Chương 1 Mùa hè năm đó là mùa hè quê ngoại. Cuối năm lớp chín, tôi học bù đầu, người xanh như tàu lá. Ngày nào mẹ tôi cũng mua bí đỏ về nấu canh cho tôi ăn. Mẹ bảo bí đỏ bổ óc, ăn vào sẽ mau thuộc. Trước nay, tôi vốn thích món này. bí đỏ nấu với đậu phộng, thêm vài cọng rau om, ngon hết biết. Nhưng ngày nào cũng buộc phải ăn món đó, tôi đâm ngán. Hơn nữa, dù dạ dày tôi bấy giờ tuyền một màu đỏ, trí nhớ tôi vẫn chẳng khá lên chút nào. Tôi học trước quên sau, học sau quên trước. vì vậy tôi phải học gấp đôi những đứa khá. Tối, tôi thức khuya lơ khhuya lắc. Sáng, tôi dậy từ lúc trời còn tờ mờ. Mắt tôi lúc nào cũng đỏ kè. Ba tôi bảo: - Nhất định đầu thằng Chương bị hở chỗ nào đó. Chữ nghĩa đổ vô bao nhiêu rớt ra bấy nhiêu. Thế nào sang năm cũng phải hàn lại. Mẹ tôi khác ba tôi. Mẹ không phải là đàn ông. Mẹ không nỡ bông phèng trước thân hình còm nhom của tôi. Mẹ xích lại gần tôi, đưa tay nắn nắn khớp xương đang lồi ra trên vai tôi, bùi ngùi nói: - Mày học hành cách nào mà càng ngày mày…

Chương 4: Chương 04

Hạ ĐỏTác giả: Nguyễn Nhật ÁnhChương 1 Mùa hè năm đó là mùa hè quê ngoại. Cuối năm lớp chín, tôi học bù đầu, người xanh như tàu lá. Ngày nào mẹ tôi cũng mua bí đỏ về nấu canh cho tôi ăn. Mẹ bảo bí đỏ bổ óc, ăn vào sẽ mau thuộc. Trước nay, tôi vốn thích món này. bí đỏ nấu với đậu phộng, thêm vài cọng rau om, ngon hết biết. Nhưng ngày nào cũng buộc phải ăn món đó, tôi đâm ngán. Hơn nữa, dù dạ dày tôi bấy giờ tuyền một màu đỏ, trí nhớ tôi vẫn chẳng khá lên chút nào. Tôi học trước quên sau, học sau quên trước. vì vậy tôi phải học gấp đôi những đứa khá. Tối, tôi thức khuya lơ khhuya lắc. Sáng, tôi dậy từ lúc trời còn tờ mờ. Mắt tôi lúc nào cũng đỏ kè. Ba tôi bảo: - Nhất định đầu thằng Chương bị hở chỗ nào đó. Chữ nghĩa đổ vô bao nhiêu rớt ra bấy nhiêu. Thế nào sang năm cũng phải hàn lại. Mẹ tôi khác ba tôi. Mẹ không phải là đàn ông. Mẹ không nỡ bông phèng trước thân hình còm nhom của tôi. Mẹ xích lại gần tôi, đưa tay nắn nắn khớp xương đang lồi ra trên vai tôi, bùi ngùi nói: - Mày học hành cách nào mà càng ngày mày… Chương 4Tôi và Nhạn giấu nhẹm chuyện bà La Sát xua chó rượt vắt giò lên cổ. Nhưng chẳng hiểu sao thằng Dế lại biết. Nó nhìn tôi, cười cười:- Hôm qua suýt chút nữa anh bị "cẩu xực" rồi hén?Tôi giật thót:- Ai bảo mày vậy ?Dế cười tủm tỉm:- Tự em biết! Cần gì ai bảo!Tôi thở dài:- Tại thằng Nhạn. Nó bảo bọn chó ngủ hết rồi. Nào ngờ chúng "phục kích" ngay trong vườn.Dế sờ vào tay tôi:- Ai bảo anh và anh Nhạn không rủ em đi! Có em, bọn chó chẳng dám làm gì!Tôi bĩu môi:- Xạo đi mày!Dế chớp mắt:- Em nói thật mà!Tôi hừ mũi:- Chẳng lẽ con Hắc-Ín lại sợ mày ?- Con Hắc-Ín không sợ em, nhưng em quen với chị Thơm. Em xin vô bắn chim là chỉ cho liền.Tôi ngạc nhiên:- Chị Thơm nào ? Bà La Sát đó hả ?Dế gật đầu:- Ừ. Nhưng chị Thơm chỉ là bà La Sát với anh Nhạn và những người khác thôi. Với em thì khác. Chị Thơm thương em lắm.Nghe thằng Dế khen chị Thơm của nó, tôi rụt cổ:- Con nhỏ đó dữ quá chừng!Lần này, Dế không buồn cãi cọ với tôi. Nó chỉ phản đối bằng cách đứng im nhăn nhó. Chắc nó sợ nếu nó bênh vực chị Thơm chằm chặp, lần sau đi đâu tôi và Nhạn sẽ không rủ nó đi cùng.

