Chương 1 Mùa hè năm đó là mùa hè quê ngoại. Cuối năm lớp chín, tôi học bù đầu, người xanh như tàu lá. Ngày nào mẹ tôi cũng mua bí đỏ về nấu canh cho tôi ăn. Mẹ bảo bí đỏ bổ óc, ăn vào sẽ mau thuộc. Trước nay, tôi vốn thích món này. bí đỏ nấu với đậu phộng, thêm vài cọng rau om, ngon hết biết. Nhưng ngày nào cũng buộc phải ăn món đó, tôi đâm ngán. Hơn nữa, dù dạ dày tôi bấy giờ tuyền một màu đỏ, trí nhớ tôi vẫn chẳng khá lên chút nào. Tôi học trước quên sau, học sau quên trước. vì vậy tôi phải học gấp đôi những đứa khá. Tối, tôi thức khuya lơ khhuya lắc. Sáng, tôi dậy từ lúc trời còn tờ mờ. Mắt tôi lúc nào cũng đỏ kè. Ba tôi bảo: - Nhất định đầu thằng Chương bị hở chỗ nào đó. Chữ nghĩa đổ vô bao nhiêu rớt ra bấy nhiêu. Thế nào sang năm cũng phải hàn lại. Mẹ tôi khác ba tôi. Mẹ không phải là đàn ông. Mẹ không nỡ bông phèng trước thân hình còm nhom của tôi. Mẹ xích lại gần tôi, đưa tay nắn nắn khớp xương đang lồi ra trên vai tôi, bùi ngùi nói: - Mày học hành cách nào mà càng ngày mày…
Chương 19: Chương 19
Hạ ĐỏTác giả: Nguyễn Nhật ÁnhChương 1 Mùa hè năm đó là mùa hè quê ngoại. Cuối năm lớp chín, tôi học bù đầu, người xanh như tàu lá. Ngày nào mẹ tôi cũng mua bí đỏ về nấu canh cho tôi ăn. Mẹ bảo bí đỏ bổ óc, ăn vào sẽ mau thuộc. Trước nay, tôi vốn thích món này. bí đỏ nấu với đậu phộng, thêm vài cọng rau om, ngon hết biết. Nhưng ngày nào cũng buộc phải ăn món đó, tôi đâm ngán. Hơn nữa, dù dạ dày tôi bấy giờ tuyền một màu đỏ, trí nhớ tôi vẫn chẳng khá lên chút nào. Tôi học trước quên sau, học sau quên trước. vì vậy tôi phải học gấp đôi những đứa khá. Tối, tôi thức khuya lơ khhuya lắc. Sáng, tôi dậy từ lúc trời còn tờ mờ. Mắt tôi lúc nào cũng đỏ kè. Ba tôi bảo: - Nhất định đầu thằng Chương bị hở chỗ nào đó. Chữ nghĩa đổ vô bao nhiêu rớt ra bấy nhiêu. Thế nào sang năm cũng phải hàn lại. Mẹ tôi khác ba tôi. Mẹ không phải là đàn ông. Mẹ không nỡ bông phèng trước thân hình còm nhom của tôi. Mẹ xích lại gần tôi, đưa tay nắn nắn khớp xương đang lồi ra trên vai tôi, bùi ngùi nói: - Mày học hành cách nào mà càng ngày mày… Chương 19Trong những ngày buồn tình đó, chiều nào tôi cũng ghé chơi nhà nhỏ Thơm để tìm sự khuây khỏa.Nhỏ Thơm thấy tôi lên chơi thì mừng lắm. Và nó biểu lộ sự mừng rỡ đó bằng cách lấy cù móc khều xoài xuống đãi tôi. Nhưng lúc này tôi không buồn ăn uống nữa. Thấy nó chạy lăng xăng bên gốc xoài, tôi buột miệng:- Thơm cất cái cù móc đi!Nhỏ Thơm ngạc nhiên:- Thơm hái xoài cho anh mà!Tôi nhún vai:- Bữa nay tôi hết thích ăn xoài rồi!Nhỏ Thơm lại trố mắt:- Sao vậy ?Rồi thấy vẻ mặt tôi không được vui, nó hỏi dò:- Bộ bữa nay anh có chuyện buồn hả ?