A A A A A... Tiếng hét của một cô gái vọng ra từ một ngôi biệt thư sang trọng ở gần ngoại ô thành phố Luân Đôn (Anh), dọa chim chóc gần đó bay tán loạn. - Stop! - Hờ, và giờ là một chàng trai lên tiếng - Chị hai, bà chị định nướng đến bao giờ? Bốp! Cậu ta ăn ngay một cái gối vào mặt! Đơ 2 giây, cậu gỡ cái gối xuống, quát lên:" Chị hai, bà chị làm cái..." Bốp, lại ăn thêm cái gối nữa! Cô gái nằm trên giường hậm hực phủi đống bụi xuống, bất mãn:" Nhóc không gọi chị dậy bằng cách khác được à?" Cậu bĩu môi:" Gọi dăm ba câu thì bà chị làm ngơ, em chưa tạt cho chị xô nước là may đấy!" Nó liếc cậu một cái, úp mặt xuống gối, lầm bầm:" Đồ dã man!" Chợt, từ dưới nhà vọng lên tiếng "hét": - Nguyễn Hoàng Thiên Băng, Nguyễn Hoàng Thiên Nam, hai đứa xuống đây ẹ. Thiên Băng (thường gọi là Sophia) giật mình, lồm cồm bò xuống khỏi giường, liếc xéo thằng em đang đứng một bên nhe răng cười, nghiến răng:" Chị sẽ xử lí nhóc sau!" Nó mở cửa, uể oải lê xác xuống nhà. Nó nhìn một lượt hai người đang ngồi…
Chương 41: Chương 41: Nhập viện
Học Viện Của Các Thiên ThầnTác giả: SophariaA A A A A... Tiếng hét của một cô gái vọng ra từ một ngôi biệt thư sang trọng ở gần ngoại ô thành phố Luân Đôn (Anh), dọa chim chóc gần đó bay tán loạn. - Stop! - Hờ, và giờ là một chàng trai lên tiếng - Chị hai, bà chị định nướng đến bao giờ? Bốp! Cậu ta ăn ngay một cái gối vào mặt! Đơ 2 giây, cậu gỡ cái gối xuống, quát lên:" Chị hai, bà chị làm cái..." Bốp, lại ăn thêm cái gối nữa! Cô gái nằm trên giường hậm hực phủi đống bụi xuống, bất mãn:" Nhóc không gọi chị dậy bằng cách khác được à?" Cậu bĩu môi:" Gọi dăm ba câu thì bà chị làm ngơ, em chưa tạt cho chị xô nước là may đấy!" Nó liếc cậu một cái, úp mặt xuống gối, lầm bầm:" Đồ dã man!" Chợt, từ dưới nhà vọng lên tiếng "hét": - Nguyễn Hoàng Thiên Băng, Nguyễn Hoàng Thiên Nam, hai đứa xuống đây ẹ. Thiên Băng (thường gọi là Sophia) giật mình, lồm cồm bò xuống khỏi giường, liếc xéo thằng em đang đứng một bên nhe răng cười, nghiến răng:" Chị sẽ xử lí nhóc sau!" Nó mở cửa, uể oải lê xác xuống nhà. Nó nhìn một lượt hai người đang ngồi… Người tới hốt hoảng hỏi:" Sophia, con bé sao rồi?" Nicko ngước lên, ngạc nhiên:" Ba? Mẹ? Sao hai người lại ở đây? Còn Jenny nữa?" Không để ý Nicko, bà Lan ( mẹ nó) sốt ruột hỏi:" Sophia đâu? Con bé sao rồi? Con trông em kiểu gì vậy hả?" Nicko cúi gằm mặt:" Con xin lỗi!" Cửa phòng cấp cứu bật mở, một y tá lo lắng chạy ra:" Ai là người nhà bệnh nhân?" Nicko vội vã giữ tay cô y tá, gặng hỏi:" Y tá, em gái tôi sao rồi?" Cô y tá vừa thở vừa nói:" Cô bé mất máu quá nhiều, cần được tiếp máu, nhưng bệnh viện đang thiếu máu phù hợp." Nicko vội nói:" Lấy của tôi này!" Ba mẹ nó cũng nói:" Lấy của tôi nữa!" Cô y tá gật đầu:" Vậy được, mọi người đi theo tôi !" Nicko quay qua nói với Dania:" Em gọi điện kêu Kyo đến đây đi!" Dania gật đầu, Nicko cùng mọi người đến phòng lấy máu. Minh Thư cũng đi đến, run run hỏi:" Sophia... cô ta... sao rồi?" Nastia mệt mỏi gục mặt vào cánh tay, nói:" Bác sĩ vẫn đang