Chương 4

Tôi và Nhạn giấu nhẹm chuyện bà La Sát xua chó rượt vắt giò lên cổ. Nhưng chẳng hiểu sao thằng Dế lại biết. Nó nhìn tôi, cười cười:

- Hôm qua suýt chút nữa anh bị "cẩu xực" rồi hén?

Tôi giật thót:

- Ai bảo mày vậy ?

Dế cười tủm tỉm:

- Tự em biết! Cần gì ai bảo!

Tôi thở dài:

- Tại thằng Nhạn. Nó bảo bọn chó ngủ hết rồi. Nào ngờ chúng "phục kích" ngay trong vườn.

Dế sờ vào tay tôi:

- Ai bảo anh và anh Nhạn không rủ em đi! Có em, bọn chó chẳng dám làm gì!

Tôi bĩu môi:

- Xạo đi mày!

Dế chớp mắt:

- Em nói thật mà!

Tôi hừ mũi:

- Chẳng lẽ con Hắc-Ín lại sợ mày ?

- Con Hắc-Ín không sợ em, nhưng em quen với chị Thơm. Em xin vô bắn chim là chỉ cho liền.

Tôi ngạc nhiên:

- Chị Thơm nào ? Bà La Sát đó hả ?

Dế gật đầu:

- Ừ. Nhưng chị Thơm chỉ là bà La Sát với anh Nhạn và những người khác thôi. Với em thì khác. Chị Thơm thương em lắm.

Nghe thằng Dế khen chị Thơm của nó, tôi rụt cổ:

- Con nhỏ đó dữ quá chừng!

Lần này, Dế không buồn cãi cọ với tôi. Nó chỉ phản đối bằng cách đứng im nhăn nhó. Chắc nó sợ nếu nó bênh vực chị Thơm chằm chặp, lần sau đi đâu tôi và Nhạn sẽ không rủ nó đi cùng.

Hạ ĐỏTác giả: Nguyễn Nhật ÁnhChương 1 Mùa hè năm đó là mùa hè quê ngoại. Cuối năm lớp chín, tôi học bù đầu, người xanh như tàu lá. Ngày nào mẹ tôi cũng mua bí đỏ về nấu canh cho tôi ăn. Mẹ bảo bí đỏ bổ óc, ăn vào sẽ mau thuộc. Trước nay, tôi vốn thích món này. bí đỏ nấu với đậu phộng, thêm vài cọng rau om, ngon hết biết. Nhưng ngày nào cũng buộc phải ăn món đó, tôi đâm ngán. Hơn nữa, dù dạ dày tôi bấy giờ tuyền một màu đỏ, trí nhớ tôi vẫn chẳng khá lên chút nào. Tôi học trước quên sau, học sau quên trước. vì vậy tôi phải học gấp đôi những đứa khá. Tối, tôi thức khuya lơ khhuya lắc. Sáng, tôi dậy từ lúc trời còn tờ mờ. Mắt tôi lúc nào cũng đỏ kè. Ba tôi bảo: - Nhất định đầu thằng Chương bị hở chỗ nào đó. Chữ nghĩa đổ vô bao nhiêu rớt ra bấy nhiêu. Thế nào sang năm cũng phải hàn lại. Mẹ tôi khác ba tôi. Mẹ không phải là đàn ông. Mẹ không nỡ bông phèng trước thân hình còm nhom của tôi. Mẹ xích lại gần tôi, đưa tay nắn nắn khớp xương đang lồi ra trên vai tôi, bùi ngùi nói: - Mày học hành cách nào mà càng ngày mày… Chương 4Tôi và Nhạn giấu nhẹm chuyện bà La Sát xua chó rượt vắt giò lên cổ. Nhưng chẳng hiểu sao thằng Dế lại biết. Nó nhìn tôi, cười cười:- Hôm qua suýt chút nữa anh bị "cẩu xực" rồi hén?Tôi giật thót:- Ai bảo mày vậy ?Dế cười tủm tỉm:- Tự em biết! Cần gì ai bảo!Tôi thở dài:- Tại thằng Nhạn. Nó bảo bọn chó ngủ hết rồi. Nào ngờ chúng "phục kích" ngay trong vườn.Dế sờ vào tay tôi:- Ai bảo anh và anh Nhạn không rủ em đi! Có em, bọn chó chẳng dám làm gì!Tôi bĩu môi:- Xạo đi mày!Dế chớp mắt:- Em nói thật mà!Tôi hừ mũi:- Chẳng lẽ con Hắc-Ín lại sợ mày ?- Con Hắc-Ín không sợ em, nhưng em quen với chị Thơm. Em xin vô bắn chim là chỉ cho liền.Tôi ngạc nhiên:- Chị Thơm nào ? Bà La Sát đó hả ?Dế gật đầu:- Ừ. Nhưng chị Thơm chỉ là bà La Sát với anh Nhạn và những người khác thôi. Với em thì khác. Chị Thơm thương em lắm.Nghe thằng Dế khen chị Thơm của nó, tôi rụt cổ:- Con nhỏ đó dữ quá chừng!Lần này, Dế không buồn cãi cọ với tôi. Nó chỉ phản đối bằng cách đứng im nhăn nhó. Chắc nó sợ nếu nó bênh vực chị Thơm chằm chặp, lần sau đi đâu tôi và Nhạn sẽ không rủ nó đi cùng.

Chương 4: Chương 04