Tác giả:

- Bé ơi! Chờ tớ với! Một giọng nói vô cùng nhí nhảnh vang lên khiến ai cũng chú ý. Họ hướng ánh mắt tò mò của mình đến chỗ có một dáng người mảnh, mang mái tóc màu xanh của nước biển được buộc hai bên rất dễ thương. Đôi mắt trong veo tựa như nền trời mùa thu. Cô đang lon ton chạy đến chỗ một “bé gái” tóc đỏ rực, đôi mắt to tròn đang tóe lửa. Mái tóc đỏ được buộc cao hơi lệnh sang một bên. Bé tóc đỏ lên tiếng trách móc: - Đây là nơi công cộng sao cậu lại nên tiếng gọi tớ là BÉ hả Song Ngư? Tớ 1m70 mà bị 1m58 như cậu gọi là BÉ sao? Hóa ra cô bé có mái tóc buộc hai bên dễ thương kia là Song Ngư. Song Ngư cười rồi dõng dạc tuyên hệ: - Tớ là Song Ngư đáng yêu ngay từ cái tên rồi đến từng cen-ti-mét. Còn hơn Sư Tử 1m7 mà gán mác “Hà Đông”. Mà đã thế Sư Tử còn thích chơi với mèo con! - Grrrr! Cậu muốn chết hả Song Ngư? Sư Tử gào ầm lên *thật đáng sợ*, cô rượt đuổi theo cái bóng của Song Ngư. Lúc này, tại một quán Café gần đó có một ánh mắt đang chăm chú theo dõi bóng hình đáng yêu của Song…

Chương 61: Chương 61

Cuộc Sống 12 Chòm SaoTác giả: Bút Chì- Bé ơi! Chờ tớ với! Một giọng nói vô cùng nhí nhảnh vang lên khiến ai cũng chú ý. Họ hướng ánh mắt tò mò của mình đến chỗ có một dáng người mảnh, mang mái tóc màu xanh của nước biển được buộc hai bên rất dễ thương. Đôi mắt trong veo tựa như nền trời mùa thu. Cô đang lon ton chạy đến chỗ một “bé gái” tóc đỏ rực, đôi mắt to tròn đang tóe lửa. Mái tóc đỏ được buộc cao hơi lệnh sang một bên. Bé tóc đỏ lên tiếng trách móc: - Đây là nơi công cộng sao cậu lại nên tiếng gọi tớ là BÉ hả Song Ngư? Tớ 1m70 mà bị 1m58 như cậu gọi là BÉ sao? Hóa ra cô bé có mái tóc buộc hai bên dễ thương kia là Song Ngư. Song Ngư cười rồi dõng dạc tuyên hệ: - Tớ là Song Ngư đáng yêu ngay từ cái tên rồi đến từng cen-ti-mét. Còn hơn Sư Tử 1m7 mà gán mác “Hà Đông”. Mà đã thế Sư Tử còn thích chơi với mèo con! - Grrrr! Cậu muốn chết hả Song Ngư? Sư Tử gào ầm lên *thật đáng sợ*, cô rượt đuổi theo cái bóng của Song Ngư. Lúc này, tại một quán Café gần đó có một ánh mắt đang chăm chú theo dõi bóng hình đáng yêu của Song… Ánh mắt lạnh lùng của Thiên Yết nheo lại, cô nhận ra người đang nằm kia là Thiên Bình. Cô ngạc nhiên, chạy lại:- Cậu sao thế Thiên Bình…. Sao lại nằm đây?- Tớ không sao… Chỉ hơi chóng mặt một chút! – Thiên Bình mỉm cười ngồi dạy – Cậu có thấy Song Tử đâu không?- Cậu thôi đi! Trở về trại ngay! Tớ sẽ đi tìm cô ấy giúp cậu.- Không được! Tớ phải đi tìm cô ấy! – Thiên Bình đứng dậy, đôi chân của anh có phần run lên.Thiên Yết cắn chặt môi:- Về ngay!! Chính cậu còn không khỏe thì đừng đi tìm cô ấy! Điều đó chỉ làm cô ấy thêm mệt mỏi hơn thôi?- … Tại sao? – Thiên Bình lạnh lùng hơn bao giờ hết.Phản ứng này khiến Thiên Yết giật mình, cô ngẫm nghĩ một chút:- Cậu về đi… Song Tử đang ở trại!Nghe thấy vậy, Thiên Bình mỉm cười rồi anh khuỵu xuống, ngất lịm trước con mắt trợn tròn của Thiên Yết.Đúng lấy ấy, Thiên Yết nghe thấy giọng nói của Bạch Dương:- Thiên Yết ơi! Cậu thấy các bạn đấy chưa?- Cậu đến một mình à…?- Ừ!! – Bạch Dương mỉm cười rồi lúc này mới nhìn tình hình ở đây – Sao Thiên Bình lại ngất ở đây thế này?- Cậu trông Thiên Bình được không? – Thiên Yết gặp hỏi nhìn khuôn mặt có phần ái ngại của Bạch Dương.Bạch Dương lắc đầu:- Ở đây lạnh lắm. Tớ sẽ cõng Thiên Bình về!- Cậu làm được không đấy? – Thiên Yết ngạc nhiên- Tên này yếu xìu ý mà… Tớ cõng tốt. Cậu đi tìm mấy bạn kia đi.Nói rồi Bạch Dương kéo hai tay của Thiên Bình rồi vòng qua cổ mình. Thiên Yết giúp sức lôi Thiên Bình lên lưng của Bạch Dương. Bạch Dương hơi nhăn mặt… Thiên Yết gặp hỏi:- Cậu không sao chứ?- Không sao! Tại tên này người dài quá ý mà.Nói rồi Bạch Dương lết từng bước có vẻ khó khăn của mình. Thiên Yết câm lặng chả biết nói lời nào cả. Bạch Dương quay lại mỉm cười:- Cậu yên tâm! Chắc chắn là Bạch Vũ sẽ đi tìm tớ nên cậu không phải lo đâu.Thiên Yết thấy vậy cười nhạt rồi chạy mất hút sau rặng cây.