cấp cứu, tình trạng thế nào cũng chưa biết!" Một bên tay của cô vẫn được bọc trong bàn tay ấm áp của Kin, nhưng lúc này ai cũng đều không có tâm trạng mà đi xét xem ý nghĩa của hành động này là gì. Trên hành lang lại truyền đến tiếng bước chân, Kyo lo lắng hỏi:" Chị hai? Chị hai của em đâu?" Dania vỗ vai thằng nhóc:" Sophia vẫn đang cấp cứu, nhóc đến phòng truyền máu tiếp máu đi!" Kyo lại vội chạy đi. Hắn ngẩng lên hỏi:" Sophia là nhóm máu nào vậy?" Dania chớp mắt, nói:" AB, Rh âm tính!" Hắn ngẩn ra:" AB, Rh âm tính? Đó không phải nhóm máu rất hiếm sao?" Dania cười khổ:" Đúng vậy, mang trong người máu hiếm nên nó bị thiếu máu, hồi nhỏ, cứ một hai năm nó lại phải tiếp máu một lần, mà nguồn máu là từ ba mẹ và hai anh em Nicko. Dạo gần đây, bệnh của nó có chiều hướng chuyển xấu, mau truyền vào bao nhiêu, cũng không đủ,..." Giọng cô nhỏ dần, Minh Thư bàng hoàng dùng tay che miệng, ngăn bật ra tiếng thốt, hốc mắt cũng cảm thấy cay cay. Hắn lại như trước, trầm mặc nhìn cánh cửa phòng cấp cứu, một tiếng cũng không có thốt ra.
Người tới hốt hoảng hỏi:" Sophia, con bé sao rồi?" Nicko ngước lên, ngạc nhiên:" Ba? Mẹ? Sao hai người lại ở đây? Còn Jenny nữa?" Không để ý Nicko, bà Lan ( mẹ nó) sốt ruột hỏi:" Sophia đâu? Con bé sao rồi? Con trông em kiểu gì vậy hả?" Nicko cúi gằm mặt:" Con xin lỗi!" Cửa phòng cấp cứu bật mở, một y tá lo lắng chạy ra:" Ai là người nhà bệnh nhân?" Nicko vội vã giữ tay cô y tá, gặng hỏi:" Y tá, em gái tôi sao rồi?" Cô y tá vừa thở vừa nói:" Cô bé mất máu quá nhiều, cần được tiếp máu, nhưng bệnh viện đang thiếu máu phù hợp." Nicko vội nói:" Lấy của tôi này!" Ba mẹ nó cũng nói:" Lấy của tôi nữa!" Cô y tá gật đầu:" Vậy được, mọi người đi theo tôi !" Nicko quay qua nói với Dania:" Em gọi điện kêu Kyo đến đây đi!" Dania gật đầu, Nicko cùng mọi người đến phòng lấy máu. Minh Thư cũng đi đến, run run hỏi:" Sophia... cô ta... sao rồi?" Nastia mệt mỏi gục mặt vào cánh tay, nói:" Bác sĩ vẫn đang cấp cứu, tình trạng thế nào cũng chưa biết!" Một bên tay của cô vẫn được bọc trong bàn tay ấm áp của Kin, nhưng lúc này ai cũng đều không có tâm trạng mà đi xét xem ý nghĩa của hành động này là gì. Trên hành lang lại truyền đến tiếng bước chân, Kyo lo lắng hỏi:" Chị hai? Chị hai của em đâu?" Dania vỗ vai thằng nhóc:" Sophia vẫn đang cấp cứu, nhóc đến phòng truyền máu tiếp máu đi!" Kyo lại vội chạy đi. Hắn ngẩng lên hỏi:" Sophia là nhóm máu nào vậy?" Dania chớp mắt, nói:" AB, Rh âm tính!" Hắn ngẩn ra:" AB, Rh âm tính? Đó không phải nhóm máu rất hiếm sao?" Dania cười khổ:" Đúng vậy, mang trong người máu hiếm nên nó bị thiếu máu, hồi nhỏ, cứ một hai năm nó lại phải tiếp máu một lần, mà nguồn máu là từ ba mẹ và hai anh em Nicko. Dạo gần đây, bệnh của nó có chiều hướng chuyển xấu, mau truyền vào bao nhiêu, cũng không đủ,..." Giọng cô nhỏ dần, Minh Thư bàng hoàng dùng tay che miệng, ngăn bật ra tiếng thốt, hốc mắt cũng cảm thấy cay cay. Hắn lại như trước, trầm mặc nhìn cánh cửa phòng cấp cứu, một tiếng cũng không có thốt ra.
