Tác giả:

Anh là người đã nói với tôi rằng đừng sợ vì đã có anh, cũng chính anh là người nói xin lỗi vì không thể chăm sóc tôi. Cách đây 5 năm, khi anh mới chỉ nói câu đầu tiên, tôi đã cho rằng chúng tôi sẽ ở bên nhau cả đời, sẽ kết hôn rồi sẽ sinh con, cùng chăm sóc nhau đến khi đầu bạc răng long. Nhưng mấy cái suy nghĩ ấy đều không thành hiện thực. Bởi cuộc đời dài như vậy, mọi việc vui vẻ, thú vị đều đã làm hết rồi thì sau này sẽ rất nhàm chán. Nhưng không nghĩ rằng, cuộc sống ấy của chúng tôi chỉ kéo dài năm năm. Tôi coi anh như một vị thần tình yêu vậy mà cuối cùng anh cũng bỏ tôi đi. Khoảng thời gian này là vào năm 2015. Lúc đó, tôi vừa mới kết thúc kì thi đại học, kiểm tra lại bài thì thấy kết quả không khả quan lắm. Trải qua xét tuyển nguyện vọng lần 1, lần 2 thì tôi mới quyết định đến thành phố T. Ngày nhận được giấy báo nhập học, tôi không vui lắm còn xoắn xuýt xem có nên đi học ở đó hay không. Vào lúc đó, đột nhiên bạn cùng bàn gọi điện hỏi tôi trúng tuyển chỗ nào, tôi liền trả lời…

