- Bé ơi! Chờ tớ với! Một giọng nói vô cùng nhí nhảnh vang lên khiến ai cũng chú ý. Họ hướng ánh mắt tò mò của mình đến chỗ có một dáng người mảnh, mang mái tóc màu xanh của nước biển được buộc hai bên rất dễ thương. Đôi mắt trong veo tựa như nền trời mùa thu. Cô đang lon ton chạy đến chỗ một “bé gái” tóc đỏ rực, đôi mắt to tròn đang tóe lửa. Mái tóc đỏ được buộc cao hơi lệnh sang một bên. Bé tóc đỏ lên tiếng trách móc: - Đây là nơi công cộng sao cậu lại nên tiếng gọi tớ là BÉ hả Song Ngư? Tớ 1m70 mà bị 1m58 như cậu gọi là BÉ sao? Hóa ra cô bé có mái tóc buộc hai bên dễ thương kia là Song Ngư. Song Ngư cười rồi dõng dạc tuyên hệ: - Tớ là Song Ngư đáng yêu ngay từ cái tên rồi đến từng cen-ti-mét. Còn hơn Sư Tử 1m7 mà gán mác “Hà Đông”. Mà đã thế Sư Tử còn thích chơi với mèo con! - Grrrr! Cậu muốn chết hả Song Ngư? Sư Tử gào ầm lên *thật đáng sợ*, cô rượt đuổi theo cái bóng của Song Ngư. Lúc này, tại một quán Café gần đó có một ánh mắt đang chăm chú theo dõi bóng hình đáng yêu của Song…
Chương 66: Chương 66
Cuộc Sống 12 Chòm SaoTác giả: Bút Chì- Bé ơi! Chờ tớ với! Một giọng nói vô cùng nhí nhảnh vang lên khiến ai cũng chú ý. Họ hướng ánh mắt tò mò của mình đến chỗ có một dáng người mảnh, mang mái tóc màu xanh của nước biển được buộc hai bên rất dễ thương. Đôi mắt trong veo tựa như nền trời mùa thu. Cô đang lon ton chạy đến chỗ một “bé gái” tóc đỏ rực, đôi mắt to tròn đang tóe lửa. Mái tóc đỏ được buộc cao hơi lệnh sang một bên. Bé tóc đỏ lên tiếng trách móc: - Đây là nơi công cộng sao cậu lại nên tiếng gọi tớ là BÉ hả Song Ngư? Tớ 1m70 mà bị 1m58 như cậu gọi là BÉ sao? Hóa ra cô bé có mái tóc buộc hai bên dễ thương kia là Song Ngư. Song Ngư cười rồi dõng dạc tuyên hệ: - Tớ là Song Ngư đáng yêu ngay từ cái tên rồi đến từng cen-ti-mét. Còn hơn Sư Tử 1m7 mà gán mác “Hà Đông”. Mà đã thế Sư Tử còn thích chơi với mèo con! - Grrrr! Cậu muốn chết hả Song Ngư? Sư Tử gào ầm lên *thật đáng sợ*, cô rượt đuổi theo cái bóng của Song Ngư. Lúc này, tại một quán Café gần đó có một ánh mắt đang chăm chú theo dõi bóng hình đáng yêu của Song… - Woaa! Hoàng hôn! – Ánh mắt Bảo Bình sáng rực lên.Còn Xử Nữ chợt ôm lấy Bảo Bình từ đằng sau. Lúc này… không ai thấy được ánh mắt họ như thế nào… Lòng họ ra sao.Xử Nữ cười nhẹ:- Bình Nhi! Cậu đừng rời xa tớ nhé! Đi đâu thì đi… thích làm gì thì cậu. Cậu thích tỏa sáng ở đâu thì tỏa sáng! Nhưng cứ như Mặt Trời và mặt biển… không bao giờ rời xa nhau.. không bao giờ là không thấy nhau!