- Phu nhân, phu nhân! Thấy một người phụ nữ đang đi trên đường thì ngất xỉu, Thư Viễn hoảng hốt chạy lại đỡ người phụ nữ lên, vì đây là buổi trưa nên ít ai qua lại quãng đường này, cô cõng người phụ nữ trên lưng, vứt bỏ đôi giày cao gót lại và đi một quãng đường 400m. Tới bệnh viện, Thư Viễn đã mướt mải mồ hôi, trên đường đi cô đã suýt ngã rất nhiều lần, chân cô xước và chảy máu, mặt đường nóng rát khiến nó sưng lên. - Viễn Viễn! Nguyệt Thi- bác sĩ quen thuộc với Thư Viễn cũng hốt hoảng không kém khi thấy cô đang cõng một người phụ nữ trên lưng. - Hihi, chị giúp em được không? Bà ấy bị ngất xỉu chỗ gần cổng bệnh viện dưỡng lão ấy. - Lại đây, lại đây! - Vậy em đi nhé, cha em đang ở một mình. - Giờ muộn rồi, bác cũng đói, mà chị hôm nay đi ăn với các anh chị đồng nghiệp, còn hộp cơm nhà, em lấy cho bác ăn đi. - Thật sự...là được ạ? - Cô bối rối trước sự nhiệt tình của Nguyệt Thi. - Lấy đi, này, rửa xong tối trả chị hộp cơm là được, ưhm, phòng VIP 01 nhé! - Dạ, em cảm ơn! - Ôi trời, từ…
Chương 134: 134: Lễ Kỉ Niệm Ngày Cưới
Viên Kim Cương Của Từ TổngTác giả: XaozuyenTruyện Ngôn Tình- Phu nhân, phu nhân! Thấy một người phụ nữ đang đi trên đường thì ngất xỉu, Thư Viễn hoảng hốt chạy lại đỡ người phụ nữ lên, vì đây là buổi trưa nên ít ai qua lại quãng đường này, cô cõng người phụ nữ trên lưng, vứt bỏ đôi giày cao gót lại và đi một quãng đường 400m. Tới bệnh viện, Thư Viễn đã mướt mải mồ hôi, trên đường đi cô đã suýt ngã rất nhiều lần, chân cô xước và chảy máu, mặt đường nóng rát khiến nó sưng lên. - Viễn Viễn! Nguyệt Thi- bác sĩ quen thuộc với Thư Viễn cũng hốt hoảng không kém khi thấy cô đang cõng một người phụ nữ trên lưng. - Hihi, chị giúp em được không? Bà ấy bị ngất xỉu chỗ gần cổng bệnh viện dưỡng lão ấy. - Lại đây, lại đây! - Vậy em đi nhé, cha em đang ở một mình. - Giờ muộn rồi, bác cũng đói, mà chị hôm nay đi ăn với các anh chị đồng nghiệp, còn hộp cơm nhà, em lấy cho bác ăn đi. - Thật sự...là được ạ? - Cô bối rối trước sự nhiệt tình của Nguyệt Thi. - Lấy đi, này, rửa xong tối trả chị hộp cơm là được, ưhm, phòng VIP 01 nhé! - Dạ, em cảm ơn! - Ôi trời, từ… "12/1? Hôm nay là ngày mình và anh ấy về chung một nhà"Thư Viễn ngồi nhìn đồng hồ lúc 6 giờ sáng, bất giác nở nụ cười.Cái ngày tưởng chừng như lấy đi hạnh phúc đời cô nay lại mang tới một cái kết viên mãn.Cô có một người chồng tuyệt vời, một đứa con đáng yêu, hai bên gia đình hoàn hảo và bạn bè tuyệt đỉnh, tất cả như bù đắp cho những gian khổ, vất vả Thư Viễn phải trải qua.Hôm nay bản thân cô quả thật có chút mong đợi, cô cũng có tâm lý như bao người khác, muốn cảm nhận được sự quan tâm của người mình yêu thương.- Tôi hôm nay có việc, không thể đưa em đi cùng, lát nữa quản gia Uân sẽ đưa em đi.