- Ừ.- Chuyện gì vậy ?Tôi chối:- Tôi cũng chẳng biết. Tự nhiên tôi thấy buồn buồn vậy thôi.Nhỏ Thơm chớp mắt:- Hay là anh nhớ nhà?Tôi gật gù:- Ừ, chắc là nhớ nhà.Tưởng tôi nhớ nhà thật, nhỏ Thơm lộ vẻ thẫn thờ. Nó buồn giùm tôi.Trầm ngâm một hồi, nó chép miệng:- Vậy anh kể chuyện cho Thơm nghe đi! Kể cho đỡ nhớ!- Kể chuyện gì bây giờ?- Thiếu gì chuyện! Kể về thành phố anh ở ấy!Tôi tặc lưỡi:- Chuyện thành phố còn gì đâu mà kể! Tôi đã kể cho Thơm nghe hết cả rồi!- Kể rồi thì kể lại! Kể về rạp chiếu bóng ấy!- Rạp chiếu bóng sao ?Nhỏ Thơm nuốt nước bọt:- Ở thành phố có hai trăm rạp chiếu bóng phải không?- Ừ.- Và trẻ con vào xem khỏi cần mua vé?- Ừ.- Chỉ cần trình giấy khai sinh thôi ?- Ừ.- Hay quá hén!Khen xong một câu, nhỏ Thơm ngước mắt nhìn lên ngọn cây, nói tiếp:- Còn nhà nữa!- Nhà gì?- Nhà cao tầng ấy! Ở chỗ anh có nhà hai mươi tầng mà?- Ừ, có.- Đứng trên cao nhìn xuống thấy người ta bé tẹo chứ gì?- Ừ, bé tẹo.- Thích quá hén?- Ừ.- Rồi còn...Lần này không để cho nhỏ Thơm nói dứt câu, tôi cắt ngang:- Thơm nè!- Gì?Tôi liếm mép:- Mỗi lần Thơm đánh nhau với thằng Nhạn ấy mà...Nghe tôi nhắc đến chuyện đó, nhỏ Thơm nhăn mặt:- Đó là chuyện năm ngoái. Chuyện đó cũ rồi.Tôi gãi đầu:- Thì cũ. Nhưng mà tôi muốn hỏi, hồi đó, sau những lần như vậy, Thơm có dám đến chơi nhà dì Sáu không?- Sao lại không dám! Thơm vẫn đến chơi tỉnh bơ ấy chứ!- Đến chơi tỉnh bơ ?- Ừ.Tôi cắn môi:- Thằng Nhạn nó không gây sự với Thơm sao ?Thơm cười:- Mắc chi gây sự! Đánh nhau là một chuyện, còn đến nhà chơi là chuyện khác, đâu có liên quan gì với nhau!Tôi chớp mắt:- Không có liên quan gì hết hả ?- Ừ, không có liên quan gì hết! Mà sao anh lại hỏi vậy ?Tôi bối rối:- Tôi hỏi cho biết vậy thôi! Tại vì...- Tại vì sao ?- Tại vì... tôi cũng nghĩ hai chuyện đó đâu có liên quan gì với nhau.Nhỏ Thơm ngẩn người:- Là sao ? Anh nói gì Thơm không hiểu!Vẻ mặt ngơ ngác của nhỏ Thơm khiến tôi bật cười. Tôi vung tay:- Tôi nói tôi còn không hiểu, làm sao Thơm hiểu được!Chắc nhỏ Thơm tưởng tôi điên. Nó nhìn tôi đăm đăm:- Dạo này anh lạ ghê! Hồi Thơm mới gặp anh, anh đâu có nói chuyện buồn cười như vậy!Nhỏ Thơm nói đúng. Hồi tôi mới gặp nó, lòng tôi đâu có rối rắm như bây giờ. Kể từ ngày giáp mặt Út Thêm, đầu óc tôi bỗng đâm ra vẩn vơ quá đỗi. Nếu tôi thổ lộ tâm sự với nhỏ Thơm, hẳn nó sẽ hiểu tại sao tôi thay đổi làm vậy. Nhưng tôi không dám. Tôi sợ nó buồn. Tôi mến nhỏ Thơm, vì vậy tôi muốn nó lúc nào cũng vui. Chỉ cần nó quả quyết với tôi "đánh nhau và đến nhà chơi là hai chuyện khác nhau", thế là được rồi. Như vậy thì nó vui và tôi cũng vui. Trong chúng mình, chẳng có ai phải buồn cả, Thơm hén.