Chương 22

Quýt Không NgọtTác giả: Trì Kiều SeaTruyện Ngôn TìnhAnh là người đã nói với tôi rằng đừng sợ vì đã có anh, cũng chính anh là người nói xin lỗi vì không thể chăm sóc tôi. Cách đây 5 năm, khi anh mới chỉ nói câu đầu tiên, tôi đã cho rằng chúng tôi sẽ ở bên nhau cả đời, sẽ kết hôn rồi sẽ sinh con, cùng chăm sóc nhau đến khi đầu bạc răng long. Nhưng mấy cái suy nghĩ ấy đều không thành hiện thực. Bởi cuộc đời dài như vậy, mọi việc vui vẻ, thú vị đều đã làm hết rồi thì sau này sẽ rất nhàm chán. Nhưng không nghĩ rằng, cuộc sống ấy của chúng tôi chỉ kéo dài năm năm. Tôi coi anh như một vị thần tình yêu vậy mà cuối cùng anh cũng bỏ tôi đi. Khoảng thời gian này là vào năm 2015. Lúc đó, tôi vừa mới kết thúc kì thi đại học, kiểm tra lại bài thì thấy kết quả không khả quan lắm. Trải qua xét tuyển nguyện vọng lần 1, lần 2 thì tôi mới quyết định đến thành phố T. Ngày nhận được giấy báo nhập học, tôi không vui lắm còn xoắn xuýt xem có nên đi học ở đó hay không. Vào lúc đó, đột nhiên bạn cùng bàn gọi điện hỏi tôi trúng tuyển chỗ nào, tôi liền trả lời… Sau khi nhận được câu trả lời của anh ấy rằng chúng tôi không thể hòa giải, tôi không còn dây dưa nữa, bởi vì chia tay cũng là lựa chọn của tôi. Tôi có hai quyển nhật ký. Một quyển ghi lại những nơi mà chúng tôi đi qua, bên trên có rất nhiều vé vào cửa hàng và vé xe. Một quyển ghi lại tâm tình của tôi. Trong album ảnh của tôi có một chỗ đặc biệt chỉ chứa ảnh chụp những nơi mà chúng tôi đi qua cùng với ảnh chúng tôi chụp chung. Khi sưu tầm những tấm ảnh này, tôi muốn chuẩn bị khi già rồi chậm rãi nhớ lại. Nhưng hiện tại nhìn lại chỉ có đau lòng.Sau khi nhận được tin trúng tuyển, tôi nghĩ đi nghĩ lại. Tôi không thể cứ sa đọa ở nhà như vậy được, tôi cần tìm sự cân bằng làm cho cuộc sống của mình náo nhiệt như trước. Sau đó tôi về lại nơi thực tập ban đầu của tôi, đây là nơi bắt đầu yêu xa của chúng tôi. Cũng là từ nơi này bắt đầu chậm rãi càng đi càng xa. Tôi muốn quay đầu đi lại một lần nữa, nhớ lại một lần cuối cùng, đặt một dấu chấm hết cho thanh xuân của tôi, tuy rằng không được trọn vẹn.Cuối tháng 5, tôi đến Thịnh Kinh, một lần nữa đi trên con đường mà tôi đã đi qua cách đây ba năm, tôi bắt đầu nhớ lại cảm giác của mình khi mới tới đây vào ba năm trước. Khi đó, chúng tôi mới bắt đầu yêu xa, mỗi ngày đều dặn dò nhau không ngừng, không ngừng kể ra bao nhiêu nhung nhớ. Tuy rằng hiện tại tôi có Wechat của anh nhưng sẽ không nói nữa. Tôi không dám nói với bạn bè của mình rằng bởi vì anh ấy thích người khác nên mới chia tay với tôi. Theo lời của anh ấy, sự xuất hiện của người này khiến chúng tôi chia tay sớm hơn, những khác gì nhau, không chỉ tốt nếu cô ấy không xuất hiện.Tôi sợ bạn bè của tôi đi nói anh ấy không tốt, tôi sợ bọn họ nói tôi mắt bị mù, tôi càng sợ rằng 5 năm biến thành một trò cười. Tôi chỉ muốn làm cho những kỷ niệm của đoạn tình cảm này trong tốt đẹp hơn một chút, coi như là tự tôi đang lừa dối chính mình đi.Anh ấy nói là do yêu xa, anh chờ không nổi nữa, gia đình không ủng hộ, anh ấy bị áp lực rất lớn. Bởi vì tôi còn muốn học nữa, anh ấy không muốn lại tiếp tục đợi, cuối cùng anh còn nói thật ra tất cả chỉ là cái cớ, chính là anh không còn yêu em. Đúng vậy, trực tiếp nói rằng không yêu nữa là được. Biện những lý do lớn lao đó làm gì? Tôi có khó chịu đến đâu thì đó cũng chỉ là chuyện của riêng tôi, tôi không thể dây dưa không buông tay. Tôi yêu anh ấy, anh ấy lại không yêu tôi, tôi cũng sẽ không tiếp tục ở bên cạnh anh, anh hiểu tôi mà.Đầu tháng 8, tôi quyết định viết câu chuyện này. Tôi nghĩ, coi như anh ấy không cảm thấy có lỗi với tôi, coi như chúng tôi bởi vì yêu xa mà chia tay. Ở thanh xuân, tôi từng yêu anh ấy, anh ấy từng yêu tôi. Anh ở bên tôi từ chuyên khoa lên đến thạc sĩ, ở bên tôi từ ngây thơ mờ mịt đến bây giờ biết rất nhiều thứ, tôi nên cảm ơn anh. Có một số người chỉ có thể đi cùng nhau một đoạn đường mà thôi, chúng tôi hứa hẹn với nhau cùng đi cả đời, cuối cùng cũng chỉ đi được có 5 năm mà thôi.  

Sau khi nhận được câu trả lời của anh ấy rằng chúng tôi không thể hòa giải, tôi không còn dây dưa nữa, bởi vì chia tay cũng là lựa chọn của tôi. Tôi có hai quyển nhật ký. Một quyển ghi lại những nơi mà chúng tôi đi qua, bên trên có rất nhiều vé vào cửa hàng và vé xe. Một quyển ghi lại tâm tình của tôi. Trong album ảnh của tôi có một chỗ đặc biệt chỉ chứa ảnh chụp những nơi mà chúng tôi đi qua cùng với ảnh chúng tôi chụp chung. Khi sưu tầm những tấm ảnh này, tôi muốn chuẩn bị khi già rồi chậm rãi nhớ lại. Nhưng hiện tại nhìn lại chỉ có đau lòng.

Sau khi nhận được tin trúng tuyển, tôi nghĩ đi nghĩ lại. Tôi không thể cứ sa đọa ở nhà như vậy được, tôi cần tìm sự cân bằng làm cho cuộc sống của mình náo nhiệt như trước. Sau đó tôi về lại nơi thực tập ban đầu của tôi, đây là nơi bắt đầu yêu xa của chúng tôi. Cũng là từ nơi này bắt đầu chậm rãi càng đi càng xa. Tôi muốn quay đầu đi lại một lần nữa, nhớ lại một lần cuối cùng, đặt một dấu chấm hết cho thanh xuân của tôi, tuy rằng không được trọn vẹn.

