Tác giả:

- Bé ơi! Chờ tớ với! Một giọng nói vô cùng nhí nhảnh vang lên khiến ai cũng chú ý. Họ hướng ánh mắt tò mò của mình đến chỗ có một dáng người mảnh, mang mái tóc màu xanh của nước biển được buộc hai bên rất dễ thương. Đôi mắt trong veo tựa như nền trời mùa thu. Cô đang lon ton chạy đến chỗ một “bé gái” tóc đỏ rực, đôi mắt to tròn đang tóe lửa. Mái tóc đỏ được buộc cao hơi lệnh sang một bên. Bé tóc đỏ lên tiếng trách móc: - Đây là nơi công cộng sao cậu lại nên tiếng gọi tớ là BÉ hả Song Ngư? Tớ 1m70 mà bị 1m58 như cậu gọi là BÉ sao? Hóa ra cô bé có mái tóc buộc hai bên dễ thương kia là Song Ngư. Song Ngư cười rồi dõng dạc tuyên hệ: - Tớ là Song Ngư đáng yêu ngay từ cái tên rồi đến từng cen-ti-mét. Còn hơn Sư Tử 1m7 mà gán mác “Hà Đông”. Mà đã thế Sư Tử còn thích chơi với mèo con! - Grrrr! Cậu muốn chết hả Song Ngư? Sư Tử gào ầm lên *thật đáng sợ*, cô rượt đuổi theo cái bóng của Song Ngư. Lúc này, tại một quán Café gần đó có một ánh mắt đang chăm chú theo dõi bóng hình đáng yêu của Song…

Chương 59: Chương 59:

Cuộc Sống 12 Chòm SaoTác giả: Bút Chì- Bé ơi! Chờ tớ với! Một giọng nói vô cùng nhí nhảnh vang lên khiến ai cũng chú ý. Họ hướng ánh mắt tò mò của mình đến chỗ có một dáng người mảnh, mang mái tóc màu xanh của nước biển được buộc hai bên rất dễ thương. Đôi mắt trong veo tựa như nền trời mùa thu. Cô đang lon ton chạy đến chỗ một “bé gái” tóc đỏ rực, đôi mắt to tròn đang tóe lửa. Mái tóc đỏ được buộc cao hơi lệnh sang một bên. Bé tóc đỏ lên tiếng trách móc: - Đây là nơi công cộng sao cậu lại nên tiếng gọi tớ là BÉ hả Song Ngư? Tớ 1m70 mà bị 1m58 như cậu gọi là BÉ sao? Hóa ra cô bé có mái tóc buộc hai bên dễ thương kia là Song Ngư. Song Ngư cười rồi dõng dạc tuyên hệ: - Tớ là Song Ngư đáng yêu ngay từ cái tên rồi đến từng cen-ti-mét. Còn hơn Sư Tử 1m7 mà gán mác “Hà Đông”. Mà đã thế Sư Tử còn thích chơi với mèo con! - Grrrr! Cậu muốn chết hả Song Ngư? Sư Tử gào ầm lên *thật đáng sợ*, cô rượt đuổi theo cái bóng của Song Ngư. Lúc này, tại một quán Café gần đó có một ánh mắt đang chăm chú theo dõi bóng hình đáng yêu của Song… Đồng hồ điểm hết giờ cuối cùngcũng reo lên. Mọi học sinh bước ra lều đều lo lắng chỉ có mình BảoBình và Xử Nữ là tự tin bước ra.Ban giám khảo quan sát lần lượtrồi mời từng học sinh lên phát biểu. Đa số là có kết quả chỉ biếtcâm lặng nhìn ban giám khảo lắc đầu đánh vào sổ ghi điểm là khôngđạt. Đến Bảo Bình xà Xử Nữ. Bảo Bình mỉm cười:- Thưathầy… kết quả của chúng con có phần khác ạ.- Khác?- Chúngcon cũng không đưa ra kết quả. Việc các dụng cụ trong các phòng đa sốlà trống trơn. Với một hội thi khoa học mà lại không hề có các dụngcụ thì khác nào bảo đi thả diều không có diều.Bảo Bình ngừng lại đôi chút nhìnđôi mắt cả ba vị giám khảo đang tròn cả ra. Cô mỉm cười đắc thắc:- Cònnữa… Các thầy cô phát ỗi phòng một cây bút và một cái kéonhằm đánh lạc hướng chứ không phải đó là một dụng cụ của cuộc thigiống như bên đội A9 vừa nói. Không thể KHÔNG VIẾT mà người đọc VẪNNHÌN THẤY CHỮ ĐƯỢC!!Ba vị giám khảo mỉm cười. Trưởngban giám khảo mỉm cười:- Cácem đã đúng đề thi rồi đó!Cả trường dường như ngạc nhiên toàntập.Vậy là phần thi sau không phải thinữa vì có đúng một đội chiến thắng…

Đồng hồ điểm hết giờ cuối cùng

cũng reo lên. Mọi học sinh bước ra lều đều lo lắng chỉ có mình Bảo

Bình và Xử Nữ là tự tin bước ra.

