A A A A A... Tiếng hét của một cô gái vọng ra từ một ngôi biệt thư sang trọng ở gần ngoại ô thành phố Luân Đôn (Anh), dọa chim chóc gần đó bay tán loạn. - Stop! - Hờ, và giờ là một chàng trai lên tiếng - Chị hai, bà chị định nướng đến bao giờ? Bốp! Cậu ta ăn ngay một cái gối vào mặt! Đơ 2 giây, cậu gỡ cái gối xuống, quát lên:" Chị hai, bà chị làm cái..." Bốp, lại ăn thêm cái gối nữa! Cô gái nằm trên giường hậm hực phủi đống bụi xuống, bất mãn:" Nhóc không gọi chị dậy bằng cách khác được à?" Cậu bĩu môi:" Gọi dăm ba câu thì bà chị làm ngơ, em chưa tạt cho chị xô nước là may đấy!" Nó liếc cậu một cái, úp mặt xuống gối, lầm bầm:" Đồ dã man!" Chợt, từ dưới nhà vọng lên tiếng "hét": - Nguyễn Hoàng Thiên Băng, Nguyễn Hoàng Thiên Nam, hai đứa xuống đây ẹ. Thiên Băng (thường gọi là Sophia) giật mình, lồm cồm bò xuống khỏi giường, liếc xéo thằng em đang đứng một bên nhe răng cười, nghiến răng:" Chị sẽ xử lí nhóc sau!" Nó mở cửa, uể oải lê xác xuống nhà. Nó nhìn một lượt hai người đang ngồi…
Chương 13: Chương 13: Giới thiệu (1)
Học Viện Của Các Thiên ThầnTác giả: SophariaA A A A A... Tiếng hét của một cô gái vọng ra từ một ngôi biệt thư sang trọng ở gần ngoại ô thành phố Luân Đôn (Anh), dọa chim chóc gần đó bay tán loạn. - Stop! - Hờ, và giờ là một chàng trai lên tiếng - Chị hai, bà chị định nướng đến bao giờ? Bốp! Cậu ta ăn ngay một cái gối vào mặt! Đơ 2 giây, cậu gỡ cái gối xuống, quát lên:" Chị hai, bà chị làm cái..." Bốp, lại ăn thêm cái gối nữa! Cô gái nằm trên giường hậm hực phủi đống bụi xuống, bất mãn:" Nhóc không gọi chị dậy bằng cách khác được à?" Cậu bĩu môi:" Gọi dăm ba câu thì bà chị làm ngơ, em chưa tạt cho chị xô nước là may đấy!" Nó liếc cậu một cái, úp mặt xuống gối, lầm bầm:" Đồ dã man!" Chợt, từ dưới nhà vọng lên tiếng "hét": - Nguyễn Hoàng Thiên Băng, Nguyễn Hoàng Thiên Nam, hai đứa xuống đây ẹ. Thiên Băng (thường gọi là Sophia) giật mình, lồm cồm bò xuống khỏi giường, liếc xéo thằng em đang đứng một bên nhe răng cười, nghiến răng:" Chị sẽ xử lí nhóc sau!" Nó mở cửa, uể oải lê xác xuống nhà. Nó nhìn một lượt hai người đang ngồi… Hắn đợi hai người nói xong thì lên tiếng:" Tôi là Hoàng Vũ Thiên Phong, tên gọi khác của tôi là Kai!" Nó gật gật đầu:" Ừm ừm, cậu ấm gia tộc Hoàng Vũ!" Hắn ức:" Nè, tôi không phải cậu ấm !" Nó liếc hắn sắc lẻm:" Cắt ! Thời gian nói của anh hết rồi !" Hắn im bặt. Ken nhìn Mia cười hiền làm cô nàng đỏ hết cả mặt, rồi từ tốn nói:" Chào, mình là Phạm Nhật Anh, hay gọi mình Ken là được!" Nó gật đầu, nhìn cậu mỉm cười nói:" Quả nhiên là người tính tình dễ chịu, không giống kẻ nào đó !" Hắn