Tác giả:

- Bé ơi! Chờ tớ với! Một giọng nói vô cùng nhí nhảnh vang lên khiến ai cũng chú ý. Họ hướng ánh mắt tò mò của mình đến chỗ có một dáng người mảnh, mang mái tóc màu xanh của nước biển được buộc hai bên rất dễ thương. Đôi mắt trong veo tựa như nền trời mùa thu. Cô đang lon ton chạy đến chỗ một “bé gái” tóc đỏ rực, đôi mắt to tròn đang tóe lửa. Mái tóc đỏ được buộc cao hơi lệnh sang một bên. Bé tóc đỏ lên tiếng trách móc: - Đây là nơi công cộng sao cậu lại nên tiếng gọi tớ là BÉ hả Song Ngư? Tớ 1m70 mà bị 1m58 như cậu gọi là BÉ sao? Hóa ra cô bé có mái tóc buộc hai bên dễ thương kia là Song Ngư. Song Ngư cười rồi dõng dạc tuyên hệ: - Tớ là Song Ngư đáng yêu ngay từ cái tên rồi đến từng cen-ti-mét. Còn hơn Sư Tử 1m7 mà gán mác “Hà Đông”. Mà đã thế Sư Tử còn thích chơi với mèo con! - Grrrr! Cậu muốn chết hả Song Ngư? Sư Tử gào ầm lên *thật đáng sợ*, cô rượt đuổi theo cái bóng của Song Ngư. Lúc này, tại một quán Café gần đó có một ánh mắt đang chăm chú theo dõi bóng hình đáng yêu của Song…

