A A A A A... Tiếng hét của một cô gái vọng ra từ một ngôi biệt thư sang trọng ở gần ngoại ô thành phố Luân Đôn (Anh), dọa chim chóc gần đó bay tán loạn. - Stop! - Hờ, và giờ là một chàng trai lên tiếng - Chị hai, bà chị định nướng đến bao giờ? Bốp! Cậu ta ăn ngay một cái gối vào mặt! Đơ 2 giây, cậu gỡ cái gối xuống, quát lên:" Chị hai, bà chị làm cái..." Bốp, lại ăn thêm cái gối nữa! Cô gái nằm trên giường hậm hực phủi đống bụi xuống, bất mãn:" Nhóc không gọi chị dậy bằng cách khác được à?" Cậu bĩu môi:" Gọi dăm ba câu thì bà chị làm ngơ, em chưa tạt cho chị xô nước là may đấy!" Nó liếc cậu một cái, úp mặt xuống gối, lầm bầm:" Đồ dã man!" Chợt, từ dưới nhà vọng lên tiếng "hét": - Nguyễn Hoàng Thiên Băng, Nguyễn Hoàng Thiên Nam, hai đứa xuống đây ẹ. Thiên Băng (thường gọi là Sophia) giật mình, lồm cồm bò xuống khỏi giường, liếc xéo thằng em đang đứng một bên nhe răng cười, nghiến răng:" Chị sẽ xử lí nhóc sau!" Nó mở cửa, uể oải lê xác xuống nhà. Nó nhìn một lượt hai người đang ngồi…
Chương 36: Chương 36: Âm mưu của Minh Thư
Học Viện Của Các Thiên ThầnTác giả: SophariaA A A A A... Tiếng hét của một cô gái vọng ra từ một ngôi biệt thư sang trọng ở gần ngoại ô thành phố Luân Đôn (Anh), dọa chim chóc gần đó bay tán loạn. - Stop! - Hờ, và giờ là một chàng trai lên tiếng - Chị hai, bà chị định nướng đến bao giờ? Bốp! Cậu ta ăn ngay một cái gối vào mặt! Đơ 2 giây, cậu gỡ cái gối xuống, quát lên:" Chị hai, bà chị làm cái..." Bốp, lại ăn thêm cái gối nữa! Cô gái nằm trên giường hậm hực phủi đống bụi xuống, bất mãn:" Nhóc không gọi chị dậy bằng cách khác được à?" Cậu bĩu môi:" Gọi dăm ba câu thì bà chị làm ngơ, em chưa tạt cho chị xô nước là may đấy!" Nó liếc cậu một cái, úp mặt xuống gối, lầm bầm:" Đồ dã man!" Chợt, từ dưới nhà vọng lên tiếng "hét": - Nguyễn Hoàng Thiên Băng, Nguyễn Hoàng Thiên Nam, hai đứa xuống đây ẹ. Thiên Băng (thường gọi là Sophia) giật mình, lồm cồm bò xuống khỏi giường, liếc xéo thằng em đang đứng một bên nhe răng cười, nghiến răng:" Chị sẽ xử lí nhóc sau!" Nó mở cửa, uể oải lê xác xuống nhà. Nó nhìn một lượt hai người đang ngồi… Lễ hội truyền thống cuối cùng cũng diễn ra. Khu 4 chật kín người từ các khu khác đến. Khắp nơi treo băng, những giàn đèn nối tiếp nhau, thảm đỏ trải dài, những bệ hoa hồng tỏa sắc tím nhu hòa dưới ánh đèn. Gần 1000 hàng ghế trong hội trường đã chật kín người. Ở gần sân khấu là một chiếc bàn dài phủ khăn trắng tinh dành cho ban giám khảo cùng khách mời. Thành phần ban giám khảo gồm 5 vị hiệu trưởng 5 khu, Hội trưởng Hội học sinh khu 3,4,5. Ngoài ra, còn có sự góp mặt của 5 vị khách mời là 5 nhà thiết kế nổi tiếng trong và ngoài nước. Dẫn chương trình là cô Nguyễn Thanh Phương- cô giáo của tụi nó. Hậu trường phía sau nhốn nháo vô cùng. Các nữ học viên mỗi người một kiểu, thi nhau phục sức, trang điểm sao cho càng lộng lẫy càng tốt. Áo dài thướt tha khoác trên người mang theo những vẻ đẹp khác nhau. Những nữ học viên là người Việt thì là vẻ duyên dáng, nhu mì dịu dàng, còn những nữ học viên người nước ngoài, áo dài trên người họ lại toát lên sự quyến rũ nhưng tinh tế.Trong một căn phòng chờ, bọn nó