- Xử Khi à… - Giọng Bảo Bình lạc dần đi. Có vẻ như cô đang khóc.Cả hai người cứ đứng chân ra đó. Ngắm nhìn đến khi những tia nắng mặt trời chui xuống mặt biển nghỉ ngơi. Lúc này Bảo Bình mới lên tiếng:- Nè… Chúng mình kết hôn đi!- Cái gì cơ?Xử Nữ giật mình, buông Bảo Bình và thế nào lại lỡ tay ẩn nàng xuống mặt biển đen. Bảo Bình hét toáng lên:- Cái tên khùng khùng kia! Cứu với…Xử Nữ từ bối rối chuyển sang hốt hoảng… Cơn sóng ngày càng cuốn Bảo Bình đi xa. Làn nước ngày càng lạnh, càng vô tình hơn. Tiếng của Bảo Bình bay mất rồi lạc dần.Xử Nữ hét lên, cố căng mắt ra nhìn Bảo Bình ở đâu:- Cậu ở đâu hả Bảo Bình!!Hít một hơi thật dài… Xử Nữ lặn xuống biển sâu… Xử Nữ cảm thấy tiếng gọi của Bảo Bình đang ở rất gần mình. Anh kéo lấy cô… ôm chặt cô… Chuyền cho cô hơi thở qua nụ hôn bất đắc dĩ này.Bảo Bình lúc này đang rất sợ… Nhưng cái ôm ấm áp đó của anh đã làm cô như tiếp lấy sức mạnh. Cô khẽ chạm vào đôi má của Xử Nữ. Ánh mắt cô lịm dần đi…….Sau một hồi chật vật thì Xử Nữ cũng kéo được Bảo Bình lên. Anh thở hồng hộc gọi tên:- Bảo Bình à… Tỉnh dậy đi!Im lặng… mọi vật đáp lại anh bằng một khoảng khắc vô cùng đáng sợ: im lặng đến yên bình. Chỉ hai từ khiến anh cảm giác suy sụp, thấy tội lỗi, thấy buồn, thấy được sự mất mát quá lớn đang sảy ra trước mắt mà mình không làm được gì. Tâm trí anh đang rối bời.Anh lặng im nhìn Bảo Bình, không nói gì, cũng không dám thở mạnh. Lặng một lúc, anh vuốt mái tóc Bảo Bình:- Cậu còn ở đó không Bảo Bình? Còn nghe thấy lời tớ không? Tớ sợ lắm… Tỉnh lại đi.Xử Nữ nằm xuống cái bờ cát lạnh cóng… ôm chặt lấy Bảo Bình. Bóng tối bao trùm tất cả… che giấu dòng nước mắt của anh. Hối hận có được gì đâu cơ chứ? Mọi chuyện đã sảy ra rồi mà. Xử Nữ nhắm chặt đôi mắt của mình và hai hàng nước mắt bắt đầu rơi…
- Woaa! Hoàng hôn! – Ánh mắt Bảo Bình sáng rực lên.
Còn Xử Nữ chợt ôm lấy Bảo Bình từ đằng sau. Lúc này… không ai thấy được ánh mắt họ như thế nào… Lòng họ ra sao.
Xử Nữ cười nhẹ:
- Bình Nhi! Cậu đừng rời xa tớ nhé! Đi đâu thì đi… thích làm gì thì cậu. Cậu thích tỏa sáng ở đâu thì tỏa sáng! Nhưng cứ như Mặt Trời và mặt biển… không bao giờ rời xa nhau.. không bao giờ là không thấy nhau!
- Xử Khi à… - Giọng Bảo Bình lạc dần đi. Có vẻ như cô đang khóc.
Cả hai người cứ đứng chân ra đó. Ngắm nhìn đến khi những tia nắng mặt trời chui xuống mặt biển nghỉ ngơi. Lúc này Bảo Bình mới lên tiếng:
- Nè… Chúng mình kết hôn đi!