Chương 12: Chương 12

Cuộc Sống 12 Chòm SaoTác giả: Bút Chì- Bé ơi! Chờ tớ với! Một giọng nói vô cùng nhí nhảnh vang lên khiến ai cũng chú ý. Họ hướng ánh mắt tò mò của mình đến chỗ có một dáng người mảnh, mang mái tóc màu xanh của nước biển được buộc hai bên rất dễ thương. Đôi mắt trong veo tựa như nền trời mùa thu. Cô đang lon ton chạy đến chỗ một “bé gái” tóc đỏ rực, đôi mắt to tròn đang tóe lửa. Mái tóc đỏ được buộc cao hơi lệnh sang một bên. Bé tóc đỏ lên tiếng trách móc: - Đây là nơi công cộng sao cậu lại nên tiếng gọi tớ là BÉ hả Song Ngư? Tớ 1m70 mà bị 1m58 như cậu gọi là BÉ sao? Hóa ra cô bé có mái tóc buộc hai bên dễ thương kia là Song Ngư. Song Ngư cười rồi dõng dạc tuyên hệ: - Tớ là Song Ngư đáng yêu ngay từ cái tên rồi đến từng cen-ti-mét. Còn hơn Sư Tử 1m7 mà gán mác “Hà Đông”. Mà đã thế Sư Tử còn thích chơi với mèo con! - Grrrr! Cậu muốn chết hả Song Ngư? Sư Tử gào ầm lên *thật đáng sợ*, cô rượt đuổi theo cái bóng của Song Ngư. Lúc này, tại một quán Café gần đó có một ánh mắt đang chăm chú theo dõi bóng hình đáng yêu của Song… Cơn gió đêm về gần sáng càng lạnh. Cứ một chút là cơn gió ấy lại thổi đến làm đôi vai nhỏ của Thiên Yết run lên. Cô đơn độc giữa con đường nhỏ này, cô độc giữ từng cơn gió lạnh lùng. Đầu óc cô giờ chỉ có hình ảnh của Nhân Mã. Cô cố tưởng tượng Nhân Mã đang đứng đây, bất chọt cô nhếch mép cười khi nhận ra sự thật phũ phàng rằng cô luôn đơn độc.Bỗng sau lưng cô vang lên cái cảm giác quen thuộc:- Thiên Yết!Cô quay đầu lại cầu mong người đó là Nhân Mã.Nhưng không… đó là chàng trai Cự Giải. Cô chán nản định quay đi nhưng cô chợt nhớ ra mình đã vô cớ nói yêu Cự Giải và đương nhiên chỉ có Nhân Mã biết sự thật.Còn Cự Giải thì ngây thơ và mù quán trong tình yêu quá. Cô thở dài rồi mỉm cười vẫy tay:- Giải hả? Qua đây nè! Mình đau chân quá.Thiên Yết hơi phồng má lên, ngồi xuống ôm chân như thật. Cự Giải xót xa, anh chạy đến thật nhanh:- Sao thế? Cậu bị trượt rút hả?Anh ôn tồn quan sát kĩ chân của Thiên Yết. Tay nắn nó cho cô đỡ đau rồi lại ân cần hỏi hăn:- Cậu hết đau chưa hae? Đứng dậy thử xem!Cự Giải kéo Thiên Yết dậy rồi bỗng cô la lên “Á!” mặt nhăn nhó. Cự Giải có vẻ hơi cuống cuống, anh đỏ mặt:- Thôi cậu lên tớ cõng đi!Cơn gió thổi qua nhưng lại mang theo sự ấm áp lạ thường. Thiên Yết hơi ngạc nhiên rồi cô mỉm cười ngồi ôm cổ Cự Giải cho anh cõng. Hai con người đang vui vẻ trò chuyện. Cách đó xa xa là bóng dáng nhỏ bé của Sư Tử. Cô thở dài:- Lớp giờ anh cũng có cạ có đôi hết cả rồi… Ghen ghê!…Tại chung cư trên tầng 9 và ầm ầm ở phòng 904. Họ đang phá quấy không cho ai ngủ hay sao?