Ban giám khảo quan sát lần lượt

rồi mời từng học sinh lên phát biểu. Đa số là có kết quả chỉ biết

câm lặng nhìn ban giám khảo lắc đầu đánh vào sổ ghi điểm là không

đạt. Đến Bảo Bình xà Xử Nữ. Bảo Bình mỉm cười:

Thưa

thầy… kết quả của chúng con có phần khác ạ.

Khác?

Chúng

con cũng không đưa ra kết quả. Việc các dụng cụ trong các phòng đa số

là trống trơn. Với một hội thi khoa học mà lại không hề có các dụng

cụ thì khác nào bảo đi thả diều không có diều.

Bảo Bình ngừng lại đôi chút nhìn

đôi mắt cả ba vị giám khảo đang tròn cả ra. Cô mỉm cười đắc thắc:

Còn

nữa… Các thầy cô phát ỗi phòng một cây bút và một cái kéo

nhằm đánh lạc hướng chứ không phải đó là một dụng cụ của cuộc thi

giống như bên đội A9 vừa nói. Không thể KHÔNG VIẾT mà người đọc VẪN

NHÌN THẤY CHỮ ĐƯỢC!!

Ba vị giám khảo mỉm cười. Trưởng

ban giám khảo mỉm cười:

Các

em đã đúng đề thi rồi đó!

Cả trường dường như ngạc nhiên toàn

tập.

Vậy là phần thi sau không phải thi

nữa vì có đúng một đội chiến thắng…

Cuộc Sống 12 Chòm SaoTác giả: Bút Chì- Bé ơi! Chờ tớ với! Một giọng nói vô cùng nhí nhảnh vang lên khiến ai cũng chú ý. Họ hướng ánh mắt tò mò của mình đến chỗ có một dáng người mảnh, mang mái tóc màu xanh của nước biển được buộc hai bên rất dễ thương. Đôi mắt trong veo tựa như nền trời mùa thu. Cô đang lon ton chạy đến chỗ một “bé gái” tóc đỏ rực, đôi mắt to tròn đang tóe lửa. Mái tóc đỏ được buộc cao hơi lệnh sang một bên. Bé tóc đỏ lên tiếng trách móc: - Đây là nơi công cộng sao cậu lại nên tiếng gọi tớ là BÉ hả Song Ngư? Tớ 1m70 mà bị 1m58 như cậu gọi là BÉ sao? Hóa ra cô bé có mái tóc buộc hai bên dễ thương kia là Song Ngư. Song Ngư cười rồi dõng dạc tuyên hệ: - Tớ là Song Ngư đáng yêu ngay từ cái tên rồi đến từng cen-ti-mét. Còn hơn Sư Tử 1m7 mà gán mác “Hà Đông”. Mà đã thế Sư Tử còn thích chơi với mèo con! - Grrrr! Cậu muốn chết hả Song Ngư? Sư Tử gào ầm lên *thật đáng sợ*, cô rượt đuổi theo cái bóng của Song Ngư. Lúc này, tại một quán Café gần đó có một ánh mắt đang chăm chú theo dõi bóng hình đáng yêu của Song… Đồng hồ điểm hết giờ cuối cùngcũng reo lên. Mọi học sinh bước ra lều đều lo lắng chỉ có mình BảoBình và Xử Nữ là tự tin bước ra.Ban giám khảo quan sát lần lượtrồi mời từng học sinh lên phát biểu. Đa số là có kết quả chỉ biếtcâm lặng nhìn ban giám khảo lắc đầu đánh vào sổ ghi điểm là khôngđạt. Đến Bảo Bình xà Xử Nữ. Bảo Bình mỉm cười:- Thưathầy… kết quả của chúng con có phần khác ạ.- Khác?- Chúngcon cũng không đưa ra kết quả. Việc các dụng cụ trong các phòng đa sốlà trống trơn. Với một hội thi khoa học mà lại không hề có các dụngcụ thì khác nào bảo đi thả diều không có diều.Bảo Bình ngừng lại đôi chút nhìnđôi mắt cả ba vị giám khảo đang tròn cả ra. Cô mỉm cười đắc thắc:- Cònnữa… Các thầy cô phát ỗi phòng một cây bút và một cái kéonhằm đánh lạc hướng chứ không phải đó là một dụng cụ của cuộc thigiống như bên đội A9 vừa nói. Không thể KHÔNG VIẾT mà người đọc VẪNNHÌN THẤY CHỮ ĐƯỢC!!Ba vị giám khảo mỉm cười. Trưởngban giám khảo mỉm cười:- Cácem đã đúng đề thi rồi đó!Cả trường dường như ngạc nhiên toàntập.Vậy là phần thi sau không phải thinữa vì có đúng một đội chiến thắng…

Chương 59: Chương 59: