- Bé ơi! Chờ tớ với! Một giọng nói vô cùng nhí nhảnh vang lên khiến ai cũng chú ý. Họ hướng ánh mắt tò mò của mình đến chỗ có một dáng người mảnh, mang mái tóc màu xanh của nước biển được buộc hai bên rất dễ thương. Đôi mắt trong veo tựa như nền trời mùa thu. Cô đang lon ton chạy đến chỗ một “bé gái” tóc đỏ rực, đôi mắt to tròn đang tóe lửa. Mái tóc đỏ được buộc cao hơi lệnh sang một bên. Bé tóc đỏ lên tiếng trách móc: - Đây là nơi công cộng sao cậu lại nên tiếng gọi tớ là BÉ hả Song Ngư? Tớ 1m70 mà bị 1m58 như cậu gọi là BÉ sao? Hóa ra cô bé có mái tóc buộc hai bên dễ thương kia là Song Ngư. Song Ngư cười rồi dõng dạc tuyên hệ: - Tớ là Song Ngư đáng yêu ngay từ cái tên rồi đến từng cen-ti-mét. Còn hơn Sư Tử 1m7 mà gán mác “Hà Đông”. Mà đã thế Sư Tử còn thích chơi với mèo con! - Grrrr! Cậu muốn chết hả Song Ngư? Sư Tử gào ầm lên *thật đáng sợ*, cô rượt đuổi theo cái bóng của Song Ngư. Lúc này, tại một quán Café gần đó có một ánh mắt đang chăm chú theo dõi bóng hình đáng yêu của Song…
Chương 77: Chương 80
Cuộc Sống 12 Chòm SaoTác giả: Bút Chì- Bé ơi! Chờ tớ với! Một giọng nói vô cùng nhí nhảnh vang lên khiến ai cũng chú ý. Họ hướng ánh mắt tò mò của mình đến chỗ có một dáng người mảnh, mang mái tóc màu xanh của nước biển được buộc hai bên rất dễ thương. Đôi mắt trong veo tựa như nền trời mùa thu. Cô đang lon ton chạy đến chỗ một “bé gái” tóc đỏ rực, đôi mắt to tròn đang tóe lửa. Mái tóc đỏ được buộc cao hơi lệnh sang một bên. Bé tóc đỏ lên tiếng trách móc: - Đây là nơi công cộng sao cậu lại nên tiếng gọi tớ là BÉ hả Song Ngư? Tớ 1m70 mà bị 1m58 như cậu gọi là BÉ sao? Hóa ra cô bé có mái tóc buộc hai bên dễ thương kia là Song Ngư. Song Ngư cười rồi dõng dạc tuyên hệ: - Tớ là Song Ngư đáng yêu ngay từ cái tên rồi đến từng cen-ti-mét. Còn hơn Sư Tử 1m7 mà gán mác “Hà Đông”. Mà đã thế Sư Tử còn thích chơi với mèo con! - Grrrr! Cậu muốn chết hả Song Ngư? Sư Tử gào ầm lên *thật đáng sợ*, cô rượt đuổi theo cái bóng của Song Ngư. Lúc này, tại một quán Café gần đó có một ánh mắt đang chăm chú theo dõi bóng hình đáng yêu của Song… Mọi chuyện đang dần quay lại đúng quỹ đạo của nó. Ai cũng trầm ngâm và mệt nhoài ngồi trên xe trở về căn nhà thân thương của họ. Chỉ có ánh mắt của Song Ngư cứ chốc lại lại không ngủ yên. Nhìn dáng vẻ cô đơn của cô, Bạch Vũ tiến đến gần và hỏi:- Có cần cho xe chạy lên không?Song Ngư cười hiền:- Dạ thôi! – Cô cúi đầu xuống, ánh mắt vẫn trầm như vậy – Chỉ là tí em muốn xe dừng lại trước nhà của Kim Ngưu.Bạch Vũ ngồi ngẫm đường rồi cũng gật đầu. Anh ném cho Song Ngư một chai nước rồi cười rạng rỡ:- Uống chút nước rồi ngủ đi! Tí nữa đến nơi anh sẽ gọi dậy.….Song Ngư mở to đôi mắt của mình, một trần nhà quen thuộc hiện lên trước mắt cô, cô mỉm cười:- Đây là….- Vợ à… Sao lại sốt cao thế?Kim Ngưu ôm chặt lấy Song Ngư, dụi mặt vào cánh tay cô. Cái ôm của anh khiến Song Ngư càng nóng càng nóng hơn. Cô khẽ thở:- Kim Ngưu…- Mới xa anh một chút thôi mà đã bệnh rồi! Thế thì có cần qua sống với anh luôn không?Song Ngư cấu bụng của Kim Ngưu một cái:- Nói vớ vẩn!Thế là Song Ngư cười nhẹ rồi quay lại ôm anh, ôm thật chặt. Kim Ngưu khẽ chau mày:- Này! Vợ đang sốt đấy nhé!- Sao đâu! Lây luôn qua chồng… hai vợ chồng mình cùng ốm thế là chả xa nhau được đâu!Song Ngư cười đến rung cả người. Hai người tỏa nhiệt vào nhau… Cứ như là một!
