Chương 1 Mùa hè năm đó là mùa hè quê ngoại. Cuối năm lớp chín, tôi học bù đầu, người xanh như tàu lá. Ngày nào mẹ tôi cũng mua bí đỏ về nấu canh cho tôi ăn. Mẹ bảo bí đỏ bổ óc, ăn vào sẽ mau thuộc. Trước nay, tôi vốn thích món này. bí đỏ nấu với đậu phộng, thêm vài cọng rau om, ngon hết biết. Nhưng ngày nào cũng buộc phải ăn món đó, tôi đâm ngán. Hơn nữa, dù dạ dày tôi bấy giờ tuyền một màu đỏ, trí nhớ tôi vẫn chẳng khá lên chút nào. Tôi học trước quên sau, học sau quên trước. vì vậy tôi phải học gấp đôi những đứa khá. Tối, tôi thức khuya lơ khhuya lắc. Sáng, tôi dậy từ lúc trời còn tờ mờ. Mắt tôi lúc nào cũng đỏ kè. Ba tôi bảo: - Nhất định đầu thằng Chương bị hở chỗ nào đó. Chữ nghĩa đổ vô bao nhiêu rớt ra bấy nhiêu. Thế nào sang năm cũng phải hàn lại. Mẹ tôi khác ba tôi. Mẹ không phải là đàn ông. Mẹ không nỡ bông phèng trước thân hình còm nhom của tôi. Mẹ xích lại gần tôi, đưa tay nắn nắn khớp xương đang lồi ra trên vai tôi, bùi ngùi nói: - Mày học hành cách nào mà càng ngày mày…
Chương 28: Chương 28
Hạ ĐỏTác giả: Nguyễn Nhật ÁnhChương 1 Mùa hè năm đó là mùa hè quê ngoại. Cuối năm lớp chín, tôi học bù đầu, người xanh như tàu lá. Ngày nào mẹ tôi cũng mua bí đỏ về nấu canh cho tôi ăn. Mẹ bảo bí đỏ bổ óc, ăn vào sẽ mau thuộc. Trước nay, tôi vốn thích món này. bí đỏ nấu với đậu phộng, thêm vài cọng rau om, ngon hết biết. Nhưng ngày nào cũng buộc phải ăn món đó, tôi đâm ngán. Hơn nữa, dù dạ dày tôi bấy giờ tuyền một màu đỏ, trí nhớ tôi vẫn chẳng khá lên chút nào. Tôi học trước quên sau, học sau quên trước. vì vậy tôi phải học gấp đôi những đứa khá. Tối, tôi thức khuya lơ khhuya lắc. Sáng, tôi dậy từ lúc trời còn tờ mờ. Mắt tôi lúc nào cũng đỏ kè. Ba tôi bảo: - Nhất định đầu thằng Chương bị hở chỗ nào đó. Chữ nghĩa đổ vô bao nhiêu rớt ra bấy nhiêu. Thế nào sang năm cũng phải hàn lại. Mẹ tôi khác ba tôi. Mẹ không phải là đàn ông. Mẹ không nỡ bông phèng trước thân hình còm nhom của tôi. Mẹ xích lại gần tôi, đưa tay nắn nắn khớp xương đang lồi ra trên vai tôi, bùi ngùi nói: - Mày học hành cách nào mà càng ngày mày… Chương 28Tôi không xuống xóm Miễu nữa.Tôi đã thôi đặt chân lên con đường nhỏ vương đầy những trái sầu đông khô rụng. Tôi đã thôi náo nức băng qua trảng cỏ mênh mông cho cỏ may bám đầy gấu quần để tối về ngồi gỡ.Buổi chiều cuối cùng đóng vai thầy giáo, tôi ngồi cặm cụi chép bài tập đầy hai cuốn vở. Để khi tôi đi rồi, Út Thêm và thằng Dư nhìn theo đó mà tập viết một mình.Sắp xếp đâu đó xong xuôi, tôi thưa với dì Sáu:- Thưa dì, mai cháu về!Dì Sáu hoàn toàn bị bất ngờ trước quyết định đột ngột của tôi. Dì ngơ ngác hỏi:- Sao cháu về gấp vậy ? Chưa hết hè kia mà!Tôi phịa:- Cháu phải về sớm để ôn tập trước khi nhập học.Dì Sáu đặt tay lên vai tôi:- Cháu không đợi ba cháu xuống đón về sao ?- Dạ, ngày mai cháu đón xe đò về được rồi!Trước quyết tâm sắc đá của tôi, dì Sáu không khẩn khoản giữ tôi ở lại nữa. Dì nắn nắn cánh tay tôi, gật gù:- Cháu có da có thịt hơn trước. Kỳ này cháu về, chắc mẹ cháu hài lòng.- Dạ.Tôi lí nhí trong miệng và vội vã chuồn ra sau hè tìm Nhạn và Dế.Nghe tin tôi sắp về lại thành phố, Nhạn há hốc miệng:- Ngày mai anh về, làm sao học được?Tôi trố mắt:- Học gì?- Học bắn ná thun chứ học gì! Sao anh mau quên quá vậy! Hôm trước, anh bảo em chỉ cho anh cách bắn ná thun bách phát bách trúng kia mà!Tôi nhớ ra:- À, à, nhưng thôi, để lúc khác. Nếu hè sang năm, tao còn về đây nữa, lúc đó tao sẽ học.So với Nhạn, Dế buồn bã hơn nhiều. Nó níu tay tôi, giọng tiu nghỉu:- Ngày mai anh về thật hả ?- Thật.Dế nài nỉ:- Anh ở chơi thêm vài ngày nữa không được sao ?Tôi lắc đầu:- Tao phải về lo ôn tập.Dế bắt bẻ:- Sao hôm mới đến, anh bảo anh sẽ ở chơi hết ba tháng hè?Tôi ấp úng:- Tại lúc đó tao... quên.Dế nhìn lom lom vô mặt tôi:- Chứ không phải anh về vì buồn chuyện gì hả ?Thằng Dế này quả là ma mãnh. Câu hỏi bất thần của nó khiến tôi đâm chột dạ. Tôi liếm môi, giọng bối rối:- Sao mày lại hỏi vậy ?Dế chép miệng:- Tại em thấy anh buồn buồn.Tôi liền nhe răng cười:- Buồn đâu mà buồn!Dế không bị tôi lừa. Nó khịt mũi:- Anh cười giả bộ.Tôi làm mặt giận:- Mày nói tao giả bộ thì thôi, tao không nói chuyện với mày nữa!Nói xong, tôi bỏ đi ra cổng.- Anh đi đâu vậy ? - Nhạn và Dế cùng kêu lên.Tôi đáp, không ngoảnh mặt lại:- Tao qua nhà anh Thoảng.Lần này thì Dế bị tôi lừa dễ dàng. Nó tưởng tôi qua nhà anh Thoảng thật, trong khi vừa ra tới ngõ trúc, tôi đã quẹo trái, đi về phía cầu tre.
Chương 28
Tôi không xuống xóm Miễu nữa.
Tôi đã thôi đặt chân lên con đường nhỏ vương đầy những trái sầu đông khô rụng. Tôi đã thôi náo nức băng qua trảng cỏ mênh mông cho cỏ may bám đầy gấu quần để tối về ngồi gỡ.
Buổi chiều cuối cùng đóng vai thầy giáo, tôi ngồi cặm cụi chép bài tập đầy hai cuốn vở. Để khi tôi đi rồi, Út Thêm và thằng Dư nhìn theo đó mà tập viết một mình.
Sắp xếp đâu đó xong xuôi, tôi thưa với dì Sáu:
- Thưa dì, mai cháu về!
Dì Sáu hoàn toàn bị bất ngờ trước quyết định đột ngột của tôi. Dì ngơ ngác hỏi:
- Sao cháu về gấp vậy ? Chưa hết hè kia mà!
Tôi phịa:
- Cháu phải về sớm để ôn tập trước khi nhập học.
Dì Sáu đặt tay lên vai tôi:
- Cháu không đợi ba cháu xuống đón về sao ?