không biết nói gì hơn, liền hậm hực quay đi. Kin liếc Nastia cái nhìn ba phần khinh thường, ba phần chán ghét, ba phần tò mò cùng một phần lãnh đạm rồi mới mở miêng:" Còn tôi là Trần Vũ Anh Quân, không thì cứ gọi tôi là Kin." Nó liếc ánh mắt thâm thúy nhìn Kin cùng Nastia rồi hỏi Kin:" Cậu và Nastia nhà tôi có xích mích à? Hai người quen nhau hả?" Kin hừ một cái, nói:" Không tính là quen biết, nhưng cô ta bắt nạt bạn gái tôi ở trung tâm mua sắm !" Nó ồ một tiếng, ra vẻ nghiệm ra rồi quay sang Nastia:" Ê, nhóc bắt nạt cô ta thế nào?" Nastia nhấp rượu rất tự nhiên:" Ờ thì, cô ta đụng phải ta ở khu shop quần áo, cô ta xin lỗi, thế là ta nói" Thôi, tôi cũng không phải kẻ nhỏ mọn mà so đo với cô", ai dè cô ta hiểu lầm, khóc bù lu bù loa lên, rồi cái tên này chạy tới, mắng ta một trận xối xả, ta chán quá liền xách đồ bỏ đi luôn !" Nó lại à lên, rồi không nói gì nữa, chăm chú nhìn ly vang đỏ trên tay. Trong phòng nhất thời trầm mặc, hắn lại đột ngột lên tiếng:" Này, mấy cô cũng nên giới thiểu về mình đi chứ !" Nó hơi mỉm cười.
Hắn đợi hai người nói xong thì lên tiếng:" Tôi là Hoàng Vũ Thiên Phong, tên gọi khác của tôi là Kai!" Nó gật gật đầu:" Ừm ừm, cậu ấm gia tộc Hoàng Vũ!" Hắn ức:
" Nè, tôi không phải cậu ấm !" Nó liếc hắn sắc lẻm:" Cắt ! Thời gian nói của anh hết rồi !" Hắn im bặt. Ken nhìn Mia cười hiền làm cô nàng đỏ hết cả mặt, rồi từ tốn nói:
" Chào, mình là Phạm Nhật Anh, hay gọi mình Ken là được!" Nó gật đầu, nhìn cậu mỉm cười nói:" Quả nhiên là người tính tình dễ chịu, không giống kẻ nào đó !" Hắn không biết nói gì hơn, liền hậm hực quay đi. Kin liếc Nastia cái nhìn ba phần khinh thường, ba phần chán ghét, ba phần tò mò cùng một phần lãnh đạm rồi mới mở miêng:" Còn tôi là Trần Vũ Anh Quân, không thì cứ gọi tôi là Kin." Nó liếc ánh mắt thâm thúy nhìn Kin cùng Nastia rồi hỏi Kin:" Cậu và Nastia nhà tôi có xích mích à? Hai người quen nhau hả?" Kin hừ một cái, nói:" Không tính là quen biết, nhưng cô ta bắt nạt bạn gái tôi ở trung tâm mua sắm !" Nó ồ một tiếng, ra vẻ nghiệm ra rồi quay sang Nastia:" Ê, nhóc bắt nạt cô ta thế nào?" Nastia nhấp rượu rất tự nhiên:
" Ờ thì, cô ta đụng phải ta ở khu shop quần áo, cô ta xin lỗi, thế là ta nói" Thôi, tôi cũng không phải kẻ nhỏ mọn mà so đo với cô", ai dè cô ta hiểu lầm, khóc bù lu bù loa lên, rồi cái tên này chạy tới, mắng ta một trận xối xả, ta chán quá liền xách đồ bỏ đi luôn !" Nó lại à lên, rồi không nói gì nữa, chăm chú nhìn ly vang đỏ trên tay. Trong phòng nhất thời trầm mặc, hắn lại đột ngột lên tiếng:" Này, mấy cô cũng nên giới thiểu về mình đi chứ !" Nó hơi mỉm cười.