- Anh!! Sao anh đến sớm thế? Phá cũng vừa vừa thôi chứ!Tiếng Bạch Dương thật sự nội giận. Cô ném chăn gối vào người Bạch Vũ. Cơ mà Bạch Vũ vẫn vui vẻ, né những đòn gối kia. Miệng cười tươi châm chóc:- Em! Sao em lại như thế? Anh có lòng tốt đến phá giúp em… à nhầm… gọi em dậy để không lỡ chuyến đi cơ mà…*Bốp!*Chiếc gối ôm bay thẳng vào Bạch Vũ. Anh sõng soài nằm xuống đất. Bạch Dương bực dọc, phủi tay, hít một hơi thật dài:- Thôi… Ra ngoài em thay đồ!Bạch Vũ vẫn cười, định nói gì đó nhưng tôi, anh lồm cồm bò ra ngoài. 5 phút 59 giây sau, Bạch Dương ra khỏi phòng với chiếc quần lửng và chiếc áo thun xanh nhẹ nhàng, cô khoác thêm chiếc áo mỏng màu đỏ. Anh Bạch Vũy đứng ngoài xoa đầu cô, xuýt xoa:- Em lúc nào cũng xinh như vậy! Thế này sao anh dám để em lấy chồng!?Bạch Dương bĩu môi:- Lo cho thân anh trước đi đã!Bạch Vũ đang định nói gì đó thì cánh cửa phòng 905 bật mở. Hóa ra là Nhân Mã, anh mặc chiếc quần bò nhưng gấu quần sắn ca và trên mặc áo phông. Bạch Dương vẫy tay:- Nhân Mã!Nhân Mã lon ton chạy đến:- Hế lô người đẹp! Ai đây?Nhân Mã chỉ vào Bạch Vũ. Nhanh như chớp Bạch Vũ cướp lời Bạch Dương và anh ôm chầm lấy cô:- Chào bạn! Mình là người yêu của Bạch Dương! Rất vui được làm quen với bạn.Bạch Dương thoáng ngạc nhiên rồi nhanh như cắt, cô huých vào bụng anh:- Người yêu người thương cái gì cơ chứ! Anh muốn nhận chưởng của chổi lông gà đúng không Bạch Vũ!Bạch Vũ mỉm cười nhưng vẫn tình tứ hôn lên má Bạch Dương:- Có mỗi đứa em gái. Cho ai được cơ chứ?Nhân Mã phì cười, đúng là cứ thế này thì ai cũng nghĩ họ là cặp đôi chứ không phải là anh em mất. Nhân Mã mỉm cười:- Hóa ra anh là Bạch Vũ. Anh trai của Bạch Dương. Có gì hai anh em mình thân nhau luôn nhé.Bạch Vũ bỗng quay sang nhìn Nhân Mã. Anh đi vòng vòng quanh Nhân Mã rồi lại thi thoảng liếc nhìn Bạch Dương. Điều này khiến Bạch Dương ngớ người chả hiểu gì. Bạch Vũ gật gù:- Nếu em làm em rể của anh cũng ôn đó chứ!Bạch Dương suýt đập đầu vào tường, Nhân Mã mỉm cười gãi gãi rồi nhách mắt nhanh với Bạch Dương. Tiểu Bạch hít một hơi thật dài rồi chạy lại ôm cổ Nhân Mã:- Chúng em đẹp đôi đúng không?- Là một cặp thật sao? – Mặt Bạch Vũ mếu máo.Bạch Dương nhìn Nhân Mã rồi cả hai cùng phì cười. Bạch Dương chạy lại ôm chầm lấy Bạch Vũ:- Đùa thôi!Nói rồi cô lè lưỡi chạy đi trước để lại Bạch Vũ với Nhân Mã. Nhân Mã cười:- Cô ấy đáng yêu quá anh ạ!- Anh biết… Điều đó khiến anh lo sợ nếu có một người không tốt đến với cô ấy!- Anh đừng lo – Nhân Mã mỉm cười nhìn theo bóng dáng lon ton của Bạch Dương – Có một người sẽ thay anh bảo vệ cô ấy rồi!Bạch Vũ ngớ người:- Là ai?- Rồi anh sẽ biết! – Nhân Mã nháy mắt đưa tình với Bạch Vũ.Rồi cả hai người cũng lon ton chạy theo Bạch Dương.

