Tác giả:

- Bé ơi! Chờ tớ với! Một giọng nói vô cùng nhí nhảnh vang lên khiến ai cũng chú ý. Họ hướng ánh mắt tò mò của mình đến chỗ có một dáng người mảnh, mang mái tóc màu xanh của nước biển được buộc hai bên rất dễ thương. Đôi mắt trong veo tựa như nền trời mùa thu. Cô đang lon ton chạy đến chỗ một “bé gái” tóc đỏ rực, đôi mắt to tròn đang tóe lửa. Mái tóc đỏ được buộc cao hơi lệnh sang một bên. Bé tóc đỏ lên tiếng trách móc: - Đây là nơi công cộng sao cậu lại nên tiếng gọi tớ là BÉ hả Song Ngư? Tớ 1m70 mà bị 1m58 như cậu gọi là BÉ sao? Hóa ra cô bé có mái tóc buộc hai bên dễ thương kia là Song Ngư. Song Ngư cười rồi dõng dạc tuyên hệ: - Tớ là Song Ngư đáng yêu ngay từ cái tên rồi đến từng cen-ti-mét. Còn hơn Sư Tử 1m7 mà gán mác “Hà Đông”. Mà đã thế Sư Tử còn thích chơi với mèo con! - Grrrr! Cậu muốn chết hả Song Ngư? Sư Tử gào ầm lên *thật đáng sợ*, cô rượt đuổi theo cái bóng của Song Ngư. Lúc này, tại một quán Café gần đó có một ánh mắt đang chăm chú theo dõi bóng hình đáng yêu của Song…

Chương 34: Chương 34

Cuộc Sống 12 Chòm SaoTác giả: Bút Chì- Bé ơi! Chờ tớ với! Một giọng nói vô cùng nhí nhảnh vang lên khiến ai cũng chú ý. Họ hướng ánh mắt tò mò của mình đến chỗ có một dáng người mảnh, mang mái tóc màu xanh của nước biển được buộc hai bên rất dễ thương. Đôi mắt trong veo tựa như nền trời mùa thu. Cô đang lon ton chạy đến chỗ một “bé gái” tóc đỏ rực, đôi mắt to tròn đang tóe lửa. Mái tóc đỏ được buộc cao hơi lệnh sang một bên. Bé tóc đỏ lên tiếng trách móc: - Đây là nơi công cộng sao cậu lại nên tiếng gọi tớ là BÉ hả Song Ngư? Tớ 1m70 mà bị 1m58 như cậu gọi là BÉ sao? Hóa ra cô bé có mái tóc buộc hai bên dễ thương kia là Song Ngư. Song Ngư cười rồi dõng dạc tuyên hệ: - Tớ là Song Ngư đáng yêu ngay từ cái tên rồi đến từng cen-ti-mét. Còn hơn Sư Tử 1m7 mà gán mác “Hà Đông”. Mà đã thế Sư Tử còn thích chơi với mèo con! - Grrrr! Cậu muốn chết hả Song Ngư? Sư Tử gào ầm lên *thật đáng sợ*, cô rượt đuổi theo cái bóng của Song Ngư. Lúc này, tại một quán Café gần đó có một ánh mắt đang chăm chú theo dõi bóng hình đáng yêu của Song… Chiếc xe dừng lại trước cổng của một căn nhà nhỏ ấm cúng. Kim Ngưu nhìn căn nhà năm giây rồi cười nhẹ. Đứng trước cửa là Song Ngư đang gật gù ngủ.“Cạch!” Tiếng cửa xe Kim Ngưu đóng lại. Anh tiến lại gần Song Ngư. Nhìn cô một lúc thì anh bỗng tinh nghịch cắn vào tai cô.Song Ngư đang mơ màng:- Á! – Cô giật bắn mình, mở to đôi mắt và ôm chầm lấy Kim Ngưu.Anh giả vờ tội nghiệp chính mừng:- Cá con nặng quá!- Hả? – Song Ngư đỏ mặt, từ từ trèo xuống. Cô phủi quần áo rồi lịch sử mời Kim Ngưu vào nhà – Cậu vào đi! Tớ làm món ăn cậu thích rồi đó.Kim Ngưu nghe thấy vậy thì mắt sáng rực lên, chạy như bay vào phòng ăn mà không cần Song Ngư chỉ chỗ.Còn Song Ngư thì mở to đôi mắt nhìn Kim Ngưu ăn. Chỉ 30 phút sau:- Song Ngư nấu ăn ngon quá! Lôi đề cương ra chúng ta cùng chiến đấu thôi.Song Ngư mỉm cười rồi nhanh như cắt dọn đống bát bừa bộn và lôi đề cương ra.*30 phút sau nữa*- Cá ơi.. sao cậu ngốc vậy? *khóc ròng*Kim Ngưu vừa nói vừa lấy cái bút chì gõ vào đầu Song Ngư. Song Ngư phụng phịu:- Cậu làm sai thì có! Đây nè…Kim Ngưu nhìn lại thì mặt đỏ như trái cà chua, gãi đầu khi thấy mình làm sai thật. Chả biết làm gì cả, Kim Ngưu cười trừ. Song Ngư được nước véo má anh:- Ngưu hư! Trâu hư…- Dám véo má tớ hả?Vừa nói xong, Kim Ngưu nhanh nhẹn cù ki cô. Song Ngư cười nắc nẻ. Mãi mới thoát được nhưng Kim Ngưu thì đang có hứng bắt nạt cô thì làm sao anh dừng được bây giờ. Anh rượt đuổi cô khắp nhà.Cái tiếng cười đùa giòn tan vang khắp nhà. Có một số hàng xóm phải ngó ra nhưng họ cũng chỉ mỉm cười khi thấy họ hạnh phúc như vậy.Trên sắc tím của nền trời được tô điểm vài đốm sáng. Có phải ngoài kia đang chúc phúc cho họ?