đang ngồi túm tụm lại ăn sáng. Bị kéo dậy từ lúc 3 giờ sáng, tính đến thời điểm này, bọn nó còn chưa được cái gì vào bụng. Bọn nó cắm cúi ăn ngấu nghiến đống pizza mà Ni ang tới, hoàn toàn không để ý việc bản thân có bao nhiêu phần là mất hình tượng. Tay bọn nó dính đầy nước sốt, miệng còn dính nhiều hơn. Đảm bảo bọn hắn mà thấy cảnh này, không cười đến sái quai hàm mới là lạ. Ăn xong. bọn nó lững thững kéo nhau ra ngoài, vừa vặn đụng phải đám Minh Thư. Minh Thư giơ tay chặn ngang không cho nó đi. Nó liếc cô ta, lạnh lùng:" Muốn gì?" Minh Thư cười khẩy:" Tao muốn thách đấu với bọn mày!" Nó lạnh lùng cười:" Thách đấu? Xin lỗi, bọn tôi không có hứng!" Minh Thư vẫn không từ bỏ:" Sao vậy? Mày sợ sao?" Nó nhếch môi:" Cô thật sự muốn thách đấu? Tốt thôi! Nếu đã muốn chơi, bọn này sẽ chiều!" Nó kéo ba đứa bạn đi khỏi, Minh Thư liền rút điện thoại ra, gọi ột người- A lô, chuẩn bị xong chưa?- Dạ, xong hết rồi ạ!- Tốt lắm!Minh Thư cúp máy, quay lại nhìn Thanh Tâm và Lâm Lâm cười độc ác. Nguyễn Hoàng Thiên Băng, lần này cô chết chắc !
Lễ hội truyền thống cuối cùng cũng diễn ra. Khu 4 chật kín người từ các khu khác đến. Khắp nơi treo băng, những giàn đèn nối tiếp nhau, thảm đỏ trải dài, những bệ hoa hồng tỏa sắc tím nhu hòa dưới ánh đèn. Gần 1000 hàng ghế trong hội trường đã chật kín người. Ở gần sân khấu là một chiếc bàn dài phủ khăn trắng tinh dành cho ban giám khảo cùng khách mời. Thành phần ban giám khảo gồm 5 vị hiệu trưởng 5 khu, Hội trưởng Hội học sinh khu 3,4,5. Ngoài ra, còn có sự góp mặt của 5 vị khách mời là 5 nhà thiết kế nổi tiếng trong và ngoài nước. Dẫn chương trình là cô Nguyễn Thanh Phương- cô giáo của tụi nó. Hậu trường phía sau nhốn nháo vô cùng. Các nữ học viên mỗi người một kiểu, thi nhau phục sức, trang điểm sao cho càng lộng lẫy càng tốt. Áo dài thướt tha khoác trên người mang theo những vẻ đẹp khác nhau. Những nữ học viên là người Việt thì là vẻ duyên dáng, nhu mì dịu dàng, còn những nữ học viên người nước ngoài, áo dài trên người họ lại toát lên sự quyến rũ nhưng tinh tế.
Trong một căn phòng chờ, bọn nó đang ngồi túm tụm lại ăn sáng. Bị kéo dậy từ lúc 3 giờ sáng, tính đến thời điểm này, bọn nó còn chưa được cái gì vào bụng. Bọn nó cắm cúi ăn ngấu nghiến đống pizza mà Ni ang tới, hoàn toàn không để ý việc bản thân có bao nhiêu phần là mất hình tượng. Tay bọn nó dính đầy nước sốt, miệng còn dính nhiều hơn. Đảm bảo bọn hắn mà thấy cảnh này, không cười đến sái quai hàm mới là lạ. Ăn xong. bọn nó lững thững kéo nhau ra ngoài, vừa vặn đụng phải đám Minh Thư. Minh Thư giơ tay chặn ngang không cho nó đi. Nó liếc cô ta, lạnh lùng:" Muốn gì?" Minh Thư cười khẩy:" Tao muốn thách đấu với bọn mày!" Nó lạnh lùng cười:" Thách đấu? Xin lỗi, bọn tôi không có hứng!" Minh Thư vẫn không từ bỏ:" Sao vậy? Mày sợ sao?" Nó nhếch môi:" Cô thật sự muốn thách đấu? Tốt thôi! Nếu đã muốn chơi, bọn này sẽ chiều!" Nó kéo ba đứa bạn đi khỏi, Minh Thư liền rút điện thoại ra, gọi ột người
- A lô, chuẩn bị xong chưa?
- Dạ, xong hết rồi ạ!
- Tốt lắm!
Minh Thư cúp máy, quay lại nhìn Thanh Tâm và Lâm Lâm cười độc ác. Nguyễn Hoàng Thiên Băng, lần này cô chết chắc !
