Tác giả:

Con Ngọc ngồi bên, khẽ vỗ vai nó: - Bà Ngân nè! có fải bà đang tìm việc làm thêm ko? - Ừk, tui đang tìm - Ông bác tui đang tìm người giúp việc khiêm dạy thêm cho con trai ổng, bà thấy sao? - Nhưng giúp việc thì làm sao mà học, tui chỉ làm việc bán thời gian thui - Ừk! sáng đi học về thì wa đó làm, công việc chủ yếu là dạy cho thằng nhóc kia học thui - Ừk! cho tui địa chỉ đi, thử xem sao. - Ừk! Chiều hôm sau....... - Trời! nhà gì mà to thế nhỉ? Nó trầm trồ rồi bấm chuông, một người đàn bà tròn trĩnh chạy ra mở cửa: - Cô tìm ai? - Dạ! Đây có fải nhà bác Phong ko ạ? - Phải, cô tìm ông chủ àk? - Dạ..... - Vậy mời cô vào nhà Bước vào nhà, nó giật mình bởi sự tráng lệ của ngôi nhà, tất cả mọi thứ đều thật sang trọng, đang ngỡ ngàng với khung cảnh trước mắt thì : - Chào cháu! Một người đàn ôg trung niên, thanh lịch trong chiếc áo thun dài tay cùng chiếc wần tây, đúng đằng sau nó - Dạ! cháu chào bác! - Mời cháu ngồi Nó khẽ ngồi xuống chiếc ghế salong được trạm trổ rất công phu. - Cháu là bạn…