- Dạ, ngày mai cháu đón xe đò về được rồi!
Trước quyết tâm sắc đá của tôi, dì Sáu không khẩn khoản giữ tôi ở lại nữa. Dì nắn nắn cánh tay tôi, gật gù:
- Cháu có da có thịt hơn trước. Kỳ này cháu về, chắc mẹ cháu hài lòng.
- Dạ.
Tôi lí nhí trong miệng và vội vã chuồn ra sau hè tìm Nhạn và Dế.
Nghe tin tôi sắp về lại thành phố, Nhạn há hốc miệng:
- Ngày mai anh về, làm sao học được?
Tôi trố mắt:
- Học gì?
- Học bắn ná thun chứ học gì! Sao anh mau quên quá vậy! Hôm trước, anh bảo em chỉ cho anh cách bắn ná thun bách phát bách trúng kia mà!
Tôi nhớ ra:
- À, à, nhưng thôi, để lúc khác. Nếu hè sang năm, tao còn về đây nữa, lúc đó tao sẽ học.
So với Nhạn, Dế buồn bã hơn nhiều. Nó níu tay tôi, giọng tiu nghỉu:
- Ngày mai anh về thật hả ?
- Thật.
Dế nài nỉ:
- Anh ở chơi thêm vài ngày nữa không được sao ?
Tôi lắc đầu:
- Tao phải về lo ôn tập.
Dế bắt bẻ:
- Sao hôm mới đến, anh bảo anh sẽ ở chơi hết ba tháng hè?
Tôi ấp úng:
- Tại lúc đó tao... quên.
Dế nhìn lom lom vô mặt tôi:
- Chứ không phải anh về vì buồn chuyện gì hả ?
Thằng Dế này quả là ma mãnh. Câu hỏi bất thần của nó khiến tôi đâm chột dạ. Tôi liếm môi, giọng bối rối:
- Sao mày lại hỏi vậy ?
Dế chép miệng:
- Tại em thấy anh buồn buồn.
Tôi liền nhe răng cười:
- Buồn đâu mà buồn!
Dế không bị tôi lừa. Nó khịt mũi:
- Anh cười giả bộ.
Tôi làm mặt giận:
- Mày nói tao giả bộ thì thôi, tao không nói chuyện với mày nữa!
Nói xong, tôi bỏ đi ra cổng.
- Anh đi đâu vậy ? - Nhạn và Dế cùng kêu lên.
Tôi đáp, không ngoảnh mặt lại:
- Tao qua nhà anh Thoảng.
Lần này thì Dế bị tôi lừa dễ dàng. Nó tưởng tôi qua nhà anh Thoảng thật, trong khi vừa ra tới ngõ trúc, tôi đã quẹo trái, đi về phía cầu tre.
Hạ ĐỏTác giả: Nguyễn Nhật ÁnhChương 1 Mùa hè năm đó là mùa hè quê ngoại. Cuối năm lớp chín, tôi học bù đầu, người xanh như tàu lá. Ngày nào mẹ tôi cũng mua bí đỏ về nấu canh cho tôi ăn. Mẹ bảo bí đỏ bổ óc, ăn vào sẽ mau thuộc. Trước nay, tôi vốn thích món này. bí đỏ nấu với đậu phộng, thêm vài cọng rau om, ngon hết biết. Nhưng ngày nào cũng buộc phải ăn món đó, tôi đâm ngán. Hơn nữa, dù dạ dày tôi bấy giờ tuyền một màu đỏ, trí nhớ tôi vẫn chẳng khá lên chút nào. Tôi học trước quên sau, học sau quên trước. vì vậy tôi phải học gấp đôi những đứa khá. Tối, tôi thức khuya lơ khhuya lắc. Sáng, tôi dậy từ lúc trời còn tờ mờ. Mắt tôi lúc nào cũng đỏ kè. Ba tôi bảo: - Nhất định đầu thằng Chương bị hở chỗ nào đó. Chữ nghĩa đổ vô bao nhiêu rớt ra bấy nhiêu. Thế nào sang năm cũng phải hàn lại. Mẹ tôi khác ba tôi. Mẹ không phải là đàn