Tác giả:

A A A A A... Tiếng hét của một cô gái vọng ra từ một ngôi biệt thư sang trọng ở gần ngoại ô thành phố Luân Đôn (Anh), dọa chim chóc gần đó bay tán loạn. - Stop! - Hờ, và giờ là một chàng trai lên tiếng - Chị hai, bà chị định nướng đến bao giờ? Bốp! Cậu ta ăn ngay một cái gối vào mặt! Đơ 2 giây, cậu gỡ cái gối xuống, quát lên:" Chị hai, bà chị làm cái..." Bốp, lại ăn thêm cái gối nữa! Cô gái nằm trên giường hậm hực phủi đống bụi xuống, bất mãn:" Nhóc không gọi chị dậy bằng cách khác được à?" Cậu bĩu môi:" Gọi dăm ba câu thì bà chị làm ngơ, em chưa tạt cho chị xô nước là may đấy!" Nó liếc cậu một cái, úp mặt xuống gối, lầm bầm:" Đồ dã man!" Chợt, từ dưới nhà vọng lên tiếng "hét": - Nguyễn Hoàng Thiên Băng, Nguyễn Hoàng Thiên Nam, hai đứa xuống đây ẹ. Thiên Băng (thường gọi là Sophia) giật mình, lồm cồm bò xuống khỏi giường, liếc xéo thằng em đang đứng một bên nhe răng cười, nghiến răng:" Chị sẽ xử lí nhóc sau!" Nó mở cửa, uể oải lê xác xuống nhà. Nó nhìn một lượt hai người đang ngồi…

Chương 87: Chương 88

Học Viện Của Các Thiên ThầnTác giả: SophariaA A A A A... Tiếng hét của một cô gái vọng ra từ một ngôi biệt thư sang trọng ở gần ngoại ô thành phố Luân Đôn (Anh), dọa chim chóc gần đó bay tán loạn. - Stop! - Hờ, và giờ là một chàng trai lên tiếng - Chị hai, bà chị định nướng đến bao giờ? Bốp! Cậu ta ăn ngay một cái gối vào mặt! Đơ 2 giây, cậu gỡ cái gối xuống, quát lên:" Chị hai, bà chị làm cái..." Bốp, lại ăn thêm cái gối nữa! Cô gái nằm trên giường hậm hực phủi đống bụi xuống, bất mãn:" Nhóc không gọi chị dậy bằng cách khác được à?" Cậu bĩu môi:" Gọi dăm ba câu thì bà chị làm ngơ, em chưa tạt cho chị xô nước là may đấy!" Nó liếc cậu một cái, úp mặt xuống gối, lầm bầm:" Đồ dã man!" Chợt, từ dưới nhà vọng lên tiếng "hét": - Nguyễn Hoàng Thiên Băng, Nguyễn Hoàng Thiên Nam, hai đứa xuống đây ẹ. Thiên Băng (thường gọi là Sophia) giật mình, lồm cồm bò xuống khỏi giường, liếc xéo thằng em đang đứng một bên nhe răng cười, nghiến răng:" Chị sẽ xử lí nhóc sau!" Nó mở cửa, uể oải lê xác xuống nhà. Nó nhìn một lượt hai người đang ngồi… Nó đứng lặng trước cánh cổng màu trắng của ngôi biệt thự. Mọi thứ vẫn như 4 năm trước, nhưng nó đã rời khỏi đây. Cửa nhà mở khẽ, dì Lan bước ra ngoài. Hốc mắt nó nóng lên. Dì trông đã già đi rất nhiều. Dì Lan thấy thấp thoáng bóng một thiếu nữ đứng ngoài cổng, ngỡ là bạn của bọn nó, dì đi tới, mở cổng ra:" Cô gái, cô muốn tìm ai?"Dì khựng lại, hai mắt mở to, hô hấp như ngừng lại. Nó nhìn kĩ khuôn mặt dì Lan, nấc lên:" Dì Lan, con về rồi!"Nó tiến đến, ôm lấy dì Lan, bật khóc nức nở. Dì Lan cũng khóc, dì ôm chặt nó vào lòng, khóc nói:" Sophia, con gái ngoan, con về rồi! Thời gian qua con đã ở đâu vậy? Người ta nói con chết rồi!"Nó cũng nghẹn ngào:" Con chưa chết, dì Lan, con chưa chết! Con chỉ lánh đi một thời gian thôi!"Hai dì cháu ôm nhau đứng ngoài sân. Cửa lại cạch mở ra, Nastia xách túi đi ra ngoài. Nó buông dì Lan ra, nhìn Nastia cười gọi:" Nastia!"Chiếc túi trên tay cô rơi xuống, cô thất thần bước từng bước về phía nó, lẩm bẩm:" Sophia, là cậu?"Nó gật đầu:" Là tớ, tớ về rồi!"Nastia òa khóc, nhào tới ôm chặt lấy nó:" Con nhỏ độc ác kia! Cậu có biết cậu làm tớ lo lắng và đau lòng lắm không? Hu hu... cậu ác lắm!"Nó vỗ nhẹ lưng Nastia:" Ừ, tớ ác lắm, xin lỗi tất cả mọi người!"Nastia nín khóc, dắt tay nó vào nhà.Ngồi trên sopha, nó nhìn quanh tất cả mọi người một lượt rồi nói:" 4 năm trước, tớ hôn mê trên vách đá và được John cứu sống. Vợ chồng bá tước đã mời bác sĩ về chữa khỏi bệnh cho tớ, nhưng di chứng để lại lại khiến tớ hai năm không thể nhìn thấy ánh sáng. Sau khi khỏi mắt, tớ bắt đầu bước vào giới kinh doanh, dưới sự giúp đỡ của John, tự mình lập nên tập đoàn bây giờ. Lần này vì có cuộc họp báo, tớ quyết định quay về Việt Nam."" Em đã sống ở lâu đài Hudson sao?" - Nicko nhìn nó hỏi.Nó gật đầu:" Đúng vậy, hai người họ lo lắng sẽ có kẻ nghi ngờ nên đã công bố ra ngoài em là con nuôi của họ."Nastia ôm chặt lấy nó:" Cậu chịu khổ nhiều rồi!"Amy ấp úng:" Chị dâu, xin lỗi chị! Đều do anh trai em gây ra..."Nó ngắt lời:" Amy, chuyện này không phải lỗi của ai hết ! Hơn nữa, chị đâu của em là Kathryn, không phải chị!"Nó quay sang Nicko:" Anh, ba mẹ bây giờ ở đâu?"Kyo lên tiếng đáp thay:" Ba mẹ chuyển đến biệt thự cũ của bọn em sống rồi !"Nó nhìn quanh, đột nhiên hỏi:" Sao không thấy Minh Thư và Tiara?"" Chị Minh Thư thì đến bang, còn chị Tiara, sau việc 4 năm trước, đã cùng anh Quân Huy về Anh rồi, có lẽ bây giờ bọn họ tổ chức đám cưới rồi cũng nên!" - Chris đáp.Nó mỉm cười, hỏi:" À, nghe nói mọi người đều đã đính hôn rồi phải không? Tiếc quá, mình không thể đến dự!"Mia nháy mắt:" Đến dự thì có lẽ không cần nhưng quà mừng thì chắc chắn phải có!"Nó gật gù:" Tất nhiên rồi, yên tâm, tớ sẽ chuẩn bị cho, ai cũng có quà hết!"Cả bọn bật cười. Dì Lan đứng dậy, nhìn bọn nó hỏi:" Mấy đứa muốn ăn gì không, để gì đi làm?"Tất cả cùng hô lên: " Bò hầm !"Nó cười :" Để con giúp dì!"Nó theo dì Lan vào bếp, những người còn lại nhìn nhau, trong mắt đều là ý cười.