Chương 32: Chương 32

Cậu Chủ Của TôiTác giả: PhiphiCon Ngọc ngồi bên, khẽ vỗ vai nó: - Bà Ngân nè! có fải bà đang tìm việc làm thêm ko? - Ừk, tui đang tìm - Ông bác tui đang tìm người giúp việc khiêm dạy thêm cho con trai ổng, bà thấy sao? - Nhưng giúp việc thì làm sao mà học, tui chỉ làm việc bán thời gian thui - Ừk! sáng đi học về thì wa đó làm, công việc chủ yếu là dạy cho thằng nhóc kia học thui - Ừk! cho tui địa chỉ đi, thử xem sao. - Ừk! Chiều hôm sau....... - Trời! nhà gì mà to thế nhỉ? Nó trầm trồ rồi bấm chuông, một người đàn bà tròn trĩnh chạy ra mở cửa: - Cô tìm ai? - Dạ! Đây có fải nhà bác Phong ko ạ? - Phải, cô tìm ông chủ àk? - Dạ..... - Vậy mời cô vào nhà Bước vào nhà, nó giật mình bởi sự tráng lệ của ngôi nhà, tất cả mọi thứ đều thật sang trọng, đang ngỡ ngàng với khung cảnh trước mắt thì : - Chào cháu! Một người đàn ôg trung niên, thanh lịch trong chiếc áo thun dài tay cùng chiếc wần tây, đúng đằng sau nó - Dạ! cháu chào bác! - Mời cháu ngồi Nó khẽ ngồi xuống chiếc ghế salong được trạm trổ rất công phu. - Cháu là bạn… Hum nay là ngày hắn ra viện cũng là ngày kết thúc tháng cuối cùng làm việc của nó. Nó bùn lúm, nó mún ở bên hắn lâu hơn, nó ko mún nghỉ việc xíu nào hít, nhưng bik sao jờ? đã nói thì phải làm thui..... Còn Minh thì từ ngày đụng độ ở bệnh viện Minh cũng ko nói chiện với nó nữa, cả 2 trở về cuộc sống như lúc trước, mỗi ng 1 thế giới, nó cũng vậy, gặp Minh thì cũng xem như chưa bao h là bạn, cả 2 làm lơ nhau như chưa hề wen pk. Xem ra Minh cũng pk xấu hổ, cũng còn là ng có lương tâm, Minh bik mình nên dừng lại ( dù ko dừng lại thì cũng ko xen vào giữa 2 ng họ đc đâu)3 PMBin......bin..........bin.................Nghe tiếng còi xe, nó chạy ra mở cửa. Là hắn, hắn về rùi kìa, nhìn hắn nó cười tươi:- Chào mừng cậu về nhà!- Gì mà "cậu" chứ, phải gọi bằng.......Ko để hắn nói hết câu nó trợn mắt nhìn hắn, ánh mắt nói lên sự đe dọa, vì sao vậy nhỉ? đơn giản thui, mẹ hắn đang đứng kế bên mà. Nó vẫn tưởng mẹ hắn ko pik chiện 2 đứa nhưng thật ra bà lại là ng pk rõ nữa là khác. Hắn như hỉu đc ý nó, hắn mĩm cười, xoa đầu nó:- Pk rùi! Người gì mà dữ wá!Nó ko thèm nhìn hắn, nó cuối đầu chào mẹ hắn rùi chạy thẳng lên phòng.Một ko gian tĩnh lặng, nó nhìn wanh căn phòng nhỏ của nó, nó dọn dẹp đồ đạc, đang gấp wần áo bỏ vào balô thì ko hỉu sao nước mắt nó lại rơi, nó nằm dài lên giường....Đúng rùi! chỉ chút xíu nữa thui nó sẽ phải rời khỏi căn nhà có nhìu kỉ niệm giữa nó và hắn, nó mún thời gian chậm lại để nó đc ở bên hắn nhìu hơn, nhưg đó chỉ là sự mơ ước mà thui. Bỗng.....cạnh......tiếng mở cửa, nó nhanh tay lau đi nước mắt:- Em đang làm gì vậy?- Tui có làm gì đâu!- Vậy sao wần áo lại lung tung như thế này?- Thì đang dọn đồ- Dọn đồ làm gì?- Thì đến lúc phải đi rùi!- Đi đâu?_ mặt hắn ngu ra- Thì đi là đi chứ đi đâu!_ nó bắt đầu thấy bực- Mà đi đâu chứ?_ mặt hắn đã ngu lại càng ngu hơn- Cậu đang giả nai đó hả?- Giả nai gì?- TRỜI ƠI! CÓ THẬT LÀ CẬU KO BIK KO VẬY?_ nó tức jận hét lên- Em nói gì anh ko hỉu?- Hum nay là ngày cuối cùng của tháng rùi, tui ko còn ở đây nữa, nhớ nhưa hả?- Àk! anh nhớ rùi_ hắn thản nhiên- Thui! ra ngoài đi cho tui dọn đồ!- Ai cho em đi?- Ơ?..........._ Nó ngu lun- Anh chưa kiểm tra tháng mà, lúc kiểm tra anh đang nằm trong bệnh viện nên chưa bik đc kết wả mà- Là..à..à...sao?- Mẹ anh ko cho em đi đâu nhóc ạk!- Nhưng............- Bộ em mún đi lúm hả?- Ko có!- Vậy thì tốt! thui, dọn đồ vào đi cô nương!Trong lòng nó bây h như nở hoa, nhưng vẻ mặt bên ngoài thì lạnh tanh àk, nó cắm cuối dọn đồ, còn hắn thì chỉ nhìn nó cười thui, đúng là nó ngây thơ wá mà ( Ngu thì có, chứ ngây thơ cái gì trời)

Hum nay là ngày hắn ra viện cũng là ngày kết thúc tháng cuối cùng làm việc của nó. Nó bùn lúm, nó mún ở bên hắn lâu hơn, nó ko mún nghỉ việc xíu nào hít, nhưng bik sao jờ? đã nói thì phải làm thui..... Còn Minh thì từ ngày đụng độ ở bệnh viện Minh cũng ko nói chiện với nó nữa, cả 2 trở về cuộc sống như lúc trước, mỗi ng 1 thế giới, nó cũng vậy, gặp Minh thì cũng xem như chưa bao h là bạn, cả 2 làm lơ nhau như chưa hề wen pk. Xem ra Minh cũng pk xấu hổ, cũng còn là ng có lương tâm, Minh bik mình nên dừng lại ( dù ko dừng lại thì cũng ko xen vào giữa 2 ng họ đc đâu)

3 PM

Bin......bin..........bin.................

Nghe tiếng còi xe, nó chạy ra mở cửa. Là hắn, hắn về rùi kìa, nhìn hắn nó cười tươi:

- Chào mừng cậu về nhà!

- Gì mà "cậu" chứ, phải gọi bằng.......