ông. Mẹ không nỡ bông phèng trước thân hình còm nhom của tôi. Mẹ xích lại gần tôi, đưa tay nắn nắn khớp xương đang lồi ra trên vai tôi, bùi ngùi nói: - Mày học hành cách nào mà càng ngày mày… Chương 28Tôi không xuống xóm Miễu nữa.Tôi đã thôi đặt chân lên con đường nhỏ vương đầy những trái sầu đông khô rụng. Tôi đã thôi náo nức băng qua trảng cỏ mênh mông cho cỏ may bám đầy gấu quần để tối về ngồi gỡ.Buổi chiều cuối cùng đóng vai thầy giáo, tôi ngồi cặm cụi chép bài tập đầy hai cuốn vở. Để khi tôi đi rồi, Út Thêm và thằng Dư nhìn theo đó mà tập viết một mình.Sắp xếp đâu đó xong xuôi, tôi thưa với dì Sáu:- Thưa dì, mai cháu về!Dì Sáu hoàn toàn bị bất ngờ trước quyết định đột ngột của tôi. Dì ngơ ngác hỏi:- Sao cháu về gấp vậy ? Chưa hết hè kia mà!Tôi phịa:- Cháu phải về sớm để ôn tập trước khi nhập học.Dì Sáu đặt tay lên vai tôi:- Cháu không đợi ba cháu xuống đón về sao ?- Dạ, ngày mai cháu đón xe đò về được rồi!Trước quyết tâm sắc đá của tôi, dì Sáu không khẩn khoản giữ tôi ở lại nữa. Dì nắn nắn cánh tay tôi, gật gù:- Cháu có da có thịt hơn trước. Kỳ này cháu về, chắc mẹ cháu hài lòng.- Dạ.Tôi lí nhí trong miệng và vội vã chuồn ra sau hè tìm Nhạn và Dế.Nghe tin tôi sắp về lại thành phố, Nhạn há hốc miệng:- Ngày mai anh về, làm sao học được?Tôi trố mắt:- Học gì?- Học bắn ná thun chứ học gì! Sao anh mau quên quá vậy! Hôm trước, anh bảo em chỉ cho anh cách bắn ná thun bách phát bách trúng kia mà!Tôi nhớ ra:- À, à, nhưng thôi, để lúc khác. Nếu hè sang năm, tao còn về đây nữa, lúc đó tao sẽ học.So với Nhạn, Dế buồn bã hơn nhiều. Nó níu tay tôi, giọng tiu nghỉu:- Ngày mai anh về thật hả ?- Thật.Dế nài nỉ:- Anh ở chơi thêm vài ngày nữa không được sao ?Tôi lắc đầu:- Tao phải về lo ôn tập.Dế bắt bẻ:- Sao hôm mới đến, anh bảo anh sẽ ở chơi hết ba tháng hè?Tôi ấp úng:- Tại lúc đó tao... quên.Dế nhìn lom lom vô mặt tôi:- Chứ không phải anh về vì buồn chuyện gì hả ?Thằng Dế này quả là ma mãnh. Câu hỏi bất thần của nó khiến tôi đâm chột dạ. Tôi liếm môi, giọng bối rối:- Sao mày lại hỏi vậy ?Dế chép miệng:- Tại em thấy anh buồn buồn.Tôi liền nhe răng cười:- Buồn đâu mà buồn!Dế không bị tôi lừa. Nó khịt mũi:- Anh cười giả bộ.Tôi làm mặt giận:- Mày nói tao giả bộ thì thôi, tao không nói chuyện với mày nữa!Nói xong, tôi bỏ đi ra cổng.- Anh đi đâu vậy ? - Nhạn và Dế cùng kêu lên.Tôi đáp, không ngoảnh mặt lại:- Tao qua nhà anh Thoảng.Lần này thì Dế bị tôi lừa dễ dàng. Nó tưởng tôi qua nhà anh Thoảng thật, trong khi vừa ra tới ngõ trúc, tôi đã quẹo trái, đi về phía cầu tre.