A A A A A... Tiếng hét của một cô gái vọng ra từ một ngôi biệt thư sang trọng ở gần ngoại ô thành phố Luân Đôn (Anh), dọa chim chóc gần đó bay tán loạn. - Stop! - Hờ, và giờ là một chàng trai lên tiếng - Chị hai, bà chị định nướng đến bao giờ? Bốp! Cậu ta ăn ngay một cái gối vào mặt! Đơ 2 giây, cậu gỡ cái gối xuống, quát lên:" Chị hai, bà chị làm cái..." Bốp, lại ăn thêm cái gối nữa! Cô gái nằm trên giường hậm hực phủi đống bụi xuống, bất mãn:" Nhóc không gọi chị dậy bằng cách khác được à?" Cậu bĩu môi:" Gọi dăm ba câu thì bà chị làm ngơ, em chưa tạt cho chị xô nước là may đấy!" Nó liếc cậu một cái, úp mặt xuống gối, lầm bầm:" Đồ dã man!" Chợt, từ dưới nhà vọng lên tiếng "hét": - Nguyễn Hoàng Thiên Băng, Nguyễn Hoàng Thiên Nam, hai đứa xuống đây ẹ. Thiên Băng (thường gọi là Sophia) giật mình, lồm cồm bò xuống khỏi giường, liếc xéo thằng em đang đứng một bên nhe răng cười, nghiến răng:" Chị sẽ xử lí nhóc sau!" Nó mở cửa, uể oải lê xác xuống nhà. Nó nhìn một lượt hai người đang ngồi…
Chương 30: Chương 30: Ý tứ không nói rõ
Học Viện Của Các Thiên ThầnTác giả: SophariaA A A A A... Tiếng hét của một cô gái vọng ra từ một ngôi biệt thư sang trọng ở gần ngoại ô thành phố Luân Đôn (Anh), dọa chim chóc gần đó bay tán loạn. - Stop! - Hờ, và giờ là một chàng trai lên tiếng - Chị hai, bà chị định nướng đến bao giờ? Bốp! Cậu ta ăn ngay một cái gối vào mặt! Đơ 2 giây, cậu gỡ cái gối xuống, quát lên:" Chị hai, bà chị làm cái..." Bốp, lại ăn thêm cái gối nữa! Cô gái nằm trên giường hậm hực phủi đống bụi xuống, bất mãn:" Nhóc không gọi chị dậy bằng cách khác được à?" Cậu bĩu môi:" Gọi dăm ba câu thì bà chị làm ngơ, em chưa tạt cho chị xô nước là may đấy!" Nó liếc cậu một cái, úp mặt xuống gối, lầm bầm:" Đồ dã man!" Chợt, từ dưới nhà vọng lên tiếng "hét": - Nguyễn Hoàng Thiên Băng, Nguyễn Hoàng Thiên Nam, hai đứa xuống đây ẹ. Thiên Băng (thường gọi là Sophia) giật mình, lồm cồm bò xuống khỏi giường, liếc xéo thằng em đang đứng một bên nhe răng cười, nghiến răng:" Chị sẽ xử lí nhóc sau!" Nó mở cửa, uể oải lê xác xuống nhà. Nó nhìn một lượt hai người đang ngồi… 1 giờ sáng.Nó nặng nề tỉnh dậy. Dạo này, cứ tầm 1, 2 giờ sáng là đầu nó lại đau vô cùng khiến nó không tài nào ngủ được. Nó lần mò trong tủ vỉ thuốc an thần rồi khẽ mở cửa phòng bước xuống nhà. Nó ngạc nhiên khi thấy trong bếp sáng đèn, còn có mùi bánh nướng lan tỏa. Tò mò, nó mở cửa thì thấy Dania ngồi chăm chú nhìn vào máy tính, bên cạnh đặt một ly cà phê cùng một khay bánh cupcake vừa nướng xong. Nó mỉm cười đi vào:" Cậu bị mất ngủ hả?" Dania ngước lên nhìn nó:" Cậu cũng vậy?" Nó kéo ghế ngồi xuống, đặt vỉ thuốc lên bàn. Dania liếc thấy liền hỏi:" Cậu lại dùng thuốc an thần? Đầu lại đau sao?" Nó với tay lấy một chiếc bánh, ậm ừ cho qua chuyện. Dania cau mày:" Đừng quá lạm dụng thuốc, không tốt cho bệnh của cậu đâu ! Bác sĩ đã bảo vậy rồi mà !" Nó cầm bánh ăn ngon lành, nháy mắt nhìn con bạn:" Ừ, tớ biết rồi, cám ơn cậu!" Dania biết có nói nữa nó cũng chẳng nghe, cô cũng chẳng thèm nói nữa. Nó thình lình hỏi:" Cậu không thể cho Nick một cơ hội nữa à?" Dania hơi khựng lại, cô đóng laptop, nhấc ly cà phê lên nhấp một ngụm, cười bí ẩn:" Không phải là tớ đang cho anh ấy cơ hội sao? Cậu sao lại còn không hiểu tớ chứ?" Nó ngẩn ra, rồi bật cười:" Thật cảm ơn, vậy tớ sẽ chờ xem, ông anh trai này làm cách nào để chiếm được lòng của mĩ nhân băng đây!" Dania nhìn nó cười, vươn tay ra lấy một chiếc bánh, đưa lên miệng nhấm nháp." Bánh ngon nhỉ?"" Ừm !"
1 giờ sáng.