Ko để hắn nói hết câu nó trợn mắt nhìn hắn, ánh mắt nói lên sự đe dọa, vì sao vậy nhỉ? đơn giản thui, mẹ hắn đang đứng kế bên mà. Nó vẫn tưởng mẹ hắn ko pik chiện 2 đứa nhưng thật ra bà lại là ng pk rõ nữa là khác. Hắn như hỉu đc ý nó, hắn mĩm cười, xoa đầu nó:

- Pk rùi! Người gì mà dữ wá!

Nó ko thèm nhìn hắn, nó cuối đầu chào mẹ hắn rùi chạy thẳng lên phòng.

Một ko gian tĩnh lặng, nó nhìn wanh căn phòng nhỏ của nó, nó dọn dẹp đồ đạc, đang gấp wần áo bỏ vào balô thì ko hỉu sao nước mắt nó lại rơi, nó nằm dài lên giường....Đúng rùi! chỉ chút xíu nữa thui nó sẽ phải rời khỏi căn nhà có nhìu kỉ niệm giữa nó và hắn, nó mún thời gian chậm lại để nó đc ở bên hắn nhìu hơn, nhưg đó chỉ là sự mơ ước mà thui. Bỗng.....cạnh......tiếng mở cửa, nó nhanh tay lau đi nước mắt:

- Em đang làm gì vậy?

- Tui có làm gì đâu!

- Vậy sao wần áo lại lung tung như thế này?

- Thì đang dọn đồ

- Dọn đồ làm gì?

- Thì đến lúc phải đi rùi!

- Đi đâu?_ mặt hắn ngu ra

- Thì đi là đi chứ đi đâu!_ nó bắt đầu thấy bực

- Mà đi đâu chứ?_ mặt hắn đã ngu lại càng ngu hơn

- Cậu đang giả nai đó hả?

- Giả nai gì?

- TRỜI ƠI! CÓ THẬT LÀ CẬU KO BIK KO VẬY?_ nó tức jận hét lên

- Em nói gì anh ko hỉu?

- Hum nay là ngày cuối cùng của tháng rùi, tui ko còn ở đây nữa, nhớ nhưa hả?

- Àk! anh nhớ rùi_ hắn thản nhiên

- Thui! ra ngoài đi cho tui dọn đồ!

- Ai cho em đi?

- Ơ?..........._ Nó ngu lun

- Anh chưa kiểm tra tháng mà, lúc kiểm tra anh đang nằm trong bệnh viện nên chưa bik đc kết wả mà

- Là..à..à...sao?

- Mẹ anh ko cho em đi đâu nhóc ạk!

- Nhưng............

- Bộ em mún đi lúm hả?

- Ko có!

- Vậy thì tốt! thui, dọn đồ vào đi cô nương!

Trong lòng nó bây h như nở hoa, nhưng vẻ mặt bên ngoài thì lạnh tanh àk, nó cắm cuối dọn đồ, còn hắn thì chỉ nhìn nó cười thui, đúng là nó ngây thơ wá mà ( Ngu thì có, chứ ngây thơ cái gì trời)