Chương 19
Trong những ngày buồn tình đó, chiều nào tôi cũng ghé chơi nhà nhỏ Thơm để tìm sự khuây khỏa.
Nhỏ Thơm thấy tôi lên chơi thì mừng lắm. Và nó biểu lộ sự mừng rỡ đó bằng cách lấy cù móc khều xoài xuống đãi tôi. Nhưng lúc này tôi không buồn ăn uống nữa. Thấy nó chạy lăng xăng bên gốc xoài, tôi buột miệng:
- Thơm cất cái cù móc đi!
Nhỏ Thơm ngạc nhiên:
- Thơm hái xoài cho anh mà!
Tôi nhún vai:
- Bữa nay tôi hết thích ăn xoài rồi!
Nhỏ Thơm lại trố mắt:
- Sao vậy ?
Rồi thấy vẻ mặt tôi không được vui, nó hỏi dò:
- Bộ bữa nay anh có chuyện buồn hả ?
- Ừ.
- Chuyện gì vậy ?
Tôi chối:
- Tôi cũng chẳng biết. Tự nhiên tôi thấy buồn buồn vậy thôi.
Nhỏ Thơm chớp mắt:
- Hay là anh nhớ nhà?
Tôi gật gù:
- Ừ, chắc là nhớ nhà.
Tưởng tôi nhớ nhà thật, nhỏ Thơm lộ vẻ thẫn thờ. Nó buồn giùm tôi.
Trầm ngâm một hồi, nó chép miệng:
- Vậy anh kể chuyện cho Thơm nghe đi! Kể cho đỡ nhớ!
- Kể chuyện gì bây giờ?
- Thiếu gì chuyện! Kể về thành phố anh ở ấy!
Tôi tặc lưỡi:
- Chuyện thành phố còn gì đâu mà kể! Tôi đã kể cho Thơm nghe hết cả rồi!
- Kể rồi thì kể lại! Kể về rạp chiếu bóng ấy!
- Rạp chiếu bóng sao ?
Nhỏ Thơm nuốt nước bọt:
- Ở thành phố có hai trăm rạp chiếu bóng phải không?
- Ừ.
- Và trẻ con vào xem khỏi cần mua vé?
- Ừ.
- Chỉ cần trình giấy khai sinh thôi ?
- Ừ.
- Hay quá hén!
Khen xong một câu, nhỏ Thơm ngước mắt nhìn lên ngọn cây, nói tiếp:
- Còn nhà nữa!
- Nhà gì?
- Nhà cao tầng ấy! Ở chỗ anh có nhà hai mươi tầng mà?
- Ừ, có.
- Đứng trên cao nhìn xuống thấy người ta bé tẹo chứ gì?
- Ừ, bé tẹo.
- Thích quá hén?
- Ừ.
- Rồi còn...
Lần này không để cho nhỏ Thơm nói dứt câu, tôi cắt ngang:
- Thơm nè!
- Gì?
Tôi liếm mép:
- Mỗi lần Thơm đánh nhau với thằng Nhạn ấy mà...
Nghe tôi nhắc đến chuyện đó, nhỏ Thơm nhăn mặt:
- Đó là chuyện năm ngoái. Chuyện đó cũ rồi.
Tôi gãi đầu:
- Thì cũ. Nhưng mà tôi muốn hỏi, hồi đó, sau những lần như vậy, Thơm có dám đến chơi nhà dì Sáu không?
- Sao lại không dám! Thơm vẫn đến chơi tỉnh bơ ấy chứ!
- Đến chơi tỉnh bơ ?
- Ừ.
Tôi cắn môi:
- Thằng Nhạn nó không gây sự với Thơm sao ?
Thơm cười:
- Mắc chi gây sự! Đánh nhau là một chuyện, còn đến nhà chơi là chuyện khác, đâu có liên quan gì với nhau!
Tôi chớp mắt:
- Không có liên quan gì hết hả ?
- Ừ, không có liên quan gì hết! Mà sao anh lại hỏi vậy ?
Tôi bối rối:
- Tôi hỏi cho biết vậy thôi! Tại vì...
- Tại vì sao ?