Học Viện Của Các Thiên ThầnTác giả: SophariaA A A A A... Tiếng hét của một cô gái vọng ra từ một ngôi biệt thư sang trọng ở gần ngoại ô thành phố Luân Đôn (Anh), dọa chim chóc gần đó bay tán loạn. - Stop! - Hờ, và giờ là một chàng trai lên tiếng - Chị hai, bà chị định nướng đến bao giờ? Bốp! Cậu ta ăn ngay một cái gối vào mặt! Đơ 2 giây, cậu gỡ cái gối xuống, quát lên:" Chị hai, bà chị làm cái..." Bốp, lại ăn thêm cái gối nữa! Cô gái nằm trên giường hậm hực phủi đống bụi xuống, bất mãn:" Nhóc không gọi chị dậy bằng cách khác được à?" Cậu bĩu môi:" Gọi dăm ba câu thì bà chị làm ngơ, em chưa tạt cho chị xô nước là may đấy!" Nó liếc cậu một cái, úp mặt xuống gối, lầm bầm:" Đồ dã man!" Chợt, từ dưới nhà vọng lên tiếng "hét": - Nguyễn Hoàng Thiên Băng, Nguyễn Hoàng Thiên Nam, hai đứa xuống đây ẹ. Thiên Băng (thường gọi là Sophia) giật mình, lồm cồm bò xuống khỏi giường, liếc xéo thằng em đang đứng một bên nhe răng cười, nghiến răng:" Chị sẽ xử lí nhóc sau!" Nó mở cửa, uể oải lê xác xuống nhà. Nó nhìn một lượt hai người đang ngồi… Hắn đợi hai người nói xong thì lên tiếng:" Tôi là Hoàng Vũ Thiên Phong, tên gọi khác của tôi là Kai!" Nó gật gật đầu:" Ừm ừm, cậu ấm gia tộc Hoàng Vũ!" Hắn ức:" Nè, tôi không phải cậu ấm !" Nó liếc hắn sắc lẻm:" Cắt ! Thời gian nói của anh hết rồi !" Hắn im bặt. Ken nhìn Mia cười hiền làm cô nàng đỏ hết cả mặt, rồi từ tốn nói:" Chào, mình là Phạm Nhật Anh, hay gọi mình Ken là được!" Nó gật đầu, nhìn cậu mỉm cười nói:" Quả nhiên là người tính tình dễ chịu, không giống kẻ nào đó !" Hắn không biết nói gì hơn, liền hậm hực quay đi. Kin liếc Nastia cái nhìn ba phần khinh thường, ba phần chán ghét, ba phần tò mò cùng một phần lãnh đạm rồi mới mở miêng:" Còn tôi là Trần Vũ Anh Quân, không thì cứ gọi tôi là Kin." Nó liếc ánh mắt thâm thúy nhìn Kin cùng Nastia rồi hỏi Kin:" Cậu và Nastia nhà tôi có xích mích à? Hai người quen nhau hả?" Kin hừ một cái, nói:" Không tính là quen biết, nhưng cô ta bắt nạt bạn gái tôi ở trung tâm mua sắm !" Nó ồ một tiếng, ra vẻ nghiệm ra rồi quay sang Nastia:" Ê, nhóc bắt nạt cô ta thế nào?" Nastia nhấp rượu rất tự nhiên:" Ờ thì, cô ta đụng phải ta ở khu shop quần áo, cô ta xin lỗi, thế là ta nói" Thôi, tôi cũng không phải kẻ nhỏ mọn mà so đo với cô", ai dè cô ta hiểu lầm, khóc bù lu bù loa lên, rồi cái tên này chạy tới, mắng ta một trận xối xả, ta chán quá liền xách đồ bỏ đi luôn !" Nó lại à lên, rồi không nói gì nữa, chăm chú nhìn ly vang đỏ trên tay. Trong phòng nhất thời trầm mặc, hắn lại đột ngột lên tiếng:" Này, mấy cô cũng nên giới thiểu về mình đi chứ !" Nó hơi mỉm cười.