Cậu Chủ Của TôiTác giả: PhiphiCon Ngọc ngồi bên, khẽ vỗ vai nó: - Bà Ngân nè! có fải bà đang tìm việc làm thêm ko? - Ừk, tui đang tìm - Ông bác tui đang tìm người giúp việc khiêm dạy thêm cho con trai ổng, bà thấy sao? - Nhưng giúp việc thì làm sao mà học, tui chỉ làm việc bán thời gian thui - Ừk! sáng đi học về thì wa đó làm, công việc chủ yếu là dạy cho thằng nhóc kia học thui - Ừk! cho tui địa chỉ đi, thử xem sao. - Ừk! Chiều hôm sau....... - Trời! nhà gì mà to thế nhỉ? Nó trầm trồ rồi bấm chuông, một người đàn bà tròn trĩnh chạy ra mở cửa: - Cô tìm ai? - Dạ! Đây có fải nhà bác Phong ko ạ? - Phải, cô tìm ông chủ àk? - Dạ..... - Vậy mời cô vào nhà Bước vào nhà, nó giật mình bởi sự tráng lệ của ngôi nhà, tất cả mọi thứ đều thật sang trọng, đang ngỡ ngàng với khung cảnh trước mắt thì : - Chào cháu! Một người đàn ôg trung niên, thanh lịch trong chiếc áo thun dài tay cùng chiếc wần tây, đúng đằng sau nó - Dạ! cháu chào bác! - Mời cháu ngồi Nó khẽ ngồi xuống chiếc ghế salong được trạm trổ rất công phu. - Cháu là bạn… Hum nay là ngày hắn ra viện cũng là ngày kết thúc tháng cuối cùng làm việc của nó. Nó bùn lúm, nó mún ở bên hắn lâu hơn, nó ko mún nghỉ việc xíu nào hít, nhưng bik sao jờ? đã nói thì phải làm thui..... Còn Minh thì từ ngày đụng độ ở bệnh viện Minh cũng ko nói chiện với nó nữa, cả 2 trở về cuộc sống như lúc trước, mỗi ng 1 thế giới, nó cũng vậy, gặp Minh thì cũng xem như chưa bao h là bạn, cả 2 làm lơ nhau như chưa hề wen pk. Xem ra Minh cũng pk xấu hổ, cũng còn là ng có lương tâm, Minh bik mình nên dừng lại ( dù ko dừng lại thì cũng ko xen vào giữa 2 ng họ đc đâu)3 PMBin......bin..........bin.................Nghe tiếng còi xe, nó chạy ra mở cửa. Là hắn, hắn về rùi kìa, nhìn hắn nó cười tươi:- Chào mừng cậu về nhà!- Gì mà "cậu" chứ, phải gọi bằng.......Ko để hắn nói hết câu nó trợn mắt nhìn hắn, ánh mắt nói lên sự đe dọa, vì sao vậy nhỉ? đơn giản thui, mẹ hắn đang đứng kế bên mà. Nó vẫn tưởng mẹ hắn ko pik chiện 2 đứa nhưng thật ra bà lại là ng pk rõ nữa là khác. Hắn như hỉu đc ý nó, hắn mĩm cười, xoa đầu nó:- Pk rùi! Người gì mà dữ wá!Nó ko thèm nhìn hắn, nó cuối đầu chào mẹ hắn rùi chạy thẳng lên phòng.Một ko gian tĩnh lặng, nó nhìn wanh căn phòng nhỏ của nó, nó dọn dẹp đồ đạc, đang gấp wần áo bỏ vào balô thì ko hỉu sao nước mắt nó lại rơi, nó nằm dài lên giường....Đúng rùi! chỉ chút xíu nữa thui nó sẽ phải rời khỏi căn nhà có nhìu kỉ niệm giữa nó và hắn, nó mún thời gian chậm lại để nó đc ở bên hắn nhìu hơn, nhưg đó chỉ là sự mơ ước mà thui. Bỗng.....cạnh......tiếng mở cửa, nó nhanh tay lau đi nước mắt:- Em đang làm gì vậy?- Tui có làm gì đâu!- Vậy sao wần áo lại lung tung như thế này?- Thì đang dọn đồ- Dọn đồ làm gì?- Thì đến lúc phải đi rùi!- Đi đâu?_ mặt hắn ngu ra- Thì đi là đi chứ đi đâu!_ nó bắt đầu thấy bực- Mà đi đâu chứ?_ mặt hắn đã ngu lại càng ngu hơn- Cậu đang giả nai đó hả?- Giả nai gì?- TRỜI ƠI! CÓ THẬT LÀ CẬU KO BIK KO VẬY?_ nó tức jận hét lên- Em nói gì anh ko hỉu?- Hum nay là ngày cuối cùng của tháng rùi, tui ko còn ở đây nữa, nhớ nhưa hả?- Àk! anh nhớ rùi_ hắn thản nhiên- Thui! ra ngoài đi cho tui dọn đồ!- Ai cho em đi?- Ơ?..........._ Nó ngu lun- Anh chưa kiểm tra tháng mà, lúc kiểm tra anh đang nằm trong bệnh viện nên chưa bik đc kết wả mà- Là..à..à...sao?- Mẹ anh ko cho em đi đâu nhóc ạk!- Nhưng............- Bộ em mún đi lúm hả?- Ko có!- Vậy thì tốt! thui, dọn đồ vào đi cô nương!Trong lòng nó bây h như nở hoa, nhưng vẻ mặt bên ngoài thì lạnh tanh àk, nó cắm cuối dọn đồ, còn hắn thì chỉ nhìn nó cười thui, đúng là nó ngây thơ wá mà ( Ngu thì có, chứ ngây thơ cái gì trời)

Chương 32: Chương 32