Nó đứng lặng trước cánh cổng màu trắng của ngôi biệt thự. Mọi thứ vẫn như 4 năm trước, nhưng nó đã rời khỏi đây. Cửa nhà mở khẽ, dì Lan bước ra ngoài. Hốc mắt nó nóng lên. Dì trông đã già đi rất nhiều. Dì Lan thấy thấp thoáng bóng một thiếu nữ đứng ngoài cổng, ngỡ là bạn của bọn nó, dì đi tới, mở cổng ra:

" Cô gái, cô muốn tìm ai?"

Dì khựng lại, hai mắt mở to, hô hấp như ngừng lại. Nó nhìn kĩ khuôn mặt dì Lan, nấc lên:

" Dì Lan, con về rồi!"

Nó tiến đến, ôm lấy dì Lan, bật khóc nức nở. Dì Lan cũng khóc, dì ôm chặt nó vào lòng, khóc nói:

" Sophia, con gái ngoan, con về rồi! Thời gian qua con đã ở đâu vậy? Người ta nói con chết rồi!"

Nó cũng nghẹn ngào:

" Con chưa chết, dì Lan, con chưa chết! Con chỉ lánh đi một thời gian thôi!"

Hai dì cháu ôm nhau đứng ngoài sân. Cửa lại cạch mở ra, Nastia xách túi đi ra ngoài. Nó buông dì Lan ra, nhìn Nastia cười gọi:

" Nastia!"

Chiếc túi trên tay cô rơi xuống, cô thất thần bước từng bước về phía nó, lẩm bẩm:

" Sophia, là cậu?"