Học Viện Của Các Thiên ThầnTác giả: SophariaA A A A A... Tiếng hét của một cô gái vọng ra từ một ngôi biệt thư sang trọng ở gần ngoại ô thành phố Luân Đôn (Anh), dọa chim chóc gần đó bay tán loạn. - Stop! - Hờ, và giờ là một chàng trai lên tiếng - Chị hai, bà chị định nướng đến bao giờ? Bốp! Cậu ta ăn ngay một cái gối vào mặt! Đơ 2 giây, cậu gỡ cái gối xuống, quát lên:" Chị hai, bà chị làm cái..." Bốp, lại ăn thêm cái gối nữa! Cô gái nằm trên giường hậm hực phủi đống bụi xuống, bất mãn:" Nhóc không gọi chị dậy bằng cách khác được à?" Cậu bĩu môi:" Gọi dăm ba câu thì bà chị làm ngơ, em chưa tạt cho chị xô nước là may đấy!" Nó liếc cậu một cái, úp mặt xuống gối, lầm bầm:" Đồ dã man!" Chợt, từ dưới nhà vọng lên tiếng "hét": - Nguyễn Hoàng Thiên Băng, Nguyễn Hoàng Thiên Nam, hai đứa xuống đây ẹ. Thiên Băng (thường gọi là Sophia) giật mình, lồm cồm bò xuống khỏi giường, liếc xéo thằng em đang đứng một bên nhe răng cười, nghiến răng:" Chị sẽ xử lí nhóc sau!" Nó mở cửa, uể oải lê xác xuống nhà. Nó nhìn một lượt hai người đang ngồi… Lễ hội truyền thống cuối cùng cũng diễn ra. Khu 4 chật kín người từ các khu khác đến. Khắp nơi treo băng, những giàn đèn nối tiếp nhau, thảm đỏ trải dài, những bệ hoa hồng tỏa sắc tím nhu hòa dưới ánh đèn. Gần 1000 hàng ghế trong hội trường đã chật kín người. Ở gần sân khấu là một chiếc bàn dài phủ khăn trắng tinh dành cho ban giám khảo cùng khách mời. Thành phần ban giám khảo gồm 5 vị hiệu trưởng 5 khu, Hội trưởng Hội học sinh khu 3,4,5. Ngoài ra, còn có sự góp mặt của 5 vị khách mời là 5 nhà thiết kế nổi tiếng trong và ngoài nước. Dẫn chương trình là cô Nguyễn Thanh Phương- cô giáo của tụi nó. Hậu trường phía sau nhốn nháo vô cùng. Các nữ học viên mỗi người một kiểu, thi nhau phục sức, trang điểm sao cho càng lộng lẫy càng tốt. Áo dài thướt tha khoác trên người mang theo những vẻ đẹp khác nhau. Những nữ học viên là người Việt thì là vẻ duyên dáng, nhu mì dịu dàng, còn những nữ học viên người nước ngoài, áo dài trên người họ lại toát lên sự quyến rũ nhưng tinh tế.Trong một căn phòng chờ, bọn nó đang ngồi túm tụm lại ăn sáng. Bị kéo dậy từ lúc 3 giờ sáng, tính đến thời điểm này, bọn nó còn chưa được cái gì vào bụng. Bọn nó cắm cúi ăn ngấu nghiến đống pizza mà Ni ang tới, hoàn toàn không để ý việc bản thân có bao nhiêu phần là mất hình tượng. Tay bọn nó dính đầy nước sốt, miệng còn dính nhiều hơn. Đảm bảo bọn hắn mà thấy cảnh này, không cười đến sái quai hàm mới là lạ. Ăn xong. bọn nó lững thững kéo nhau ra ngoài, vừa vặn đụng phải đám Minh Thư. Minh Thư giơ tay chặn ngang không cho nó đi. Nó liếc cô ta, lạnh lùng:" Muốn gì?" Minh Thư cười khẩy:" Tao muốn thách đấu với bọn mày!" Nó lạnh lùng cười:" Thách đấu? Xin lỗi, bọn tôi không có hứng!" Minh Thư vẫn không từ bỏ:" Sao vậy? Mày sợ sao?" Nó nhếch môi:" Cô thật sự muốn thách đấu? Tốt thôi! Nếu đã muốn chơi, bọn này sẽ chiều!" Nó kéo ba đứa bạn đi khỏi, Minh Thư liền rút điện thoại ra, gọi ột người- A lô, chuẩn bị xong chưa?- Dạ, xong hết rồi ạ!- Tốt lắm!Minh Thư cúp máy, quay lại nhìn Thanh Tâm và Lâm Lâm cười độc ác. Nguyễn Hoàng Thiên Băng, lần này cô chết chắc !