Cuối tháng 5, tôi đến Thịnh Kinh, một lần nữa đi trên con đường mà tôi đã đi qua cách đây ba năm, tôi bắt đầu nhớ lại cảm giác của mình khi mới tới đây vào ba năm trước. Khi đó, chúng tôi mới bắt đầu yêu xa, mỗi ngày đều dặn dò nhau không ngừng, không ngừng kể ra bao nhiêu nhung nhớ. Tuy rằng hiện tại tôi có Wechat của anh nhưng sẽ không nói nữa. Tôi không dám nói với bạn bè của mình rằng bởi vì anh ấy thích người khác nên mới chia tay với tôi. Theo lời của anh ấy, sự xuất hiện của người này khiến chúng tôi chia tay sớm hơn, những khác gì nhau, không chỉ tốt nếu cô ấy không xuất hiện.

Tôi sợ bạn bè của tôi đi nói anh ấy không tốt, tôi sợ bọn họ nói tôi mắt bị mù, tôi càng sợ rằng 5 năm biến thành một trò cười. Tôi chỉ muốn làm cho những kỷ niệm của đoạn tình cảm này trong tốt đẹp hơn một chút, coi như là tự tôi đang lừa dối chính mình đi.

Anh ấy nói là do yêu xa, anh chờ không nổi nữa, gia đình không ủng hộ, anh ấy bị áp lực rất lớn. Bởi vì tôi còn muốn học nữa, anh ấy không muốn lại tiếp tục đợi, cuối cùng anh còn nói thật ra tất cả chỉ là cái cớ, chính là anh không còn yêu em. Đúng vậy, trực tiếp nói rằng không yêu nữa là được. Biện những lý do lớn lao đó làm gì? Tôi có khó chịu đến đâu thì đó cũng chỉ là chuyện của riêng tôi, tôi không thể dây dưa không buông tay. Tôi yêu anh ấy, anh ấy lại không yêu tôi, tôi cũng sẽ không tiếp tục ở bên cạnh anh, anh hiểu tôi mà.

Đầu tháng 8, tôi quyết định viết câu chuyện này. Tôi nghĩ, coi như anh ấy không cảm thấy có lỗi với tôi, coi như chúng tôi bởi vì yêu xa mà chia tay. Ở thanh xuân, tôi từng yêu anh ấy, anh ấy từng yêu tôi. Anh ở bên tôi từ chuyên khoa lên đến thạc sĩ, ở bên tôi từ ngây thơ mờ mịt đến bây giờ biết rất nhiều thứ, tôi nên cảm ơn anh. Có một số người chỉ có thể đi cùng nhau một đoạn đường mà thôi, chúng tôi hứa hẹn với nhau cùng đi cả đời, cuối cùng cũng chỉ đi được có 5 năm mà thôi.  

