Mưa vô tình Bầu trời kéo mây từ sáng sớm. Ngày chủ nhật mà không nắng hẳn sẽ mất đi phân nửa ý nghĩa. Nhi đứng trước gương. Chỉ cần ngắm con bé mặt ủ rũ trong ấy đã đủ thấy u ám nguyên cả ngày rồi. Tại mưa đó thôi! Mưa to thế này, làm sao buổi học nhóm diễn ra đông đủ được. Mấy đứa nhà gần thì không nói, đằng này Nam ở tận bên kia chân cầu, mất đến nửa tiếng đi xe đạp dưới làn mưa. Eo ôi, như thế lạnh đến chết mất. Không khéo lại bị cảm, rồi nghỉ học cả tuần. Mà chẳng biết từ bao giờ, Nhi có thói quen chờ cho Nam tới mới yên tâm ngồi vào chỗ mình, mới yên tâm rằng không có nỗi bất trắc nào xảy đến với Nam. Nhi còn thường xuyên theo dõi những vụ tai nạn giao thông trên báo chí, truyền hình rồi thở phào một cách hết sức tội lỗi khi thấy người nằm bẹp dí dưới bánh xe đó không phải là Nam. Nhà Nam nghèo lắm, lại là con trai trưởng nên Nam phải chạy xe ôm phụ mẹ kiếm tiền. Chà, nãy giờ mình nghĩ ngợi lung tung gì thế nhỉ? Hôm nay là chủ nhật, có biết bao bài tập “để dành” trong tuần cần…
Chương 5: Chương 5
Vụng Dại Tuổi 17Tác giả: La Thị Ánh HườngMưa vô tình Bầu trời kéo mây từ sáng sớm. Ngày chủ nhật mà không nắng hẳn sẽ mất đi phân nửa ý nghĩa. Nhi đứng trước gương. Chỉ cần ngắm con bé mặt ủ rũ trong ấy đã đủ thấy u ám nguyên cả ngày rồi. Tại mưa đó thôi! Mưa to thế này, làm sao buổi học nhóm diễn ra đông đủ được. Mấy đứa nhà gần thì không nói, đằng này Nam ở tận bên kia chân cầu, mất đến nửa tiếng đi xe đạp dưới làn mưa. Eo ôi, như thế lạnh đến chết mất. Không khéo lại bị cảm, rồi nghỉ học cả tuần. Mà chẳng biết từ bao giờ, Nhi có thói quen chờ cho Nam tới mới yên tâm ngồi vào chỗ mình, mới yên tâm rằng không có nỗi bất trắc nào xảy đến với Nam. Nhi còn thường xuyên theo dõi những vụ tai nạn giao thông trên báo chí, truyền hình rồi thở phào một cách hết sức tội lỗi khi thấy người nằm bẹp dí dưới bánh xe đó không phải là Nam. Nhà Nam nghèo lắm, lại là con trai trưởng nên Nam phải chạy xe ôm phụ mẹ kiếm tiền. Chà, nãy giờ mình nghĩ ngợi lung tung gì thế nhỉ? Hôm nay là chủ nhật, có biết bao bài tập “để dành” trong tuần cần… 4.Hôm sau, Chiến đưa tập đến tận nhà cho tôi, xách theo cả một vật được gói cẩn thận trong lớp giấy báo, tôi ngạc nhiên hỏi:- Gì thế?- Hoa hồng, nhà em trồng đấy. Hôm nay là ngày thu hoạch, em lựa mấy cái đẹp mang qua cho chị.Tôi đón lấy bó hoa, nghĩ: “Thằng này trẻ con thật” rồi cắm vô mấy cái lọ để trống, nhìn chỉ thấy đẹp, chẳng có ý nghĩa gì!Nhưng đó lại là điều làm tôi dễ chịu.5.Lan bảo:- Hoa hồng thì bao giờ cũng là hoa hồng, sao mày không nói nó tặng hoa khác?Hôm sau tôi mượn lời Thùy nói lại với Chiến. Chiến đáp giọng thật thà:- Cửa hàng nhà em chỉ có mỗi hoa ấy!Tôi ngạc nhiên:- Thế ra em phụ mẹ trông coi hàng hoa à!- Vâng, ở đó ngày nào cũng xảy ra đủ thứ chuyện. Có hôm như thế này…Nó bắt đầu lao thao kể, từ chuyện bên siêu thị đối diện có thằng nhóc bị người ta đeo trên cổ tấm bảng có ghi chữ “ăn cắp”, đày đứng trước cổng mấy giờ đồng hồ chỉ vì nó lấy trộm một cây kẹo đến đoạn con bé bán rau ở chân cầu, dành dụm mãi mới mua được cái cặp cho thằng em, về nhà phát hiện ra cái quai bị sứt...Nói đến đó, tự dưng giọng nó chùng lại, tôi hỏi:- Thế bà la sát ấy có cho nó đổi không?- Cho chứ chị, vì nó bỏ quên trong đó xấp tiền đóng học phí của thằng em.Quốc ngồi bên cạnh, bực bội gắt:- Chú em bớt nói lại một chút, hay là lên bàn trên ngồi cho anh mày học.Tôi nhìn cành hoa hồng trên tay, hiểu ra chuyện, gạt đi:- Thôi nào, tập trung lên bảng nhé!Được một lát, Quốc quay sang tôi:- Hay là xuống bàn cuối ngồi với Quốc. Ngồi với lũ trẻ con tụi nó chỉ giỏi làm xàm những chuyện vớ vẩn.- Nó chẳng trẻ con như Quốc nghĩ đâu!Tôi đáp, mắt vẫn dán lên bục giảng. Vậy mà Quốc giận, ra về không chờ tôi trước cổng như mọi hôm. Nó mải kè theo một đứa con gái, vừa đi vừa trò chuyện, nói cười hớn hở...6.Buổi tối, giọng Chiến vang lên nhẹ tênh trong điện thoại:- Chị xuống nhà đi, anh Quốc đang chờ dưới cổng đấy!Tôi hỏi lại:- Sao em biết?- Em tình cờ đi công chuyện ngang gặp. Chị xuống lẹ đi, đừng để anh ấy chờ lâu tội nghiệp.Quốc thấy tôi, vừa mừng rỡ lẫn ngạc nhiên:- Sao Hạ biết...?- Chiến gọi cho Hạ, bảo gặp Quốc đứng trước nhà. Nó nói chắc anh ấy có chuyện gì!Quốc bẽn lẽn đưa tay gãi đầu, ánh mắt nhìn Chiến không giấu được vẻ hài lòng - ánh mắt dành cho thằng em trai nghĩa hiệp. Con trai đơn giản hơn con gái nhiều, kể cả việc gây cảm tình cho nhau...
4.
Hôm sau, Chiến đưa tập đến tận nhà cho tôi, xách theo cả một vật được gói cẩn thận trong lớp giấy báo, tôi ngạc nhiên hỏi:
- Gì thế?
- Hoa hồng, nhà em trồng đấy. Hôm nay là ngày thu hoạch, em lựa mấy cái đẹp mang qua cho chị.
Tôi đón lấy bó hoa, nghĩ: “Thằng này trẻ con thật” rồi cắm vô mấy cái lọ để trống, nhìn chỉ thấy đẹp, chẳng có ý nghĩa gì!
Nhưng đó lại là điều làm tôi dễ chịu.
5.
Lan bảo:
- Hoa hồng thì bao giờ cũng là hoa hồng, sao mày không nói nó tặng hoa khác?
Hôm sau tôi mượn lời Thùy nói lại với Chiến. Chiến đáp giọng thật thà:
- Cửa hàng nhà em chỉ có mỗi hoa ấy!
Tôi ngạc nhiên:
- Thế ra em phụ mẹ trông coi hàng hoa à!