- Dạ.Từ Dịch Phong trông khá vội vàng, anh mặc một bộ vest thật đẹp cùng rời khỏi nhà.Thư Viễn gật gù, ánh mắt không giấu nổi có chút buồn bã.- Viễn, hôm nay công ty có việc nên em đến muộn chút nhé!Cô nhận được tin nhắn của Vãn Thiệu, thong thả định dắt Ruth đi dạo nhưng tên tiểu quỷ cũng không thấy mặt mũi đâu.Để ý kĩ lại Hồng Thao cũng vắng người hơn thường ngày, cảm giác cô đơn trong ngày vui của mình làm tâm trạng Thư Viễn đi xuống.- Con kiếm Ruth hả? Nó đang được Han dắt đi dạo rồi, chúng ta đi thôi kẻo trễ giờ nào.- Vâng ạ.Ông Uân nhìn cô chán nản ngồi đọc báo thì không nỡ, đến giờ ông liền mau chóng gọi Thư Viễn đi.- Bác Uân, hôm nay bác tìm ra được đường mới đến công ty ạ?- Vãn thiếu gia dặn ta đưa con đến nơi cần đến trước đã.- À, vâng ạ.Cô được đưa đến một studio chụp ảnh có tiếng, Thư Viễn vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, cô vẫn nghĩ ở đây là nơi hẹn của khách hàng.- Tiểu Viễn!- Chị Thi?- Lại đây lại đây!Nguyệt Thi bất chợt nhảy ra từ sau cánh cửa, kéo Thư Viễn lại phòng thay đồ và ướm lên người cô một chiếc váy cưới tuyệt đẹp, vừa kiểu truyền thống lại tôn dáng, đi kèm là một bộ trang sức tinh xảo.- Em mặc nó vào đi!- Chị Thi, sao chị lại ở đây?Nguyệt Thi tỉnh bơ giải thích:- Chị là bạn của khách hàng bên Công ty Tư Vãn, người ấy muốn xem tác phẩm của họ lên mẫu có vừa ý không nên tiện thể chị tới giúp em nè!- À, ra là vậy! Chị thấy thế nào ạ?- Em đúng là cô gái đẹp như thiên thần vậy! Ôi, em gái của chị!Nguyệt Thi sáng mắt lấy điện thoại chụp lia lịa, không ngừng xúc động, nhưng kế hoạch vẫn là kế hoạch, cô vẫn phải làm đúng thời gian.- Người ấy đến rồi, chúng ta đi nào!Thư Viễn không mảy may nghi ngờ, mặc bộ váy cưới ngồi lên xe với Nguyệt Thi mà không để ý nụ cười hài lòng của bạn mình.Địa điểm là một lễ đường linh thiêng, nơi tổ chức những đám cưới thế kỉ."Trùng hợp thật đấy."- Chúc cô dâu và chú rể của chúng ta luôn luôn hạnh phúc!Cửa gỗ lễ đường vừa mở là một tràng pháo hoa giấy rực rỡ sắc màu bay phấp phới cùng lời chúc phúc lớn của Ứng Thiên cầm mic trên sân khấu.- Chà! Cô dâu của chúng ta hôm nay thật xinh đẹp!Câu nói vừa thốt khỏi miệng, Ứng Thiên liền nhận được ánh nhìn đầy thân thương của Từ Dịch Phong, anh toát mồ hôi nói:- À mà không dài dòng nữa, tôi xin tuyên bố, lễ kỉ niệm tám nay ngày cưới của đôi uyên ương chính thức bắt đầu!Trước mặt Thư Viễn là bờ vai vững chãi của Vãn Thiệu, hôm nay anh là người đưa cô vào lễ đường, thể hiện tình yêu thương cô gái của mình với bổn phận là một người anh.- Chúng ta đi nào.- Dạ.Có ngơ ngác nhưng rồi cô cũng nhận ra rằng không ai quên đi ngày này, thậm chí còn được tổ chức vô cùng linh đình....