Cơn gió đêm về gần sáng càng lạnh. Cứ một chút là cơn gió ấy lại thổi đến làm đôi vai nhỏ của Thiên Yết run lên. Cô đơn độc giữa con đường nhỏ này, cô độc giữ từng cơn gió lạnh lùng. Đầu óc cô giờ chỉ có hình ảnh của Nhân Mã. Cô cố tưởng tượng Nhân Mã đang đứng đây, bất chọt cô nhếch mép cười khi nhận ra sự thật phũ phàng rằng cô luôn đơn độc.

Bỗng sau lưng cô vang lên cái cảm giác quen thuộc:

- Thiên Yết!

Cô quay đầu lại cầu mong người đó là Nhân Mã.

Nhưng không… đó là chàng trai Cự Giải. Cô chán nản định quay đi nhưng cô chợt nhớ ra mình đã vô cớ nói yêu Cự Giải và đương nhiên chỉ có Nhân Mã biết sự thật.

Còn Cự Giải thì ngây thơ và mù quán trong tình yêu quá. Cô thở dài rồi mỉm cười vẫy tay:

- Giải hả? Qua đây nè! Mình đau chân quá.

Thiên Yết hơi phồng má lên, ngồi xuống ôm chân như thật. Cự Giải xót xa, anh chạy đến thật nhanh:

- Sao thế? Cậu bị trượt rút hả?

Anh ôn tồn quan sát kĩ chân của Thiên Yết. Tay nắn nó cho cô đỡ đau rồi lại ân cần hỏi hăn:

- Cậu hết đau chưa hae? Đứng dậy thử xem!

Cự Giải kéo Thiên Yết dậy rồi bỗng cô la lên “Á!” mặt nhăn nhó. Cự Giải có vẻ hơi cuống cuống, anh đỏ mặt:

- Thôi cậu lên tớ cõng đi!

Cơn gió thổi qua nhưng lại mang theo sự ấm áp lạ thường. Thiên Yết hơi ngạc nhiên rồi cô mỉm cười ngồi ôm cổ Cự Giải cho anh cõng. Hai con người đang vui vẻ trò chuyện. Cách đó xa xa là bóng dáng nhỏ bé của Sư Tử. Cô thở dài:

- Lớp giờ anh cũng có cạ có đôi hết cả rồi… Ghen ghê!

Tại chung cư trên tầng 9 và ầm ầm ở phòng 904. Họ đang phá quấy không cho ai ngủ hay sao?

- Anh!! Sao anh đến sớm thế? Phá cũng vừa vừa thôi chứ!