Nó gật đầu:

" Là tớ, tớ về rồi!"

Nastia òa khóc, nhào tới ôm chặt lấy nó:

" Con nhỏ độc ác kia! Cậu có biết cậu làm tớ lo lắng và đau lòng lắm không? Hu hu... cậu ác lắm!"

Nó vỗ nhẹ lưng Nastia:

" Ừ, tớ ác lắm, xin lỗi tất cả mọi người!"

Nastia nín khóc, dắt tay nó vào nhà.

Ngồi trên sopha, nó nhìn quanh tất cả mọi người một lượt rồi nói:

" 4 năm trước, tớ hôn mê trên vách đá và được John cứu sống. Vợ chồng bá tước đã mời bác sĩ về chữa khỏi bệnh cho tớ, nhưng di chứng để lại lại khiến tớ hai năm không thể nhìn thấy ánh sáng. Sau khi khỏi mắt, tớ bắt đầu bước vào giới kinh doanh, dưới sự giúp đỡ của John, tự mình lập nên tập đoàn bây giờ. Lần này vì có cuộc họp báo, tớ quyết định quay về Việt Nam."

" Em đã sống ở lâu đài Hudson sao?" - Nicko nhìn nó hỏi.

Nó gật đầu:

" Đúng vậy, hai người họ lo lắng sẽ có kẻ nghi ngờ nên đã công bố ra ngoài em là con nuôi của họ."

Nastia ôm chặt lấy nó:

" Cậu chịu khổ nhiều rồi!"

Amy ấp úng:

" Chị dâu, xin lỗi chị! Đều do anh trai em gây ra..."

Nó ngắt lời:

" Amy, chuyện này không phải lỗi của ai hết ! Hơn nữa, chị đâu của em là Kathryn, không phải chị!"

Nó quay sang Nicko:

" Anh, ba mẹ bây giờ ở đâu?"

Kyo lên tiếng đáp thay:

" Ba mẹ chuyển đến biệt thự cũ của bọn em sống rồi !"

Nó nhìn quanh, đột nhiên hỏi:

" Sao không thấy Minh Thư và Tiara?"

" Chị Minh Thư thì đến bang, còn chị Tiara, sau việc 4 năm trước, đã cùng anh Quân Huy về Anh rồi, có lẽ bây giờ bọn họ tổ chức đám cưới rồi cũng nên!" - Chris đáp.

Nó mỉm cười, hỏi:

" À, nghe nói mọi người đều đã đính hôn rồi phải không? Tiếc quá, mình không thể đến dự!"

Mia nháy mắt:

" Đến dự thì có lẽ không cần nhưng quà mừng thì chắc chắn phải có!"

Nó gật gù:

" Tất nhiên rồi, yên tâm, tớ sẽ chuẩn bị cho, ai cũng có quà hết!"

Cả bọn bật cười. Dì Lan đứng dậy, nhìn bọn nó hỏi:

" Mấy đứa muốn ăn gì không, để gì đi làm?"

Tất cả cùng hô lên: " Bò hầm !"

Nó cười :

" Để con giúp dì!"

Nó theo dì Lan vào bếp, những người còn lại nhìn nhau, trong mắt đều là ý cười.