Mọi chuyện đang dần quay lại đúng quỹ đạo của nó. Ai cũng trầm ngâm và mệt nhoài ngồi trên xe trở về căn nhà thân thương của họ. Chỉ có ánh mắt của Song Ngư cứ chốc lại lại không ngủ yên. Nhìn dáng vẻ cô đơn của cô, Bạch Vũ tiến đến gần và hỏi:
- Có cần cho xe chạy lên không?
Song Ngư cười hiền:
- Dạ thôi! – Cô cúi đầu xuống, ánh mắt vẫn trầm như vậy – Chỉ là tí em muốn xe dừng lại trước nhà của Kim Ngưu.
Bạch Vũ ngồi ngẫm đường rồi cũng gật đầu. Anh ném cho Song Ngư một chai nước rồi cười rạng rỡ:
- Uống chút nước rồi ngủ đi! Tí nữa đến nơi anh sẽ gọi dậy.
….
Song Ngư mở to đôi mắt của mình, một trần nhà quen thuộc hiện lên trước mắt cô, cô mỉm cười:
- Đây là….
- Vợ à… Sao lại sốt cao thế?
Kim Ngưu ôm chặt lấy Song Ngư, dụi mặt vào cánh tay cô. Cái ôm của anh khiến Song Ngư càng nóng càng nóng hơn. Cô khẽ thở:
- Kim Ngưu…
- Mới xa anh một chút thôi mà đã bệnh rồi! Thế thì có cần qua sống với anh luôn không?
Song Ngư cấu bụng của Kim Ngưu một cái:
- Nói vớ vẩn!
Thế là Song Ngư cười nhẹ rồi quay lại ôm anh, ôm thật chặt. Kim Ngưu khẽ chau mày:
- Này! Vợ đang sốt đấy nhé!
- Sao đâu! Lây luôn qua chồng… hai vợ chồng mình cùng ốm thế là chả xa nhau được đâu!
Song Ngư cười đến rung cả người. Hai người tỏa nhiệt vào nhau… Cứ như là một!
Cuộc Sống 12 Chòm SaoTác giả: Bút Chì- Bé ơi! Chờ tớ với! Một giọng nói vô cùng nhí nhảnh vang lên khiến ai cũng chú ý. Họ hướng ánh mắt tò mò của mình đến chỗ có một dáng người mảnh, mang mái tóc màu xanh của nước biển được buộc hai bên rất dễ thương. Đôi mắt trong veo tựa như nền trời mùa thu. Cô đang lon ton chạy đến chỗ một “bé gái” tóc đỏ rực, đôi mắt to tròn đang tóe lửa. Mái tóc đỏ được buộc cao hơi lệnh sang một bên. Bé tóc đỏ lên tiếng trách móc: - Đây là nơi công cộng sao cậu lại nên tiếng gọi tớ là BÉ hả Song Ngư? Tớ 1m70 mà bị 1m58 như cậu gọi là BÉ sao? Hóa ra cô bé có mái tóc buộc hai bên dễ thương kia là Song Ngư. Song Ngư cười rồi dõng dạc tuyên hệ: - Tớ là Song Ngư đáng yêu ngay từ cái tên rồi đến từng cen-ti-mét. Còn hơn Sư Tử 1m7 mà gán mác “Hà Đông”. Mà đã thế Sư Tử còn thích chơi với mèo con! - Grrrr! Cậu muốn chết hả Song Ngư? Sư Tử gào ầm lên *thật đáng sợ*, cô rượt đuổi theo cái bóng của Song Ngư. Lúc này, tại một quán Café gần đó có một ánh mắt đang chăm chú theo dõi bóng hình đáng yêu của Song… Mọi chuyện đang dần quay lại đúng quỹ đạo của nó. Ai cũng trầm ngâm và mệt nhoài ngồi trên xe trở về căn nhà thân thương của họ. Chỉ có ánh mắt của Song Ngư cứ chốc lại lại không ngủ yên. Nhìn dáng vẻ cô đơn của cô, Bạch Vũ tiến đến gần và hỏi:- Có cần cho xe chạy lên không?Song Ngư cười hiền:- Dạ thôi! – Cô cúi đầu xuống, ánh mắt vẫn trầm như vậy – Chỉ là tí em muốn xe dừng lại trước nhà của Kim Ngưu.Bạch Vũ ngồi ngẫm đường rồi cũng gật đầu. Anh ném cho Song Ngư một chai nước rồi cười rạng rỡ:- Uống chút nước rồi ngủ đi! Tí nữa đến nơi anh sẽ gọi dậy.….Song Ngư mở to đôi mắt của mình, một trần nhà quen thuộc hiện lên trước mắt cô, cô mỉm cười:- Đây là….- Vợ à… Sao lại sốt cao thế?Kim Ngưu ôm chặt lấy Song Ngư, dụi mặt vào cánh tay cô. Cái ôm của anh khiến Song Ngư càng nóng càng nóng hơn. Cô khẽ thở:- Kim Ngưu…- Mới xa anh một chút thôi mà đã bệnh rồi! Thế thì có cần qua sống với anh luôn không?Song Ngư cấu bụng của Kim Ngưu một cái:- Nói vớ vẩn!Thế là Song Ngư cười nhẹ rồi quay lại ôm anh, ôm thật chặt. Kim Ngưu khẽ chau mày:- Này! Vợ đang sốt đấy nhé!- Sao đâu! Lây luôn qua chồng… hai vợ chồng mình cùng ốm thế là chả xa nhau được đâu!Song Ngư cười đến rung cả người. Hai người tỏa nhiệt vào nhau… Cứ như là một!