Tiếng Bạch Dương thật sự nội giận. Cô ném chăn gối vào người Bạch Vũ. Cơ mà Bạch Vũ vẫn vui vẻ, né những đòn gối kia. Miệng cười tươi châm chóc:

- Em! Sao em lại như thế? Anh có lòng tốt đến phá giúp em… à nhầm… gọi em dậy để không lỡ chuyến đi cơ mà…

*Bốp!*

Chiếc gối ôm bay thẳng vào Bạch Vũ. Anh sõng soài nằm xuống đất. Bạch Dương bực dọc, phủi tay, hít một hơi thật dài:

- Thôi… Ra ngoài em thay đồ!

Bạch Vũ vẫn cười, định nói gì đó nhưng tôi, anh lồm cồm bò ra ngoài. 5 phút 59 giây sau, Bạch Dương ra khỏi phòng với chiếc quần lửng và chiếc áo thun xanh nhẹ nhàng, cô khoác thêm chiếc áo mỏng màu đỏ. Anh Bạch Vũy đứng ngoài xoa đầu cô, xuýt xoa:

- Em lúc nào cũng xinh như vậy! Thế này sao anh dám để em lấy chồng!?

Bạch Dương bĩu môi:

- Lo cho thân anh trước đi đã!

Bạch Vũ đang định nói gì đó thì cánh cửa phòng 905 bật mở. Hóa ra là Nhân Mã, anh mặc chiếc quần bò nhưng gấu quần sắn ca và trên mặc áo phông. Bạch Dương vẫy tay:

- Nhân Mã!

Nhân Mã lon ton chạy đến:

- Hế lô người đẹp! Ai đây?

Nhân Mã chỉ vào Bạch Vũ. Nhanh như chớp Bạch Vũ cướp lời Bạch Dương và anh ôm chầm lấy cô:

- Chào bạn! Mình là người yêu của Bạch Dương! Rất vui được làm quen với bạn.

Bạch Dương thoáng ngạc nhiên rồi nhanh như cắt, cô huých vào bụng anh:

- Người yêu người thương cái gì cơ chứ! Anh muốn nhận chưởng của chổi lông gà đúng không Bạch Vũ!

Bạch Vũ mỉm cười nhưng vẫn tình tứ hôn lên má Bạch Dương:

- Có mỗi đứa em gái. Cho ai được cơ chứ?

Nhân Mã phì cười, đúng là cứ thế này thì ai cũng nghĩ họ là cặp đôi chứ không phải là anh em mất. Nhân Mã mỉm cười:

- Hóa ra anh là Bạch Vũ. Anh trai của Bạch Dương. Có gì hai anh em mình thân nhau luôn nhé.

Bạch Vũ bỗng quay sang nhìn Nhân Mã. Anh đi vòng vòng quanh Nhân Mã rồi lại thi thoảng liếc nhìn Bạch Dương. Điều này khiến Bạch Dương ngớ người chả hiểu gì. Bạch Vũ gật gù:

- Nếu em làm em rể của anh cũng ôn đó chứ!

Bạch Dương suýt đập đầu vào tường, Nhân Mã mỉm cười gãi gãi rồi nhách mắt nhanh với Bạch Dương. Tiểu Bạch hít một hơi thật dài rồi chạy lại ôm cổ Nhân Mã:

- Chúng em đẹp đôi đúng không?

- Là một cặp thật sao? – Mặt Bạch Vũ mếu máo.

Bạch Dương nhìn Nhân Mã rồi cả hai cùng phì cười. Bạch Dương chạy lại ôm chầm lấy Bạch Vũ:

- Đùa thôi!

Nói rồi cô lè lưỡi chạy đi trước để lại Bạch Vũ với Nhân Mã. Nhân Mã cười:

- Cô ấy đáng yêu quá anh ạ!

- Anh biết… Điều đó khiến anh lo sợ nếu có một người không tốt đến với cô ấy!

- Anh đừng lo – Nhân Mã mỉm cười nhìn theo bóng dáng lon ton của Bạch Dương – Có một người sẽ thay anh bảo vệ cô ấy rồi!

Bạch Vũ ngớ người:

- Là ai?

- Rồi anh sẽ biết! – Nhân Mã nháy mắt đưa tình với Bạch Vũ.

Rồi cả hai người cũng lon ton chạy theo Bạch Dương.