Chiếc xe dừng lại trước cổng của một căn nhà nhỏ ấm cúng. Kim Ngưu nhìn căn nhà năm giây rồi cười nhẹ. Đứng trước cửa là Song Ngư đang gật gù ngủ.

“Cạch!” Tiếng cửa xe Kim Ngưu đóng lại. Anh tiến lại gần Song Ngư. Nhìn cô một lúc thì anh bỗng tinh nghịch cắn vào tai cô.

Song Ngư đang mơ màng:

- Á! – Cô giật bắn mình, mở to đôi mắt và ôm chầm lấy Kim Ngưu.

Anh giả vờ tội nghiệp chính mừng:

- Cá con nặng quá!

- Hả? – Song Ngư đỏ mặt, từ từ trèo xuống. Cô phủi quần áo rồi lịch sử mời Kim Ngưu vào nhà – Cậu vào đi! Tớ làm món ăn cậu thích rồi đó.

Kim Ngưu nghe thấy vậy thì mắt sáng rực lên, chạy như bay vào phòng ăn mà không cần Song Ngư chỉ chỗ.

Còn Song Ngư thì mở to đôi mắt nhìn Kim Ngưu ăn. Chỉ 30 phút sau:

- Song Ngư nấu ăn ngon quá! Lôi đề cương ra chúng ta cùng chiến đấu thôi.

Song Ngư mỉm cười rồi nhanh như cắt dọn đống bát bừa bộn và lôi đề cương ra.

*30 phút sau nữa*

- Cá ơi.. sao cậu ngốc vậy? *khóc ròng*

Kim Ngưu vừa nói vừa lấy cái bút chì gõ vào đầu Song Ngư. Song Ngư phụng phịu:

- Cậu làm sai thì có! Đây nè…

Kim Ngưu nhìn lại thì mặt đỏ như trái cà chua, gãi đầu khi thấy mình làm sai thật. Chả biết làm gì cả, Kim Ngưu cười trừ. Song Ngư được nước véo má anh:

- Ngưu hư! Trâu hư…

- Dám véo má tớ hả?

Vừa nói xong, Kim Ngưu nhanh nhẹn cù ki cô. Song Ngư cười nắc nẻ. Mãi mới thoát được nhưng Kim Ngưu thì đang có hứng bắt nạt cô thì làm sao anh dừng được bây giờ. Anh rượt đuổi cô khắp nhà.

Cái tiếng cười đùa giòn tan vang khắp nhà. Có một số hàng xóm phải ngó ra nhưng họ cũng chỉ mỉm cười khi thấy họ hạnh phúc như vậy.

Trên sắc tím của nền trời được tô điểm vài đốm sáng. Có phải ngoài kia đang chúc phúc cho họ?