Ánh mắt lạnh lùng của Thiên Yết nheo lại, cô nhận ra người đang nằm kia là Thiên Bình. Cô ngạc nhiên, chạy lại:

- Cậu sao thế Thiên Bình…. Sao lại nằm đây?

- Tớ không sao… Chỉ hơi chóng mặt một chút! – Thiên Bình mỉm cười ngồi dạy – Cậu có thấy Song Tử đâu không?

- Cậu thôi đi! Trở về trại ngay! Tớ sẽ đi tìm cô ấy giúp cậu.

- Không được! Tớ phải đi tìm cô ấy! – Thiên Bình đứng dậy, đôi chân của anh có phần run lên.

Thiên Yết cắn chặt môi:

- Về ngay!! Chính cậu còn không khỏe thì đừng đi tìm cô ấy! Điều đó chỉ làm cô ấy thêm mệt mỏi hơn thôi?

- … Tại sao? – Thiên Bình lạnh lùng hơn bao giờ hết.

Phản ứng này khiến Thiên Yết giật mình, cô ngẫm nghĩ một chút:

- Cậu về đi… Song Tử đang ở trại!

Nghe thấy vậy, Thiên Bình mỉm cười rồi anh khuỵu xuống, ngất lịm trước con mắt trợn tròn của Thiên Yết.

Đúng lấy ấy, Thiên Yết nghe thấy giọng nói của Bạch Dương:

- Thiên Yết ơi! Cậu thấy các bạn đấy chưa?

- Cậu đến một mình à…?

- Ừ!! – Bạch Dương mỉm cười rồi lúc này mới nhìn tình hình ở đây – Sao Thiên Bình lại ngất ở đây thế này?

- Cậu trông Thiên Bình được không? – Thiên Yết gặp hỏi nhìn khuôn mặt có phần ái ngại của Bạch Dương.

Bạch Dương lắc đầu:

- Ở đây lạnh lắm. Tớ sẽ cõng Thiên Bình về!

- Cậu làm được không đấy? – Thiên Yết ngạc nhiên

- Tên này yếu xìu ý mà… Tớ cõng tốt. Cậu đi tìm mấy bạn kia đi.

Nói rồi Bạch Dương kéo hai tay của Thiên Bình rồi vòng qua cổ mình. Thiên Yết giúp sức lôi Thiên Bình lên lưng của Bạch Dương. Bạch Dương hơi nhăn mặt… Thiên Yết gặp hỏi:

- Cậu không sao chứ?

- Không sao! Tại tên này người dài quá ý mà.

Nói rồi Bạch Dương lết từng bước có vẻ khó khăn của mình. Thiên Yết câm lặng chả biết nói lời nào cả. Bạch Dương quay lại mỉm cười:

- Cậu yên tâm! Chắc chắn là Bạch Vũ sẽ đi tìm tớ nên cậu không phải lo đâu.

Thiên Yết thấy vậy cười nhạt rồi chạy mất hút sau rặng cây.