- Vâng, ở đó ngày nào cũng xảy ra đủ thứ chuyện. Có hôm như thế này…
Nó bắt đầu lao thao kể, từ chuyện bên siêu thị đối diện có thằng nhóc bị người ta đeo trên cổ tấm bảng có ghi chữ “ăn cắp”, đày đứng trước cổng mấy giờ đồng hồ chỉ vì nó lấy trộm một cây kẹo đến đoạn con bé bán rau ở chân cầu, dành dụm mãi mới mua được cái cặp cho thằng em, về nhà phát hiện ra cái quai bị sứt...
Nói đến đó, tự dưng giọng nó chùng lại, tôi hỏi:
- Thế bà la sát ấy có cho nó đổi không?
- Cho chứ chị, vì nó bỏ quên trong đó xấp tiền đóng học phí của thằng em.
Quốc ngồi bên cạnh, bực bội gắt:
- Chú em bớt nói lại một chút, hay là lên bàn trên ngồi cho anh mày học.
Tôi nhìn cành hoa hồng trên tay, hiểu ra chuyện, gạt đi:
- Thôi nào, tập trung lên bảng nhé!
Được một lát, Quốc quay sang tôi:
- Hay là xuống bàn cuối ngồi với Quốc. Ngồi với lũ trẻ con tụi nó chỉ giỏi làm xàm những chuyện vớ vẩn.
- Nó chẳng trẻ con như Quốc nghĩ đâu!
Tôi đáp, mắt vẫn dán lên bục giảng. Vậy mà Quốc giận, ra về không chờ tôi trước cổng như mọi hôm. Nó mải kè theo một đứa con gái, vừa đi vừa trò chuyện, nói cười hớn hở...
6.
Buổi tối, giọng Chiến vang lên nhẹ tênh trong điện thoại:
- Chị xuống nhà đi, anh Quốc đang chờ dưới cổng đấy!
Tôi hỏi lại:
- Sao em biết?
- Em tình cờ đi công chuyện ngang gặp. Chị xuống lẹ đi, đừng để anh ấy chờ lâu tội nghiệp.
Quốc thấy tôi, vừa mừng rỡ lẫn ngạc nhiên:
- Sao Hạ biết...?
- Chiến gọi cho Hạ, bảo gặp Quốc đứng trước nhà. Nó nói chắc anh ấy có chuyện gì!
Quốc bẽn lẽn đưa tay gãi đầu, ánh mắt nhìn Chiến không giấu được vẻ hài lòng - ánh mắt dành cho thằng em trai nghĩa hiệp. Con trai đơn giản hơn con gái nhiều, kể cả việc gây cảm tình cho nhau...
Vụng Dại Tuổi 17Tác giả: La Thị Ánh HườngMưa vô tình Bầu trời kéo mây từ sáng sớm. Ngày chủ nhật mà không nắng hẳn sẽ mất đi phân nửa ý nghĩa. Nhi đứng trước gương. Chỉ cần ngắm con bé mặt ủ rũ trong ấy đã đủ thấy u ám nguyên cả ngày rồi. Tại mưa đó thôi! Mưa to thế này, làm sao buổi học nhóm diễn ra đông đủ được. Mấy đứa nhà gần thì không nói, đằng này Nam ở tận bên kia chân cầu, mất đến nửa tiếng đi xe đạp dưới làn mưa. Eo ôi, như thế lạnh đến chết mất. Không khéo lại bị cảm, rồi nghỉ học cả tuần. Mà chẳng biết từ bao giờ, Nhi có thói quen chờ cho Nam tới mới yên tâm ngồi vào chỗ mình, mới yên tâm rằng không có nỗi bất trắc nào xảy đến với Nam. Nhi còn thường xuyên theo dõi những vụ tai nạn giao thông trên báo chí, truyền hình rồi thở phào một cách hết sức tội lỗi khi thấy người nằm bẹp dí dưới bánh xe đó không phải là Nam. Nhà Nam nghèo lắm, lại là con trai trưởng nên Nam phải chạy xe ôm phụ mẹ kiếm tiền. Chà, nãy giờ mình nghĩ ngợi lung tung gì thế nhỉ? Hôm nay là chủ nhật, có biết bao bài tập “để dành” trong tuần cần… 4.Hôm sau, Chiến đưa tập đến tận nhà cho tôi, xách theo cả một vật được gói cẩn thận trong lớp giấy báo, tôi ngạc nhiên hỏi:- Gì thế?