Học Viện Của Các Thiên ThầnTác giả: SophariaA A A A A... Tiếng hét của một cô gái vọng ra từ một ngôi biệt thư sang trọng ở gần ngoại ô thành phố Luân Đôn (Anh), dọa chim chóc gần đó bay tán loạn. - Stop! - Hờ, và giờ là một chàng trai lên tiếng - Chị hai, bà chị định nướng đến bao giờ? Bốp! Cậu ta ăn ngay một cái gối vào mặt! Đơ 2 giây, cậu gỡ cái gối xuống, quát lên:" Chị hai, bà chị làm cái..." Bốp, lại ăn thêm cái gối nữa! Cô gái nằm trên giường hậm hực phủi đống bụi xuống, bất mãn:" Nhóc không gọi chị dậy bằng cách khác được à?" Cậu bĩu môi:" Gọi dăm ba câu thì bà chị làm ngơ, em chưa tạt cho chị xô nước là may đấy!" Nó liếc cậu một cái, úp mặt xuống gối, lầm bầm:" Đồ dã man!" Chợt, từ dưới nhà vọng lên tiếng "hét": - Nguyễn Hoàng Thiên Băng, Nguyễn Hoàng Thiên Nam, hai đứa xuống đây ẹ. Thiên Băng (thường gọi là Sophia) giật mình, lồm cồm bò xuống khỏi giường, liếc xéo thằng em đang đứng một bên nhe răng cười, nghiến răng:" Chị sẽ xử lí nhóc sau!" Nó mở cửa, uể oải lê xác xuống nhà. Nó nhìn một lượt hai người đang ngồi… Người tới hốt hoảng hỏi:" Sophia, con bé sao rồi?" Nicko ngước lên, ngạc nhiên:" Ba? Mẹ? Sao hai người lại ở đây? Còn Jenny nữa?" Không để ý Nicko, bà Lan ( mẹ nó) sốt ruột hỏi:" Sophia đâu? Con bé sao rồi? Con trông em kiểu gì vậy hả?" Nicko cúi gằm mặt:" Con xin lỗi!" Cửa phòng cấp cứu bật mở, một y tá lo lắng chạy ra:" Ai là người nhà bệnh nhân?" Nicko vội vã giữ tay cô y tá, gặng hỏi:" Y tá, em gái tôi sao rồi?" Cô y tá vừa thở vừa nói:" Cô bé mất máu quá nhiều, cần được tiếp máu, nhưng bệnh viện đang thiếu máu phù hợp." Nicko vội nói:" Lấy của tôi này!" Ba mẹ nó cũng nói:" Lấy của tôi nữa!" Cô y tá gật đầu:" Vậy được, mọi người đi theo tôi !" Nicko quay qua nói với Dania:" Em gọi điện kêu Kyo đến đây đi!" Dania gật đầu, Nicko cùng mọi người đến phòng lấy máu. Minh Thư cũng đi đến, run run hỏi:" Sophia... cô ta... sao rồi?" Nastia mệt mỏi gục mặt vào cánh tay, nói:" Bác sĩ vẫn đang cấp cứu, tình trạng thế nào cũng chưa biết!" Một bên tay của cô vẫn được bọc trong bàn tay ấm áp của Kin, nhưng lúc này ai cũng đều không có tâm trạng mà đi xét xem ý nghĩa của hành động này là gì. Trên hành lang lại truyền đến tiếng bước chân, Kyo lo lắng hỏi:" Chị hai? Chị hai của em đâu?" Dania vỗ vai thằng nhóc:" Sophia vẫn đang cấp cứu, nhóc đến phòng truyền máu tiếp máu đi!" Kyo lại vội chạy đi. Hắn ngẩng lên hỏi:" Sophia là nhóm máu nào vậy?" Dania chớp mắt, nói:" AB, Rh âm tính!" Hắn ngẩn ra:" AB, Rh âm tính? Đó không phải nhóm máu rất hiếm sao?" Dania cười khổ:" Đúng vậy, mang trong người máu hiếm nên nó bị thiếu máu, hồi nhỏ, cứ một hai năm nó lại phải tiếp máu một lần, mà nguồn máu là từ ba mẹ và hai anh em Nicko. Dạo gần đây, bệnh của nó có chiều hướng chuyển xấu, mau truyền vào bao nhiêu, cũng không đủ,..." Giọng cô nhỏ dần, Minh Thư bàng hoàng dùng tay che miệng, ngăn bật ra tiếng thốt, hốc mắt cũng cảm thấy cay cay. Hắn lại như trước, trầm mặc nhìn cánh cửa phòng cấp cứu, một tiếng cũng không có thốt ra.