"12/1? Hôm nay là ngày mình và anh ấy về chung một nhà"
Thư Viễn ngồi nhìn đồng hồ lúc 6 giờ sáng, bất giác nở nụ cười.
Cái ngày tưởng chừng như lấy đi hạnh phúc đời cô nay lại mang tới một cái kết viên mãn.
Cô có một người chồng tuyệt vời, một đứa con đáng yêu, hai bên gia đình hoàn hảo và bạn bè tuyệt đỉnh, tất cả như bù đắp cho những gian khổ, vất vả Thư Viễn phải trải qua.
Hôm nay bản thân cô quả thật có chút mong đợi, cô cũng có tâm lý như bao người khác, muốn cảm nhận được sự quan tâm của người mình yêu thương.
- Tôi hôm nay có việc, không thể đưa em đi cùng, lát nữa quản gia Uân sẽ đưa em đi.
- Dạ.
Từ Dịch Phong trông khá vội vàng, anh mặc một bộ vest thật đẹp cùng rời khỏi nhà.
Thư Viễn gật gù, ánh mắt không giấu nổi có chút buồn bã.
- Viễn, hôm nay công ty có việc nên em đến muộn chút nhé!
Cô nhận được tin nhắn của Vãn Thiệu, thong thả định dắt Ruth đi dạo nhưng tên tiểu quỷ cũng không thấy mặt mũi đâu.
Để ý kĩ lại Hồng Thao cũng vắng người hơn thường ngày, cảm giác cô đơn trong ngày vui của mình làm tâm trạng Thư Viễn đi xuống.
- Con kiếm Ruth hả? Nó đang được Han dắt đi dạo rồi, chúng ta đi thôi kẻo trễ giờ nào.
- Vâng ạ.
Ông Uân nhìn cô chán nản ngồi đọc báo thì không nỡ, đến giờ ông liền mau chóng gọi Thư Viễn đi.
- Bác Uân, hôm nay bác tìm ra được đường mới đến công ty ạ?
- Vãn thiếu gia dặn ta đưa con đến nơi cần đến trước đã.
- À, vâng ạ.
Cô được đưa đến một studio chụp ảnh có tiếng, Thư Viễn vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, cô vẫn nghĩ ở đây là nơi hẹn của khách hàng.
- Tiểu Viễn!
- Chị Thi?
- Lại đây lại đây!
Nguyệt Thi bất chợt nhảy ra từ sau cánh cửa, kéo Thư Viễn lại phòng thay đồ và ướm lên người cô một chiếc váy cưới tuyệt đẹp, vừa kiểu truyền thống lại tôn dáng, đi kèm là một bộ trang sức tinh xảo.
- Em mặc nó vào đi!
- Chị Thi, sao chị lại ở đây?
Nguyệt Thi tỉnh bơ giải thích:
- Chị là bạn của khách hàng bên Công ty Tư Vãn, người ấy muốn xem tác phẩm của họ lên mẫu có vừa ý không nên tiện thể chị tới giúp em nè!
- À, ra là vậy! Chị thấy thế nào ạ?
- Em đúng là cô gái đẹp như thiên thần vậy! Ôi, em gái của chị!
Nguyệt Thi sáng mắt lấy điện thoại chụp lia lịa, không ngừng xúc động, nhưng kế hoạch vẫn là kế hoạch, cô vẫn phải làm đúng thời gian.
- Người ấy đến rồi, chúng ta đi nào!
Thư Viễn không mảy may nghi ngờ, mặc bộ váy cưới ngồi lên xe với Nguyệt Thi mà không để ý nụ cười hài lòng của bạn mình.