- Hoa hồng, nhà em trồng đấy. Hôm nay là ngày thu hoạch, em lựa mấy cái đẹp mang qua cho chị.Tôi đón lấy bó hoa, nghĩ: “Thằng này trẻ con thật” rồi cắm vô mấy cái lọ để trống, nhìn chỉ thấy đẹp, chẳng có ý nghĩa gì!Nhưng đó lại là điều làm tôi dễ chịu.5.Lan bảo:- Hoa hồng thì bao giờ cũng là hoa hồng, sao mày không nói nó tặng hoa khác?Hôm sau tôi mượn lời Thùy nói lại với Chiến. Chiến đáp giọng thật thà:- Cửa hàng nhà em chỉ có mỗi hoa ấy!Tôi ngạc nhiên:- Thế ra em phụ mẹ trông coi hàng hoa à!- Vâng, ở đó ngày nào cũng xảy ra đủ thứ chuyện. Có hôm như thế này…Nó bắt đầu lao thao kể, từ chuyện bên siêu thị đối diện có thằng nhóc bị người ta đeo trên cổ tấm bảng có ghi chữ “ăn cắp”, đày đứng trước cổng mấy giờ đồng hồ chỉ vì nó lấy trộm một cây kẹo đến đoạn con bé bán rau ở chân cầu, dành dụm mãi mới mua được cái cặp cho thằng em, về nhà phát hiện ra cái quai bị sứt...Nói đến đó, tự dưng giọng nó chùng lại, tôi hỏi:- Thế bà la sát ấy có cho nó đổi không?- Cho chứ chị, vì nó bỏ quên trong đó xấp tiền đóng học phí của thằng em.Quốc ngồi bên cạnh, bực bội gắt:- Chú em bớt nói lại một chút, hay là lên bàn trên ngồi cho anh mày học.Tôi nhìn cành hoa hồng trên tay, hiểu ra chuyện, gạt đi:- Thôi nào, tập trung lên bảng nhé!Được một lát, Quốc quay sang tôi:- Hay là xuống bàn cuối ngồi với Quốc. Ngồi với lũ trẻ con tụi nó chỉ giỏi làm xàm những chuyện vớ vẩn.- Nó chẳng trẻ con như Quốc nghĩ đâu!Tôi đáp, mắt vẫn dán lên bục giảng. Vậy mà Quốc giận, ra về không chờ tôi trước cổng như mọi hôm. Nó mải kè theo một đứa con gái, vừa đi vừa trò chuyện, nói cười hớn hở...6.Buổi tối, giọng Chiến vang lên nhẹ tênh trong điện thoại:- Chị xuống nhà đi, anh Quốc đang chờ dưới cổng đấy!Tôi hỏi lại:- Sao em biết?- Em tình cờ đi công chuyện ngang gặp. Chị xuống lẹ đi, đừng để anh ấy chờ lâu tội nghiệp.Quốc thấy tôi, vừa mừng rỡ lẫn ngạc nhiên:- Sao Hạ biết...?- Chiến gọi cho Hạ, bảo gặp Quốc đứng trước nhà. Nó nói chắc anh ấy có chuyện gì!Quốc bẽn lẽn đưa tay gãi đầu, ánh mắt nhìn Chiến không giấu được vẻ hài lòng - ánh mắt dành cho thằng em trai nghĩa hiệp. Con trai đơn giản hơn con gái nhiều, kể cả việc gây cảm tình cho nhau...