Màn đêm buông xuống, căn phòng yên lặng đến kì lạ. Yên lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng tí tách rung động trên mặt đất Yên lặng đên nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất Yên lặng đến nỗi có thể nghe thấy nhịp tim mình vang lên thình thịch. Tô Kỳ cuộn người ngồi trên ghế sô pha, một mặt ngây ngốc trong không gian vắng lặng. Thức ăn thịnh soạn trên bàn không biết đã hâm nóng lại bao nhiêu lần. Hôm nay là ngày gì? Cô chắc rằng Hứa Dung Mộc cũng chẳng nhớ rõ. Bởi vì mấy năm nay trong mắt Hứa Dung Mộc cô chẳng là gì cả, chỉ là một kẻ ăn xin hèn mọn. Ăn xin tình yêu của anh, hy vọng xa vời rằng anh có thể đối xử tốt với mình…dù chỉ một chút. Edit: ShiningL Nhưng rốt cuộc anh cũng chưa từng để ý đến cô, ngay cả căn biệt thự này, cô cũng chỉ có thể đến vào những dịp đặc biệt như hôm nay. Nhưng…anh lại không ở đây. Tiếng chuông vang lên trong đêm vắng, Tô Kỳ nghe thấy tiếng mở cửa. Ngẩng đầu lên liền thấy Hứa Dung Mộc say khướt đứng ở cửa. Cô đến gần mới phát hiện mùi hương của người…

Truyện chữ