Địa điểm là một lễ đường linh thiêng, nơi tổ chức những đám cưới thế kỉ.
"Trùng hợp thật đấy."
- Chúc cô dâu và chú rể của chúng ta luôn luôn hạnh phúc!
Cửa gỗ lễ đường vừa mở là một tràng pháo hoa giấy rực rỡ sắc màu bay phấp phới cùng lời chúc phúc lớn của Ứng Thiên cầm mic trên sân khấu.
- Chà! Cô dâu của chúng ta hôm nay thật xinh đẹp!
Câu nói vừa thốt khỏi miệng, Ứng Thiên liền nhận được ánh nhìn đầy thân thương của Từ Dịch Phong, anh toát mồ hôi nói:
- À mà không dài dòng nữa, tôi xin tuyên bố, lễ kỉ niệm tám nay ngày cưới của đôi uyên ương chính thức bắt đầu!
Trước mặt Thư Viễn là bờ vai vững chãi của Vãn Thiệu, hôm nay anh là người đưa cô vào lễ đường, thể hiện tình yêu thương cô gái của mình với bổn phận là một người anh.
- Chúng ta đi nào.
- Dạ.
Có ngơ ngác nhưng rồi cô cũng nhận ra rằng không ai quên đi ngày này, thậm chí còn được tổ chức vô cùng linh đình....
Viên Kim Cương Của Từ TổngTác giả: XaozuyenTruyện Ngôn Tình- Phu nhân, phu nhân! Thấy một người phụ nữ đang đi trên đường thì ngất xỉu, Thư Viễn hoảng hốt chạy lại đỡ người phụ nữ lên, vì đây là buổi trưa nên ít ai qua lại quãng đường này, cô cõng người phụ nữ trên lưng, vứt bỏ đôi giày cao gót lại và đi một quãng đường 400m. Tới bệnh viện, Thư Viễn đã mướt mải mồ hôi, trên đường đi cô đã suýt ngã rất nhiều lần, chân cô xước và chảy máu, mặt đường nóng rát khiến nó sưng lên. - Viễn Viễn! Nguyệt Thi- bác sĩ quen thuộc với Thư Viễn cũng hốt hoảng không kém khi thấy cô đang cõng một người phụ nữ trên lưng. - Hihi, chị giúp em được không? Bà ấy bị ngất xỉu chỗ gần cổng bệnh viện dưỡng lão ấy. - Lại đây, lại đây! - Vậy em đi nhé, cha em đang ở một mình. - Giờ muộn rồi, bác cũng đói, mà chị hôm nay đi ăn với các anh chị đồng nghiệp, còn hộp cơm nhà, em lấy cho bác ăn đi. - Thật sự...là được ạ? - Cô bối rối trước sự nhiệt tình của Nguyệt Thi. - Lấy đi, này, rửa xong tối trả chị hộp cơm là được, ưhm, phòng VIP 01 nhé! - Dạ, em cảm ơn! - Ôi trời, từ… "12/1? Hôm nay là ngày mình và anh ấy về chung một nhà"Thư Viễn ngồi nhìn đồng hồ lúc 6 giờ sáng, bất giác nở nụ cười.Cái ngày tưởng chừng như lấy đi hạnh phúc đời cô nay lại mang tới một cái kết viên mãn.Cô có một người chồng tuyệt vời, một đứa con đáng yêu, hai bên gia đình hoàn hảo và bạn bè tuyệt đỉnh, tất cả như bù đắp cho những gian khổ, vất vả Thư Viễn phải trải qua.Hôm nay bản thân cô quả thật có chút mong đợi, cô cũng có tâm lý như bao người khác, muốn cảm nhận được sự quan tâm của người mình yêu thương.- Tôi hôm nay có việc, không thể đưa em đi cùng, lát nữa quản gia Uân sẽ đưa em đi.