- Tại vì... tôi cũng nghĩ hai chuyện đó đâu có liên quan gì với nhau.
Nhỏ Thơm ngẩn người:
- Là sao ? Anh nói gì Thơm không hiểu!
Vẻ mặt ngơ ngác của nhỏ Thơm khiến tôi bật cười. Tôi vung tay:
- Tôi nói tôi còn không hiểu, làm sao Thơm hiểu được!
Chắc nhỏ Thơm tưởng tôi điên. Nó nhìn tôi đăm đăm:
- Dạo này anh lạ ghê! Hồi Thơm mới gặp anh, anh đâu có nói chuyện buồn cười như vậy!
Nhỏ Thơm nói đúng. Hồi tôi mới gặp nó, lòng tôi đâu có rối rắm như bây giờ. Kể từ ngày giáp mặt Út Thêm, đầu óc tôi bỗng đâm ra vẩn vơ quá đỗi. Nếu tôi thổ lộ tâm sự với nhỏ Thơm, hẳn nó sẽ hiểu tại sao tôi thay đổi làm vậy. Nhưng tôi không dám. Tôi sợ nó buồn. Tôi mến nhỏ Thơm, vì vậy tôi muốn nó lúc nào cũng vui. Chỉ cần nó quả quyết với tôi "đánh nhau và đến nhà chơi là hai chuyện khác nhau", thế là được rồi. Như vậy thì nó vui và tôi cũng vui. Trong chúng mình, chẳng có ai phải buồn cả, Thơm hén.
Hạ ĐỏTác giả: Nguyễn Nhật ÁnhChương 1 Mùa hè năm đó là mùa hè quê ngoại. Cuối năm lớp chín, tôi học bù đầu, người xanh như tàu lá. Ngày nào mẹ tôi cũng mua bí đỏ về nấu canh cho tôi ăn. Mẹ bảo bí đỏ bổ óc, ăn vào sẽ mau thuộc. Trước nay, tôi vốn thích món này. bí đỏ nấu với đậu phộng, thêm vài cọng rau om, ngon hết biết. Nhưng ngày nào cũng buộc phải ăn món đó, tôi đâm ngán. Hơn nữa, dù dạ dày tôi bấy giờ tuyền một màu đỏ, trí nhớ tôi vẫn chẳng khá lên chút nào. Tôi học trước quên sau, học sau quên trước. vì vậy tôi phải học gấp đôi những đứa khá. Tối, tôi thức khuya lơ khhuya lắc. Sáng, tôi dậy từ lúc trời còn tờ mờ. Mắt tôi lúc nào cũng đỏ kè. Ba tôi bảo: - Nhất định đầu thằng Chương bị hở chỗ nào đó. Chữ nghĩa đổ vô bao nhiêu rớt ra bấy nhiêu. Thế nào sang năm cũng phải hàn lại. Mẹ tôi khác ba tôi. Mẹ không phải là đàn ông. Mẹ không nỡ bông phèng trước thân hình còm nhom của tôi. Mẹ xích lại gần tôi, đưa tay nắn nắn khớp xương đang lồi ra trên vai tôi, bùi ngùi nói: - Mày học hành cách nào mà càng ngày mày… Chương 19Trong những ngày buồn tình đó, chiều nào tôi cũng ghé chơi nhà nhỏ Thơm để tìm sự khuây khỏa.Nhỏ Thơm thấy tôi lên chơi thì mừng lắm. Và nó biểu lộ sự mừng rỡ đó bằng cách lấy cù móc khều xoài xuống đãi tôi. Nhưng lúc này tôi không buồn ăn uống nữa. Thấy nó chạy lăng xăng bên gốc xoài, tôi buột miệng:- Thơm cất cái cù móc đi!Nhỏ Thơm ngạc nhiên:- Thơm hái xoài cho anh mà!Tôi nhún vai:- Bữa nay tôi hết thích ăn xoài rồi!Nhỏ Thơm lại trố mắt:- Sao vậy ?Rồi thấy vẻ mặt tôi không được vui, nó hỏi dò:- Bộ bữa nay anh có chuyện buồn hả ?- Ừ.