Cuộc Sống 12 Chòm SaoTác giả: Bút Chì- Bé ơi! Chờ tớ với! Một giọng nói vô cùng nhí nhảnh vang lên khiến ai cũng chú ý. Họ hướng ánh mắt tò mò của mình đến chỗ có một dáng người mảnh, mang mái tóc màu xanh của nước biển được buộc hai bên rất dễ thương. Đôi mắt trong veo tựa như nền trời mùa thu. Cô đang lon ton chạy đến chỗ một “bé gái” tóc đỏ rực, đôi mắt to tròn đang tóe lửa. Mái tóc đỏ được buộc cao hơi lệnh sang một bên. Bé tóc đỏ lên tiếng trách móc: - Đây là nơi công cộng sao cậu lại nên tiếng gọi tớ là BÉ hả Song Ngư? Tớ 1m70 mà bị 1m58 như cậu gọi là BÉ sao? Hóa ra cô bé có mái tóc buộc hai bên dễ thương kia là Song Ngư. Song Ngư cười rồi dõng dạc tuyên hệ: - Tớ là Song Ngư đáng yêu ngay từ cái tên rồi đến từng cen-ti-mét. Còn hơn Sư Tử 1m7 mà gán mác “Hà Đông”. Mà đã thế Sư Tử còn thích chơi với mèo con! - Grrrr! Cậu muốn chết hả Song Ngư? Sư Tử gào ầm lên *thật đáng sợ*, cô rượt đuổi theo cái bóng của Song Ngư. Lúc này, tại một quán Café gần đó có một ánh mắt đang chăm chú theo dõi bóng hình đáng yêu của Song… Chiếc xe dừng lại trước cổng của một căn nhà nhỏ ấm cúng. Kim Ngưu nhìn căn nhà năm giây rồi cười nhẹ. Đứng trước cửa là Song Ngư đang gật gù ngủ.“Cạch!” Tiếng cửa xe Kim Ngưu đóng lại. Anh tiến lại gần Song Ngư. Nhìn cô một lúc thì anh bỗng tinh nghịch cắn vào tai cô.Song Ngư đang mơ màng:- Á! – Cô giật bắn mình, mở to đôi mắt và ôm chầm lấy Kim Ngưu.Anh giả vờ tội nghiệp chính mừng:- Cá con nặng quá!- Hả? – Song Ngư đỏ mặt, từ từ trèo xuống. Cô phủi quần áo rồi lịch sử mời Kim Ngưu vào nhà – Cậu vào đi! Tớ làm món ăn cậu thích rồi đó.Kim Ngưu nghe thấy vậy thì mắt sáng rực lên, chạy như bay vào phòng ăn mà không cần Song Ngư chỉ chỗ.Còn Song Ngư thì mở to đôi mắt nhìn Kim Ngưu ăn. Chỉ 30 phút sau:- Song Ngư nấu ăn ngon quá! Lôi đề cương ra chúng ta cùng chiến đấu thôi.Song Ngư mỉm cười rồi nhanh như cắt dọn đống bát bừa bộn và lôi đề cương ra.*30 phút sau nữa*- Cá ơi.. sao cậu ngốc vậy? *khóc ròng*Kim Ngưu vừa nói vừa lấy cái bút chì gõ vào đầu Song Ngư. Song Ngư phụng phịu:- Cậu làm sai thì có! Đây nè…Kim Ngưu nhìn lại thì mặt đỏ như trái cà chua, gãi đầu khi thấy mình làm sai thật. Chả biết làm gì cả, Kim Ngưu cười trừ. Song Ngư được nước véo má anh:- Ngưu hư! Trâu hư…- Dám véo má tớ hả?Vừa nói xong, Kim Ngưu nhanh nhẹn cù ki cô. Song Ngư cười nắc nẻ. Mãi mới thoát được nhưng Kim Ngưu thì đang có hứng bắt nạt cô thì làm sao anh dừng được bây giờ. Anh rượt đuổi cô khắp nhà.Cái tiếng cười đùa giòn tan vang khắp nhà. Có một số hàng xóm phải ngó ra nhưng họ cũng chỉ mỉm cười khi thấy họ hạnh phúc như vậy.Trên sắc tím của nền trời được tô điểm vài đốm sáng. Có phải ngoài kia đang chúc phúc cho họ?

Chương 34: Chương 34