Cuộc Sống 12 Chòm SaoTác giả: Bút Chì- Bé ơi! Chờ tớ với! Một giọng nói vô cùng nhí nhảnh vang lên khiến ai cũng chú ý. Họ hướng ánh mắt tò mò của mình đến chỗ có một dáng người mảnh, mang mái tóc màu xanh của nước biển được buộc hai bên rất dễ thương. Đôi mắt trong veo tựa như nền trời mùa thu. Cô đang lon ton chạy đến chỗ một “bé gái” tóc đỏ rực, đôi mắt to tròn đang tóe lửa. Mái tóc đỏ được buộc cao hơi lệnh sang một bên. Bé tóc đỏ lên tiếng trách móc: - Đây là nơi công cộng sao cậu lại nên tiếng gọi tớ là BÉ hả Song Ngư? Tớ 1m70 mà bị 1m58 như cậu gọi là BÉ sao? Hóa ra cô bé có mái tóc buộc hai bên dễ thương kia là Song Ngư. Song Ngư cười rồi dõng dạc tuyên hệ: - Tớ là Song Ngư đáng yêu ngay từ cái tên rồi đến từng cen-ti-mét. Còn hơn Sư Tử 1m7 mà gán mác “Hà Đông”. Mà đã thế Sư Tử còn thích chơi với mèo con! - Grrrr! Cậu muốn chết hả Song Ngư? Sư Tử gào ầm lên *thật đáng sợ*, cô rượt đuổi theo cái bóng của Song Ngư. Lúc này, tại một quán Café gần đó có một ánh mắt đang chăm chú theo dõi bóng hình đáng yêu của Song… Ánh mắt lạnh lùng của Thiên Yết nheo lại, cô nhận ra người đang nằm kia là Thiên Bình. Cô ngạc nhiên, chạy lại:- Cậu sao thế Thiên Bình…. Sao lại nằm đây?- Tớ không sao… Chỉ hơi chóng mặt một chút! – Thiên Bình mỉm cười ngồi dạy – Cậu có thấy Song Tử đâu không?- Cậu thôi đi! Trở về trại ngay! Tớ sẽ đi tìm cô ấy giúp cậu.- Không được! Tớ phải đi tìm cô ấy! – Thiên Bình đứng dậy, đôi chân của anh có phần run lên.Thiên Yết cắn chặt môi:- Về ngay!! Chính cậu còn không khỏe thì đừng đi tìm cô ấy! Điều đó chỉ làm cô ấy thêm mệt mỏi hơn thôi?- … Tại sao? – Thiên Bình lạnh lùng hơn bao giờ hết.Phản ứng này khiến Thiên Yết giật mình, cô ngẫm nghĩ một chút:- Cậu về đi… Song Tử đang ở trại!Nghe thấy vậy, Thiên Bình mỉm cười rồi anh khuỵu xuống, ngất lịm trước con mắt trợn tròn của Thiên Yết.Đúng lấy ấy, Thiên Yết nghe thấy giọng nói của Bạch Dương:- Thiên Yết ơi! Cậu thấy các bạn đấy chưa?- Cậu đến một mình à…?- Ừ!! – Bạch Dương mỉm cười rồi lúc này mới nhìn tình hình ở đây – Sao Thiên Bình lại ngất ở đây thế này?- Cậu trông Thiên Bình được không? – Thiên Yết gặp hỏi nhìn khuôn mặt có phần ái ngại của Bạch Dương.Bạch Dương lắc đầu:- Ở đây lạnh lắm. Tớ sẽ cõng Thiên Bình về!- Cậu làm được không đấy? – Thiên Yết ngạc nhiên- Tên này yếu xìu ý mà… Tớ cõng tốt. Cậu đi tìm mấy bạn kia đi.Nói rồi Bạch Dương kéo hai tay của Thiên Bình rồi vòng qua cổ mình. Thiên Yết giúp sức lôi Thiên Bình lên lưng của Bạch Dương. Bạch Dương hơi nhăn mặt… Thiên Yết gặp hỏi:- Cậu không sao chứ?- Không sao! Tại tên này người dài quá ý mà.Nói rồi Bạch Dương lết từng bước có vẻ khó khăn của mình. Thiên Yết câm lặng chả biết nói lời nào cả. Bạch Dương quay lại mỉm cười:- Cậu yên tâm! Chắc chắn là Bạch Vũ sẽ đi tìm tớ nên cậu không phải lo đâu.Thiên Yết thấy vậy cười nhạt rồi chạy mất hút sau rặng cây.

Chương 61: Chương 61