- Chuyện gì vậy ?Tôi chối:- Tôi cũng chẳng biết. Tự nhiên tôi thấy buồn buồn vậy thôi.Nhỏ Thơm chớp mắt:- Hay là anh nhớ nhà?Tôi gật gù:- Ừ, chắc là nhớ nhà.Tưởng tôi nhớ nhà thật, nhỏ Thơm lộ vẻ thẫn thờ. Nó buồn giùm tôi.Trầm ngâm một hồi, nó chép miệng:- Vậy anh kể chuyện cho Thơm nghe đi! Kể cho đỡ nhớ!- Kể chuyện gì bây giờ?- Thiếu gì chuyện! Kể về thành phố anh ở ấy!Tôi tặc lưỡi:- Chuyện thành phố còn gì đâu mà kể! Tôi đã kể cho Thơm nghe hết cả rồi!- Kể rồi thì kể lại! Kể về rạp chiếu bóng ấy!- Rạp chiếu bóng sao ?Nhỏ Thơm nuốt nước bọt:- Ở thành phố có hai trăm rạp chiếu bóng phải không?- Ừ.- Và trẻ con vào xem khỏi cần mua vé?- Ừ.- Chỉ cần trình giấy khai sinh thôi ?- Ừ.- Hay quá hén!Khen xong một câu, nhỏ Thơm ngước mắt nhìn lên ngọn cây, nói tiếp:- Còn nhà nữa!- Nhà gì?- Nhà cao tầng ấy! Ở chỗ anh có nhà hai mươi tầng mà?- Ừ, có.- Đứng trên cao nhìn xuống thấy người ta bé tẹo chứ gì?- Ừ, bé tẹo.- Thích quá hén?- Ừ.- Rồi còn...Lần này không để cho nhỏ Thơm nói dứt câu, tôi cắt ngang:- Thơm nè!- Gì?Tôi liếm mép:- Mỗi lần Thơm đánh nhau với thằng Nhạn ấy mà...Nghe tôi nhắc đến chuyện đó, nhỏ Thơm nhăn mặt:- Đó là chuyện năm ngoái. Chuyện đó cũ rồi.Tôi gãi đầu:- Thì cũ. Nhưng mà tôi muốn hỏi, hồi đó, sau những lần như vậy, Thơm có dám đến chơi nhà dì Sáu không?- Sao lại không dám! Thơm vẫn đến chơi tỉnh bơ ấy chứ!- Đến chơi tỉnh bơ ?- Ừ.Tôi cắn môi:- Thằng Nhạn nó không gây sự với Thơm sao ?Thơm cười:- Mắc chi gây sự! Đánh nhau là một chuyện, còn đến nhà chơi là chuyện khác, đâu có liên quan gì với nhau!Tôi chớp mắt:- Không có liên quan gì hết hả ?- Ừ, không có liên quan gì hết! Mà sao anh lại hỏi vậy ?Tôi bối rối:- Tôi hỏi cho biết vậy thôi! Tại vì...- Tại vì sao ?- Tại vì... tôi cũng nghĩ hai chuyện đó đâu có liên quan gì với nhau.Nhỏ Thơm ngẩn người:- Là sao ? Anh nói gì Thơm không hiểu!Vẻ mặt ngơ ngác của nhỏ Thơm khiến tôi bật cười. Tôi vung tay:- Tôi nói tôi còn không hiểu, làm sao Thơm hiểu được!Chắc nhỏ Thơm tưởng tôi điên. Nó nhìn tôi đăm đăm:- Dạo này anh lạ ghê! Hồi Thơm mới gặp anh, anh đâu có nói chuyện buồn cười như vậy!Nhỏ Thơm nói đúng. Hồi tôi mới gặp nó, lòng tôi đâu có rối rắm như bây giờ. Kể từ ngày giáp mặt Út Thêm, đầu óc tôi bỗng đâm ra vẩn vơ quá đỗi. Nếu tôi thổ lộ tâm sự với nhỏ Thơm, hẳn nó sẽ hiểu tại sao tôi thay đổi làm vậy. Nhưng tôi không dám. Tôi sợ nó buồn. Tôi mến nhỏ Thơm, vì vậy tôi muốn nó lúc nào cũng vui. Chỉ cần nó quả quyết với tôi "đánh nhau và đến nhà chơi là hai chuyện khác nhau", thế là được rồi. Như vậy thì nó vui và tôi cũng vui. Trong chúng mình, chẳng có ai phải buồn cả, Thơm hén.