Nó nặng nề tỉnh dậy. Dạo này, cứ tầm 1, 2 giờ sáng là đầu nó lại đau vô cùng khiến nó không tài nào ngủ được. Nó lần mò trong tủ vỉ thuốc an thần rồi khẽ mở cửa phòng bước xuống nhà. Nó ngạc nhiên khi thấy trong bếp sáng đèn, còn có mùi bánh nướng lan tỏa. Tò mò, nó mở cửa thì thấy Dania ngồi chăm chú nhìn vào máy tính, bên cạnh đặt một ly cà phê cùng một khay bánh cupcake vừa nướng xong. Nó mỉm cười đi vào:" Cậu bị mất ngủ hả?" Dania ngước lên nhìn nó:" Cậu cũng vậy?" Nó kéo ghế ngồi xuống, đặt vỉ thuốc lên bàn. Dania liếc thấy liền hỏi:
" Cậu lại dùng thuốc an thần? Đầu lại đau sao?" Nó với tay lấy một chiếc bánh, ậm ừ cho qua chuyện. Dania cau mày:" Đừng quá lạm dụng thuốc, không tốt cho bệnh của cậu đâu ! Bác sĩ đã bảo vậy rồi mà !" Nó cầm bánh ăn ngon lành, nháy mắt nhìn con bạn:" Ừ, tớ biết rồi, cám ơn cậu!" Dania biết có nói nữa nó cũng chẳng nghe, cô cũng chẳng thèm nói nữa. Nó thình lình hỏi:" Cậu không thể cho Nick một cơ hội nữa à?" Dania hơi khựng lại, cô đóng laptop, nhấc ly cà phê lên nhấp một ngụm, cười bí ẩn:" Không phải là tớ đang cho anh ấy cơ hội sao? Cậu sao lại còn không hiểu tớ chứ?" Nó ngẩn ra, rồi bật cười:" Thật cảm ơn, vậy tớ sẽ chờ xem, ông anh trai này làm cách nào để chiếm được lòng của mĩ nhân băng đây!" Dania nhìn nó cười, vươn tay ra lấy một chiếc bánh, đưa lên miệng nhấm nháp.
" Bánh ngon nhỉ?"
" Ừm !"
Học Viện Của Các Thiên ThầnTác giả: SophariaA A A A A... Tiếng hét của một cô gái vọng ra từ một ngôi biệt thư sang trọng ở gần ngoại ô thành phố Luân Đôn (Anh), dọa chim chóc gần đó bay tán loạn. - Stop! - Hờ, và giờ là một chàng trai lên tiếng - Chị hai, bà chị định nướng đến bao giờ? Bốp! Cậu ta ăn ngay một cái gối vào mặt! Đơ 2 giây, cậu gỡ cái gối xuống, quát lên:" Chị hai, bà chị làm cái..." Bốp, lại ăn thêm cái gối nữa! Cô gái nằm trên giường hậm hực phủi đống bụi xuống, bất mãn:" Nhóc không gọi chị dậy bằng cách khác được à?" Cậu bĩu môi:" Gọi dăm ba câu thì bà chị làm ngơ, em chưa tạt cho chị xô nước là may đấy!" Nó liếc cậu một cái, úp mặt xuống gối, lầm bầm:" Đồ dã man!" Chợt, từ dưới nhà vọng lên tiếng "hét": - Nguyễn Hoàng Thiên Băng, Nguyễn Hoàng Thiên Nam, hai đứa xuống đây ẹ. Thiên Băng (thường gọi là Sophia) giật mình, lồm cồm bò xuống khỏi giường, liếc xéo thằng em đang đứng một bên nhe răng cười, nghiến răng:" Chị sẽ xử lí nhóc sau!" Nó mở cửa, uể oải lê xác xuống nhà. Nó nhìn một lượt hai người đang ngồi… 1 giờ sáng.Nó nặng nề tỉnh dậy. Dạo này, cứ tầm 1, 2 giờ sáng là đầu nó lại đau vô cùng khiến nó không tài nào ngủ được. Nó lần mò trong tủ vỉ thuốc an thần rồi khẽ mở cửa phòng bước xuống nhà. Nó ngạc nhiên khi thấy trong bếp sáng đèn, còn có mùi bánh nướng lan tỏa. Tò mò, nó mở cửa thì thấy Dania ngồi chăm chú nhìn vào máy tính, bên cạnh đặt một ly cà phê cùng một khay bánh cupcake vừa nướng xong. Nó mỉm cười đi vào:" Cậu bị mất ngủ hả?" Dania ngước lên nhìn nó:" Cậu cũng vậy?" Nó kéo ghế ngồi xuống, đặt vỉ thuốc lên bàn. Dania liếc thấy liền hỏi:" Cậu lại dùng thuốc an thần? Đầu lại đau sao?" Nó với tay lấy một chiếc bánh, ậm ừ cho qua chuyện. Dania cau mày:" Đừng quá lạm dụng thuốc, không tốt cho bệnh của cậu đâu ! Bác sĩ đã bảo vậy rồi mà !" Nó cầm bánh ăn ngon lành, nháy mắt nhìn con bạn:" Ừ, tớ biết rồi, cám ơn cậu!" Dania biết có nói nữa nó cũng chẳng nghe, cô cũng chẳng thèm nói nữa. Nó thình lình hỏi:" Cậu không thể cho Nick một cơ hội nữa à?" Dania hơi khựng lại, cô đóng laptop, nhấc ly cà phê lên nhấp một ngụm, cười bí ẩn:" Không phải là tớ đang cho anh ấy cơ hội sao? Cậu sao lại còn không hiểu tớ chứ?" Nó ngẩn ra, rồi bật cười:" Thật cảm ơn, vậy tớ sẽ chờ xem, ông anh trai này làm cách nào để chiếm được lòng của mĩ nhân băng đây!" Dania nhìn nó cười, vươn tay ra lấy một chiếc bánh, đưa lên miệng nhấm nháp." Bánh ngon nhỉ?"" Ừm !"