- Cái gì cơ?
Xử Nữ giật mình, buông Bảo Bình và thế nào lại lỡ tay ẩn nàng xuống mặt biển đen. Bảo Bình hét toáng lên:
- Cái tên khùng khùng kia! Cứu với…
Xử Nữ từ bối rối chuyển sang hốt hoảng… Cơn sóng ngày càng cuốn Bảo Bình đi xa. Làn nước ngày càng lạnh, càng vô tình hơn. Tiếng của Bảo Bình bay mất rồi lạc dần.
Xử Nữ hét lên, cố căng mắt ra nhìn Bảo Bình ở đâu:
- Cậu ở đâu hả Bảo Bình!!
Hít một hơi thật dài… Xử Nữ lặn xuống biển sâu… Xử Nữ cảm thấy tiếng gọi của Bảo Bình đang ở rất gần mình. Anh kéo lấy cô… ôm chặt cô… Chuyền cho cô hơi thở qua nụ hôn bất đắc dĩ này.
Bảo Bình lúc này đang rất sợ… Nhưng cái ôm ấm áp đó của anh đã làm cô như tiếp lấy sức mạnh. Cô khẽ chạm vào đôi má của Xử Nữ. Ánh mắt cô lịm dần đi…
….
Sau một hồi chật vật thì Xử Nữ cũng kéo được Bảo Bình lên. Anh thở hồng hộc gọi tên:
- Bảo Bình à… Tỉnh dậy đi!
Im lặng… mọi vật đáp lại anh bằng một khoảng khắc vô cùng đáng sợ: im lặng đến yên bình. Chỉ hai từ khiến anh cảm giác suy sụp, thấy tội lỗi, thấy buồn, thấy được sự mất mát quá lớn đang sảy ra trước mắt mà mình không làm được gì. Tâm trí anh đang rối bời.
Anh lặng im nhìn Bảo Bình, không nói gì, cũng không dám thở mạnh. Lặng một lúc, anh vuốt mái tóc Bảo Bình:
- Cậu còn ở đó không Bảo Bình? Còn nghe thấy lời tớ không? Tớ sợ lắm… Tỉnh lại đi.
Xử Nữ nằm xuống cái bờ cát lạnh cóng… ôm chặt lấy Bảo Bình. Bóng tối bao trùm tất cả… che giấu dòng nước mắt của anh. Hối hận có được gì đâu cơ chứ? Mọi chuyện đã sảy ra rồi mà. Xử Nữ nhắm chặt đôi mắt của mình và hai hàng nước mắt bắt đầu rơi…
Cuộc Sống 12 Chòm SaoTác giả: Bút Chì- Bé ơi! Chờ tớ với! Một giọng nói vô cùng nhí nhảnh vang lên khiến ai cũng chú ý. Họ hướng ánh mắt tò mò của mình đến chỗ có một dáng người mảnh, mang mái tóc màu xanh của nước biển được buộc hai bên rất dễ thương. Đôi mắt trong veo tựa như nền trời mùa thu. Cô đang lon ton chạy đến chỗ một “bé gái” tóc đỏ rực, đôi mắt to tròn đang tóe lửa. Mái tóc đỏ được buộc cao hơi lệnh sang một bên. Bé tóc đỏ lên tiếng trách móc: - Đây là nơi công cộng sao cậu lại nên tiếng gọi tớ là BÉ hả Song Ngư? Tớ 1m70 mà bị 1m58 như cậu gọi là BÉ sao? Hóa ra cô bé có mái tóc buộc hai bên dễ thương kia là Song Ngư. Song Ngư cười rồi dõng dạc tuyên hệ: - Tớ là Song Ngư đáng yêu ngay từ cái tên rồi đến từng cen-ti-mét. Còn hơn Sư Tử 1m7 mà gán mác “Hà Đông”. Mà đã thế Sư Tử còn thích chơi với