Quýt Không NgọtTác giả: Trì Kiều SeaTruyện Ngôn TìnhAnh là người đã nói với tôi rằng đừng sợ vì đã có anh, cũng chính anh là người nói xin lỗi vì không thể chăm sóc tôi. Cách đây 5 năm, khi anh mới chỉ nói câu đầu tiên, tôi đã cho rằng chúng tôi sẽ ở bên nhau cả đời, sẽ kết hôn rồi sẽ sinh con, cùng chăm sóc nhau đến khi đầu bạc răng long. Nhưng mấy cái suy nghĩ ấy đều không thành hiện thực. Bởi cuộc đời dài như vậy, mọi việc vui vẻ, thú vị đều đã làm hết rồi thì sau này sẽ rất nhàm chán. Nhưng không nghĩ rằng, cuộc sống ấy của chúng tôi chỉ kéo dài năm năm. Tôi coi anh như một vị thần tình yêu vậy mà cuối cùng anh cũng bỏ tôi đi. Khoảng thời gian này là vào năm 2015. Lúc đó, tôi vừa mới kết thúc kì thi đại học, kiểm tra lại bài thì thấy kết quả không khả quan lắm. Trải qua xét tuyển nguyện vọng lần 1, lần 2 thì tôi mới quyết định đến thành phố T. Ngày nhận được giấy báo nhập học, tôi không vui lắm còn xoắn xuýt xem có nên đi học ở đó hay không. Vào lúc đó, đột nhiên bạn cùng bàn gọi điện hỏi tôi trúng tuyển chỗ nào, tôi liền trả lời… Sau khi nhận được câu trả lời của anh ấy rằng chúng tôi không thể hòa giải, tôi không còn dây dưa nữa, bởi vì chia tay cũng là lựa chọn của tôi. Tôi có hai quyển nhật ký. Một quyển ghi lại những nơi mà chúng tôi đi qua, bên trên có rất nhiều vé vào cửa hàng và vé xe. Một quyển ghi lại tâm tình của tôi. Trong album ảnh của tôi có một chỗ đặc biệt chỉ chứa ảnh chụp những nơi mà chúng tôi đi qua cùng với ảnh chúng tôi chụp chung. Khi sưu tầm những tấm ảnh này, tôi muốn chuẩn bị khi già rồi chậm rãi nhớ lại. Nhưng hiện tại nhìn lại chỉ có đau lòng.Sau khi nhận được tin trúng tuyển, tôi nghĩ đi nghĩ lại. Tôi không thể cứ sa đọa ở nhà như vậy được, tôi cần tìm sự cân bằng làm cho cuộc sống của mình náo nhiệt như trước. Sau đó tôi về lại nơi thực tập ban đầu của tôi, đây là nơi bắt đầu yêu xa của chúng tôi. Cũng là từ nơi này bắt đầu chậm rãi càng đi càng xa. Tôi muốn quay đầu đi lại một lần nữa, nhớ lại một lần cuối cùng, đặt một dấu chấm hết cho thanh xuân của tôi, tuy rằng không được trọn vẹn.Cuối tháng 5, tôi đến Thịnh Kinh, một lần nữa đi trên con đường mà tôi đã đi qua cách đây ba năm, tôi bắt đầu nhớ lại cảm giác của mình khi mới tới đây vào ba năm trước. Khi đó, chúng tôi mới bắt đầu yêu xa, mỗi ngày đều dặn dò nhau không ngừng, không ngừng kể ra bao nhiêu nhung nhớ. Tuy rằng hiện tại tôi có Wechat của anh nhưng sẽ không nói nữa. Tôi không dám nói với bạn bè của mình rằng bởi vì anh ấy thích người khác nên mới chia tay với tôi. Theo lời của anh ấy, sự xuất hiện của người này khiến chúng tôi chia tay sớm hơn, những khác gì nhau, không chỉ tốt nếu cô ấy không xuất hiện.Tôi sợ bạn bè của tôi đi nói anh ấy không tốt, tôi sợ bọn họ nói tôi mắt bị mù, tôi càng sợ rằng 5 năm biến thành một trò cười. Tôi chỉ muốn làm cho những kỷ niệm của đoạn tình cảm này trong tốt đẹp hơn một chút, coi như là tự tôi đang lừa dối chính mình đi.Anh ấy nói là do yêu xa, anh chờ không nổi nữa, gia đình không ủng hộ, anh ấy bị áp lực rất lớn. Bởi vì tôi còn muốn học nữa, anh ấy không muốn lại tiếp tục đợi, cuối cùng anh còn nói thật ra tất cả chỉ là cái cớ, chính là anh không còn yêu em. Đúng vậy, trực tiếp nói rằng không yêu nữa là được. Biện những lý do lớn lao đó làm gì? Tôi có khó chịu đến đâu thì đó cũng chỉ là chuyện của riêng tôi, tôi không thể dây dưa không buông tay. Tôi yêu anh ấy, anh ấy lại không yêu tôi, tôi cũng sẽ không tiếp tục ở bên cạnh anh, anh hiểu tôi mà.Đầu tháng 8, tôi quyết định viết câu chuyện này. Tôi nghĩ, coi như anh ấy không cảm thấy có lỗi với tôi, coi như chúng tôi bởi vì yêu xa mà chia tay. Ở thanh xuân, tôi từng yêu anh ấy, anh ấy từng yêu tôi. Anh ở bên tôi từ chuyên khoa lên đến thạc sĩ, ở bên tôi từ ngây thơ mờ mịt đến bây giờ biết rất nhiều thứ, tôi nên cảm ơn anh. Có một số người chỉ có thể đi cùng nhau một đoạn đường mà thôi, chúng tôi hứa hẹn với nhau cùng đi cả đời, cuối cùng cũng chỉ đi được có 5 năm mà thôi.  

Chương 22