Học Viện Của Các Thiên ThầnTác giả: SophariaA A A A A... Tiếng hét của một cô gái vọng ra từ một ngôi biệt thư sang trọng ở gần ngoại ô thành phố Luân Đôn (Anh), dọa chim chóc gần đó bay tán loạn. - Stop! - Hờ, và giờ là một chàng trai lên tiếng - Chị hai, bà chị định nướng đến bao giờ? Bốp! Cậu ta ăn ngay một cái gối vào mặt! Đơ 2 giây, cậu gỡ cái gối xuống, quát lên:" Chị hai, bà chị làm cái..." Bốp, lại ăn thêm cái gối nữa! Cô gái nằm trên giường hậm hực phủi đống bụi xuống, bất mãn:" Nhóc không gọi chị dậy bằng cách khác được à?" Cậu bĩu môi:" Gọi dăm ba câu thì bà chị làm ngơ, em chưa tạt cho chị xô nước là may đấy!" Nó liếc cậu một cái, úp mặt xuống gối, lầm bầm:" Đồ dã man!" Chợt, từ dưới nhà vọng lên tiếng "hét": - Nguyễn Hoàng Thiên Băng, Nguyễn Hoàng Thiên Nam, hai đứa xuống đây ẹ. Thiên Băng (thường gọi là Sophia) giật mình, lồm cồm bò xuống khỏi giường, liếc xéo thằng em đang đứng một bên nhe răng cười, nghiến răng:" Chị sẽ xử lí nhóc sau!" Nó mở cửa, uể oải lê xác xuống nhà. Nó nhìn một lượt hai người đang ngồi… Nó đứng lặng trước cánh cổng màu trắng của ngôi biệt thự. Mọi thứ vẫn như 4 năm trước, nhưng nó đã rời khỏi đây. Cửa nhà mở khẽ, dì Lan bước ra ngoài. Hốc mắt nó nóng lên. Dì trông đã già đi rất nhiều. Dì Lan thấy thấp thoáng bóng một thiếu nữ đứng ngoài cổng, ngỡ là bạn của bọn nó, dì đi tới, mở cổng ra:" Cô gái, cô muốn tìm ai?"Dì khựng lại, hai mắt mở to, hô hấp như ngừng lại. Nó nhìn kĩ khuôn mặt dì Lan, nấc lên:" Dì Lan, con về rồi!"Nó tiến đến, ôm lấy dì Lan, bật khóc nức nở. Dì Lan cũng khóc, dì ôm chặt nó vào lòng, khóc nói:" Sophia, con gái ngoan, con về rồi! Thời gian qua con đã ở đâu vậy? Người ta nói con chết rồi!"Nó cũng nghẹn ngào:" Con chưa chết, dì Lan, con chưa chết! Con chỉ lánh đi một thời gian thôi!"Hai dì cháu ôm nhau đứng ngoài sân. Cửa lại cạch mở ra, Nastia xách túi đi ra ngoài. Nó buông dì Lan ra, nhìn Nastia cười gọi:" Nastia!"Chiếc túi trên tay cô rơi xuống, cô thất thần bước từng bước về phía nó, lẩm bẩm:" Sophia, là cậu?"Nó gật đầu:" Là tớ, tớ về rồi!"Nastia òa khóc, nhào tới ôm chặt lấy nó:" Con nhỏ độc ác kia! Cậu có biết cậu làm tớ lo lắng và đau lòng lắm không? Hu hu... cậu ác lắm!"Nó vỗ nhẹ lưng Nastia:" Ừ, tớ ác lắm, xin lỗi tất cả mọi người!"Nastia nín khóc, dắt tay nó vào nhà.Ngồi trên sopha, nó nhìn quanh tất cả mọi người một lượt rồi nói:" 4 năm trước, tớ hôn mê trên vách đá và được John cứu sống. Vợ chồng bá tước đã mời bác sĩ về chữa khỏi bệnh cho tớ, nhưng di chứng để lại lại khiến tớ hai năm không thể nhìn thấy ánh sáng. Sau khi khỏi mắt, tớ bắt đầu bước vào giới kinh doanh, dưới sự giúp đỡ của John, tự mình lập nên tập đoàn bây giờ. Lần này vì có cuộc họp báo, tớ quyết định quay về Việt Nam."" Em đã sống ở lâu đài Hudson sao?" - Nicko nhìn nó hỏi.Nó gật đầu:" Đúng vậy, hai người họ lo lắng sẽ có kẻ nghi ngờ nên đã công bố ra ngoài em là con nuôi của họ."Nastia ôm chặt lấy nó:" Cậu chịu khổ nhiều rồi!"Amy ấp úng:" Chị dâu, xin lỗi chị! Đều do anh trai em gây ra..."Nó ngắt lời:" Amy, chuyện này không phải lỗi của ai hết ! Hơn nữa, chị đâu của em là Kathryn, không phải chị!"Nó quay sang Nicko:" Anh, ba mẹ bây giờ ở đâu?"Kyo lên tiếng đáp thay:" Ba mẹ chuyển đến biệt thự cũ của bọn em sống rồi !"Nó nhìn quanh, đột nhiên hỏi:" Sao không thấy Minh Thư và Tiara?"" Chị Minh Thư thì đến bang, còn chị Tiara, sau việc 4 năm trước, đã cùng anh Quân Huy về Anh rồi, có lẽ bây giờ bọn họ tổ chức đám cưới rồi cũng nên!" - Chris đáp.Nó mỉm cười, hỏi:" À, nghe nói mọi người đều đã đính hôn rồi phải không? Tiếc quá, mình không thể đến dự!"Mia nháy mắt:" Đến dự thì có lẽ không cần nhưng quà mừng thì chắc chắn phải có!"Nó gật gù:" Tất nhiên rồi, yên tâm, tớ sẽ chuẩn bị cho, ai cũng có quà hết!"Cả bọn bật cười. Dì Lan đứng dậy, nhìn bọn nó hỏi:" Mấy đứa muốn ăn gì không, để gì đi làm?"Tất cả cùng hô lên: " Bò hầm !"Nó cười :" Để con giúp dì!"Nó theo dì Lan vào bếp, những người còn lại nhìn nhau, trong mắt đều là ý cười.

Chương 87: Chương 88