mèo con! - Grrrr! Cậu muốn chết hả Song Ngư? Sư Tử gào ầm lên *thật đáng sợ*, cô rượt đuổi theo cái bóng của Song Ngư. Lúc này, tại một quán Café gần đó có một ánh mắt đang chăm chú theo dõi bóng hình đáng yêu của Song… - Woaa! Hoàng hôn! – Ánh mắt Bảo Bình sáng rực lên.Còn Xử Nữ chợt ôm lấy Bảo Bình từ đằng sau. Lúc này… không ai thấy được ánh mắt họ như thế nào… Lòng họ ra sao.Xử Nữ cười nhẹ:- Bình Nhi! Cậu đừng rời xa tớ nhé! Đi đâu thì đi… thích làm gì thì cậu. Cậu thích tỏa sáng ở đâu thì tỏa sáng! Nhưng cứ như Mặt Trời và mặt biển… không bao giờ rời xa nhau.. không bao giờ là không thấy nhau!- Xử Khi à… - Giọng Bảo Bình lạc dần đi. Có vẻ như cô đang khóc.Cả hai người cứ đứng chân ra đó. Ngắm nhìn đến khi những tia nắng mặt trời chui xuống mặt biển nghỉ ngơi. Lúc này Bảo Bình mới lên tiếng:- Nè… Chúng mình kết hôn đi!- Cái gì cơ?Xử Nữ giật mình, buông Bảo Bình và thế nào lại lỡ tay ẩn nàng xuống mặt biển đen. Bảo Bình hét toáng lên:- Cái tên khùng khùng kia! Cứu với…Xử Nữ từ bối rối chuyển sang hốt hoảng… Cơn sóng ngày càng cuốn Bảo Bình đi xa. Làn nước ngày càng lạnh, càng vô tình hơn. Tiếng của Bảo Bình bay mất rồi lạc dần.Xử Nữ hét lên, cố căng mắt ra nhìn Bảo Bình ở đâu:- Cậu ở đâu hả Bảo Bình!!Hít một hơi thật dài… Xử Nữ lặn xuống biển sâu… Xử Nữ cảm thấy tiếng gọi của Bảo Bình đang ở rất gần mình. Anh kéo lấy cô… ôm chặt cô… Chuyền cho cô hơi thở qua nụ hôn bất đắc dĩ này.Bảo Bình lúc này đang rất sợ… Nhưng cái ôm ấm áp đó của anh đã làm cô như tiếp lấy sức mạnh. Cô khẽ chạm vào đôi má của Xử Nữ. Ánh mắt cô lịm dần đi…….Sau một hồi chật vật thì Xử Nữ cũng kéo được Bảo Bình lên. Anh thở hồng hộc gọi tên:- Bảo Bình à… Tỉnh dậy đi!Im lặng… mọi vật đáp lại anh bằng một khoảng khắc vô cùng đáng sợ: im lặng đến yên bình. Chỉ hai từ khiến anh cảm giác suy sụp, thấy tội lỗi, thấy buồn, thấy được sự mất mát quá lớn đang sảy ra trước mắt mà mình không làm được gì. Tâm trí anh đang rối bời.Anh lặng im nhìn Bảo Bình, không nói gì, cũng không dám thở mạnh. Lặng một lúc, anh vuốt mái tóc Bảo Bình:- Cậu còn ở đó không Bảo Bình? Còn nghe thấy lời tớ không? Tớ sợ lắm… Tỉnh lại đi.Xử Nữ nằm xuống cái bờ cát lạnh cóng… ôm chặt lấy Bảo Bình. Bóng tối bao trùm tất cả… che giấu dòng nước mắt của anh. Hối hận có được gì đâu cơ chứ? Mọi chuyện đã sảy ra rồi mà. Xử Nữ nhắm chặt đôi mắt của mình và hai hàng nước mắt bắt đầu rơi…