- Dạ.Từ Dịch Phong trông khá vội vàng, anh mặc một bộ vest thật đẹp cùng rời khỏi nhà.Thư Viễn gật gù, ánh mắt không giấu nổi có chút buồn bã.- Viễn, hôm nay công ty có việc nên em đến muộn chút nhé!Cô nhận được tin nhắn của Vãn Thiệu, thong thả định dắt Ruth đi dạo nhưng tên tiểu quỷ cũng không thấy mặt mũi đâu.Để ý kĩ lại Hồng Thao cũng vắng người hơn thường ngày, cảm giác cô đơn trong ngày vui của mình làm tâm trạng Thư Viễn đi xuống.- Con kiếm Ruth hả? Nó đang được Han dắt đi dạo rồi, chúng ta đi thôi kẻo trễ giờ nào.- Vâng ạ.Ông Uân nhìn cô chán nản ngồi đọc báo thì không nỡ, đến giờ ông liền mau chóng gọi Thư Viễn đi.- Bác Uân, hôm nay bác tìm ra được đường mới đến công ty ạ?- Vãn thiếu gia dặn ta đưa con đến nơi cần đến trước đã.- À, vâng ạ.Cô được đưa đến một studio chụp ảnh có tiếng, Thư Viễn vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, cô vẫn nghĩ ở đây là nơi hẹn của khách hàng.- Tiểu Viễn!- Chị Thi?- Lại đây lại đây!Nguyệt Thi bất chợt nhảy ra từ sau cánh cửa, kéo Thư Viễn lại phòng thay đồ và ướm lên người cô một chiếc váy cưới tuyệt đẹp, vừa kiểu truyền thống lại tôn dáng, đi kèm là một bộ trang sức tinh xảo.- Em mặc nó vào đi!- Chị Thi, sao chị lại ở đây?Nguyệt Thi tỉnh bơ giải thích:- Chị là bạn của khách hàng bên Công ty Tư Vãn, người ấy muốn xem tác phẩm của họ lên mẫu có vừa ý không nên tiện thể chị tới giúp em nè!- À, ra là vậy! Chị thấy thế nào ạ?- Em đúng là cô gái đẹp như thiên thần vậy! Ôi, em gái của chị!Nguyệt Thi sáng mắt lấy điện thoại chụp lia lịa, không ngừng xúc động, nhưng kế hoạch vẫn là kế hoạch, cô vẫn phải làm đúng thời gian.- Người ấy đến rồi, chúng ta đi nào!Thư Viễn không mảy may nghi ngờ, mặc bộ váy cưới ngồi lên xe với Nguyệt Thi mà không để ý nụ cười hài lòng của bạn mình.Địa điểm là một lễ đường linh thiêng, nơi tổ chức những đám cưới thế kỉ."Trùng hợp thật đấy."- Chúc cô dâu và chú rể của chúng ta luôn luôn hạnh phúc!Cửa gỗ lễ đường vừa mở là một tràng pháo hoa giấy rực rỡ sắc màu bay phấp phới cùng lời chúc phúc lớn của Ứng Thiên cầm mic trên sân khấu.- Chà! Cô dâu của chúng ta hôm nay thật xinh đẹp!Câu nói vừa thốt khỏi miệng, Ứng Thiên liền nhận được ánh nhìn đầy thân thương của Từ Dịch Phong, anh toát mồ hôi nói:- À mà không dài dòng nữa, tôi xin tuyên bố, lễ kỉ niệm tám nay ngày cưới của đôi uyên ương chính thức bắt đầu!Trước mặt Thư Viễn là bờ vai vững chãi của Vãn Thiệu, hôm nay anh là người đưa cô vào lễ đường, thể hiện tình yêu thương cô gái của mình với bổn phận là một người anh.- Chúng ta đi nào.- Dạ.Có ngơ ngác nhưng rồi cô cũng nhận ra rằng không ai quên đi ngày này, thậm chí còn được tổ chức vô cùng linh đình....