Cuộc Sống 12 Chòm SaoTác giả: Bút Chì- Bé ơi! Chờ tớ với! Một giọng nói vô cùng nhí nhảnh vang lên khiến ai cũng chú ý. Họ hướng ánh mắt tò mò của mình đến chỗ có một dáng người mảnh, mang mái tóc màu xanh của nước biển được buộc hai bên rất dễ thương. Đôi mắt trong veo tựa như nền trời mùa thu. Cô đang lon ton chạy đến chỗ một “bé gái” tóc đỏ rực, đôi mắt to tròn đang tóe lửa. Mái tóc đỏ được buộc cao hơi lệnh sang một bên. Bé tóc đỏ lên tiếng trách móc: - Đây là nơi công cộng sao cậu lại nên tiếng gọi tớ là BÉ hả Song Ngư? Tớ 1m70 mà bị 1m58 như cậu gọi là BÉ sao? Hóa ra cô bé có mái tóc buộc hai bên dễ thương kia là Song Ngư. Song Ngư cười rồi dõng dạc tuyên hệ: - Tớ là Song Ngư đáng yêu ngay từ cái tên rồi đến từng cen-ti-mét. Còn hơn Sư Tử 1m7 mà gán mác “Hà Đông”. Mà đã thế Sư Tử còn thích chơi với mèo con! - Grrrr! Cậu muốn chết hả Song Ngư? Sư Tử gào ầm lên *thật đáng sợ*, cô rượt đuổi theo cái bóng của Song Ngư. Lúc này, tại một quán Café gần đó có một ánh mắt đang chăm chú theo dõi bóng hình đáng yêu của Song… Cơn gió đêm về gần sáng càng lạnh. Cứ một chút là cơn gió ấy lại thổi đến làm đôi vai nhỏ của Thiên Yết run lên. Cô đơn độc giữa con đường nhỏ này, cô độc giữ từng cơn gió lạnh lùng. Đầu óc cô giờ chỉ có hình ảnh của Nhân Mã. Cô cố tưởng tượng Nhân Mã đang đứng đây, bất chọt cô nhếch mép cười khi nhận ra sự thật phũ phàng rằng cô luôn đơn độc.Bỗng sau lưng cô vang lên cái cảm giác quen thuộc:- Thiên Yết!Cô quay đầu lại cầu mong người đó là Nhân Mã.Nhưng không… đó là chàng trai Cự Giải. Cô chán nản định quay đi nhưng cô chợt nhớ ra mình đã vô cớ nói yêu Cự Giải và đương nhiên chỉ có Nhân Mã biết sự thật.Còn Cự Giải thì ngây thơ và mù quán trong tình yêu quá. Cô thở dài rồi mỉm cười vẫy tay:- Giải hả? Qua đây nè! Mình đau chân quá.Thiên Yết hơi phồng má lên, ngồi xuống ôm chân như thật. Cự Giải xót xa, anh chạy đến thật nhanh:- Sao thế? Cậu bị trượt rút hả?Anh ôn tồn quan sát kĩ chân của Thiên Yết. Tay nắn nó cho cô đỡ đau rồi lại ân cần hỏi hăn:- Cậu hết đau chưa hae? Đứng dậy thử xem!Cự Giải kéo Thiên Yết dậy rồi bỗng cô la lên “Á!” mặt nhăn nhó. Cự Giải có vẻ hơi cuống cuống, anh đỏ mặt:- Thôi cậu lên tớ cõng đi!Cơn gió thổi qua nhưng lại mang theo sự ấm áp lạ thường. Thiên Yết hơi ngạc nhiên rồi cô mỉm cười ngồi ôm cổ Cự Giải cho anh cõng. Hai con người đang vui vẻ trò chuyện. Cách đó xa xa là bóng dáng nhỏ bé của Sư Tử. Cô thở dài:- Lớp giờ anh cũng có cạ có đôi hết cả rồi… Ghen ghê!…Tại chung cư trên tầng 9 và ầm ầm ở phòng 904. Họ đang phá quấy không cho ai ngủ hay sao?- Anh!! Sao anh đến sớm thế? Phá cũng vừa vừa thôi chứ!Tiếng Bạch Dương thật sự nội giận. Cô ném chăn gối vào người Bạch Vũ. Cơ mà Bạch Vũ vẫn vui vẻ, né những đòn gối kia. Miệng cười tươi châm chóc:- Em! Sao em lại như thế? Anh có lòng tốt đến phá giúp em… à nhầm… gọi em dậy để không lỡ chuyến đi cơ mà…*Bốp!*Chiếc gối ôm bay thẳng vào Bạch Vũ. Anh sõng soài nằm xuống đất. Bạch Dương bực dọc, phủi tay, hít một hơi thật dài:- Thôi… Ra ngoài em thay đồ!Bạch Vũ vẫn cười, định nói gì đó nhưng tôi, anh lồm cồm bò ra ngoài. 5 phút 59 giây sau, Bạch Dương ra khỏi phòng với chiếc quần lửng và chiếc áo thun xanh nhẹ nhàng, cô khoác thêm chiếc áo mỏng màu đỏ. Anh Bạch Vũy đứng ngoài xoa đầu cô, xuýt xoa:- Em lúc nào cũng xinh như vậy! Thế này sao anh dám để em lấy chồng!?Bạch Dương bĩu môi:- Lo cho thân anh trước đi đã!Bạch Vũ đang định nói gì đó thì cánh cửa phòng 905 bật mở. Hóa ra là Nhân Mã, anh mặc chiếc quần bò nhưng gấu quần sắn ca và trên mặc áo phông. Bạch Dương vẫy tay:- Nhân Mã!Nhân Mã lon ton chạy đến:- Hế lô người đẹp! Ai đây?Nhân Mã chỉ vào Bạch Vũ. Nhanh như chớp Bạch Vũ cướp lời Bạch Dương và anh ôm chầm lấy cô:- Chào bạn! Mình là người yêu của Bạch Dương! Rất vui được làm quen với bạn.Bạch Dương thoáng ngạc nhiên rồi nhanh như cắt, cô huých vào bụng anh:- Người yêu người thương cái gì cơ chứ! Anh muốn nhận chưởng của chổi lông gà đúng không Bạch Vũ!Bạch Vũ mỉm cười nhưng vẫn tình tứ hôn lên má Bạch Dương:- Có mỗi đứa em gái. Cho ai được cơ chứ?Nhân Mã phì cười, đúng là cứ thế này thì ai cũng nghĩ họ là cặp đôi chứ không phải là anh em mất. Nhân Mã mỉm cười:- Hóa ra anh là Bạch Vũ. Anh trai của Bạch Dương. Có gì hai anh em mình thân nhau luôn nhé.Bạch Vũ bỗng quay sang nhìn Nhân Mã. Anh đi vòng vòng quanh Nhân Mã rồi lại thi thoảng liếc nhìn Bạch Dương. Điều này khiến Bạch Dương ngớ người chả hiểu gì. Bạch Vũ gật gù:- Nếu em làm em rể của anh cũng ôn đó chứ!Bạch Dương suýt đập đầu vào tường, Nhân Mã mỉm cười gãi gãi rồi nhách mắt nhanh với Bạch Dương. Tiểu Bạch hít một hơi thật dài rồi chạy lại ôm cổ Nhân Mã:- Chúng em đẹp đôi đúng không?- Là một cặp thật sao? – Mặt Bạch Vũ mếu máo.Bạch Dương nhìn Nhân Mã rồi cả hai cùng phì cười. Bạch Dương chạy lại ôm chầm lấy Bạch Vũ:- Đùa thôi!Nói rồi cô lè lưỡi chạy đi trước để lại Bạch Vũ với Nhân Mã. Nhân Mã cười:- Cô ấy đáng yêu quá anh ạ!- Anh biết… Điều đó khiến anh lo sợ nếu có một người không tốt đến với cô ấy!- Anh đừng lo – Nhân Mã mỉm cười nhìn theo bóng dáng lon ton của Bạch Dương – Có một người sẽ thay anh bảo vệ cô ấy rồi!Bạch Vũ ngớ người:- Là ai?- Rồi anh sẽ biết! – Nhân Mã nháy mắt đưa tình với Bạch Vũ.Rồi cả hai người cũng lon ton chạy theo Bạch Dương.

Chương 12: Chương 12