Dữ, quá là dữ, siêu dữ dằn. 1. Nhá nhem tối, tuyến cao tốc quanh thành phố tắc nghẽn, đường chật như nêm cối, kéo theo cả mấy con đường gần cửa ngõ cũng bị ảnh hưởng. Khương Hi với vẻ mặt bực dọc đứng bên đường vẫy taxi, taxi vào giờ cao điểm buổi tối là quý giá nhất, vừa nghe phải chạy tới nơi xa là lái xe không nhận chở ngay. Khó khăn lắm mới gọi được một chiếc thì một người phụ nữ nặc mùi nước hoa bên cạnh dắt một đứa trẻ giành ngay trước mặt Khương Hi: “Ngại quá, chúng tôi có việc gấp, trẻ con không phơi nắng được, cho chúng tôi lên trước đi.” Lúc nói câu kia người phụ nữ đó còn chẳng buồn nhìn Khương Hi lấy một cái, cô nhướng mày, cản người đó lại. Người phụ nữ mất kiên nhẫn: “Thanh niên như cô mà không biết nhường trẻ con tí à. Giờ trời lại nắng to thế này, đợi xe nữa thì phải chờ lâu, con tôi đứng nắng lâu mất nước thì sao đây?” Khương Hi vẫn cản cô ta lại, cô nói: “Liên quan gì tới tôi.” Có lẽ là trước nay chưa từng nghe có người thẳng thừng thế này, người phụ nữ nghênh…
Chương 4: Mỗi quái thú bé nhỏ
Còn Dữ Nữa Là Anh Hôn Em ĐấyTác giả: Từ ThoạiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng Dữ, quá là dữ, siêu dữ dằn. 1. Nhá nhem tối, tuyến cao tốc quanh thành phố tắc nghẽn, đường chật như nêm cối, kéo theo cả mấy con đường gần cửa ngõ cũng bị ảnh hưởng. Khương Hi với vẻ mặt bực dọc đứng bên đường vẫy taxi, taxi vào giờ cao điểm buổi tối là quý giá nhất, vừa nghe phải chạy tới nơi xa là lái xe không nhận chở ngay. Khó khăn lắm mới gọi được một chiếc thì một người phụ nữ nặc mùi nước hoa bên cạnh dắt một đứa trẻ giành ngay trước mặt Khương Hi: “Ngại quá, chúng tôi có việc gấp, trẻ con không phơi nắng được, cho chúng tôi lên trước đi.” Lúc nói câu kia người phụ nữ đó còn chẳng buồn nhìn Khương Hi lấy một cái, cô nhướng mày, cản người đó lại. Người phụ nữ mất kiên nhẫn: “Thanh niên như cô mà không biết nhường trẻ con tí à. Giờ trời lại nắng to thế này, đợi xe nữa thì phải chờ lâu, con tôi đứng nắng lâu mất nước thì sao đây?” Khương Hi vẫn cản cô ta lại, cô nói: “Liên quan gì tới tôi.” Có lẽ là trước nay chưa từng nghe có người thẳng thừng thế này, người phụ nữ nghênh… Đều có cái bụng mềm mại nhất.7.Khương Hi biết mình dữ dằn quá rồi.Nhưng cô đâu có sai, còn lâu cô mới nhân nhượng.Nên chờ tới lúc Lận Trạch kéo cô đi xa xa, không đợi đối phương lên tiếng, cô đã giành nói rõ trước.“Cô ta làm chậm trễ thời gian của mọi người, bao nhiêu người phải chịu cái giá rét trong thời tiết âm hơn chục độ cùng cô ta như thế, vì sao em còn phải cởi áo lông ra cho cô ta? Cô ta coi cái tính làm mình làm mẩy của mình là cá tính, xem việc gây phiền phức cho người khác như chuyện bình thường, dựa vào đâu mà cô ta lại cho rằng mọi người phải đối xử tốt với cô ta như lẽ đương nhiên, tốt đến độ đồ dùng của người khác cũng cướp được?”Nói xong, cảm giác cũng thay đổi.Khương Hi biết mình đang tức giận vì điều gì.Cái người khiến bạn trai cũ cắm sừng cô cũng giống cô diễn viên trẻ đó, tính cách ngông nghênh gàn dở, ban nãy khi cô ta chỉ vào Khương Hi, nói muốn áo lông cô đang mặc, giống y chang cái điệu người phụ nữ đó kéo bạn trai cũ cô xong cười bảo với cô là “Thật ngại quá”.Rất hiếm khi cô đem cảm xúc cá nhân vào trong công việc.Ngẫm nghĩ một hồi, cô dứt khoát hạ quyết tâm: “Em biết thái độ làm việc của em như vậy quá là tệ, anh sa thải em đi.”Lận Trạch cúi đầu cô gái đang nổi đóa bên cạnh, khép cổ áo lại cho cô, buồn cười hỏi: “Hóa ra lúc em không vui thì sẽ dữ vậy à?”Khương Hi rõ ràng đỏ hồng hai mắt nhưng vẫn ngoảnh mặt đi, hung dữ lên với anh: “Em dữ thế đấy thì sao nào!”Lận Trạch nói chậm như rùa: “Em thử hung dữ nữa đi xem nào.”Dù gì cũng sắp bị sa thải, Khương Hi cũng chẳng thiết mặt mũi nữa: “Em dữ đấy…”Nói chưa dứt lời, một đôi tay đã cách lớp mũ ôm lấy mặt Khương Hi.Cô buộc phải quay mặt lại, đôi môi nhận được một cái chạm mềm mại và ấm áp.Cô trố mắt ra vẻ không tin nổi.Lận Trạch nhìn nửa khuôn mặt vùi sau lớp lông của Khương HiCô buộc phải quay mặt lại, đôi môi nhận được một cái chạm mềm mại và ấm áp..Anh hạ giọng bảo: “Dữ nữa thử xem nào.”Khương Hi vẫn chưa phản ứng lại, đôi tai giấu trong mũ cũng nóng bừng cả lên.“Còn dữ nữa là tôi hôn em đấy.”8.Mỗi con quái thú nhỏ đều có vảy gai cứng.Tất nhiên cũng có phần bụng mềm mại nhất.Và ngài Ultraman tỉ mẩn sẽ phát hiện ra bộ phận mềm mại nhất trên người quái thú nhỏ.Khi quay lưng lại vảy gai sẽ không che giấu chút nào lộ ra gai nhọn, nhưng lúc ôm ấp chiếc bụng mềm mại sẽ cẩn thận mà dán vào người bạn.Nhiều năm sau, Khương Hi đi loanh quanh trong siêu thị đông nghịt người.Cậu con trai nắm ngón tay cô ngửa đầu nhìn bánh bích quy mật ong trên kệ hàng, giọng non nớt mềm mại, lắc tay cô: “Mẹ ơi, con muốn ăn cái đó.”Khương Hi đang định nhón chân lên lấy thì người đàn ông đứng sau một tay ôm lấy eo cô, vươn tay còn lại lên lấy bánh bích quy bỏ vào trong xe đẩy.Lận Trạch tiện dịp hôn lên làn tóc sau vai cô: “Tối nay em muốn ăn gì nào?”Khương Hi ngẫm nghĩ: “Sườn xào chua ngọt.”“Được.”Bỗng dưng cô hiểu được đạo lý này.
Đều có cái bụng mềm mại nhất
.
7.
Khương Hi biết mình dữ dằn quá rồi.
Nhưng cô đâu có sai, còn lâu cô mới nhân nhượng.
Nên chờ tới lúc Lận Trạch kéo cô đi xa xa, không đợi đối phương lên tiếng, cô đã giành nói rõ trước.
“Cô ta làm chậm trễ thời gian của mọi người, bao nhiêu người phải chịu cái giá rét trong thời tiết âm hơn chục độ cùng cô ta như thế, vì sao em còn phải cởi áo lông ra cho cô ta? Cô ta coi cái tính làm mình làm mẩy của mình là cá tính, xem việc gây phiền phức cho người khác như chuyện bình thường, dựa vào đâu mà cô ta lại cho rằng mọi người phải đối xử tốt với cô ta như lẽ đương nhiên, tốt đến độ đồ dùng của người khác cũng cướp được?”
Nói xong, cảm giác cũng thay đổi.
Khương Hi biết mình đang tức giận vì điều gì.
Cái người khiến bạn trai cũ cắm sừng cô cũng giống cô diễn viên trẻ đó, tính cách ngông nghênh gàn dở, ban nãy khi cô ta chỉ vào Khương Hi, nói muốn áo lông cô đang mặc, giống y chang cái điệu người phụ nữ đó kéo bạn trai cũ cô xong cười bảo với cô là “Thật ngại quá”.
Rất hiếm khi cô đem cảm xúc cá nhân vào trong công việc.
Ngẫm nghĩ một hồi, cô dứt khoát hạ quyết tâm: “Em biết thái độ làm việc của em như vậy quá là tệ, anh sa thải em đi.”
Lận Trạch cúi đầu cô gái đang nổi đóa bên cạnh, khép cổ áo lại cho cô, buồn cười hỏi: “Hóa ra lúc em không vui thì sẽ dữ vậy à?”
Khương Hi rõ ràng đỏ hồng hai mắt nhưng vẫn ngoảnh mặt đi, hung dữ lên với anh: “Em dữ thế đấy thì sao nào!”
Lận Trạch nói chậm như rùa: “Em thử hung dữ nữa đi xem nào.”
Dù gì cũng sắp bị sa thải, Khương Hi cũng chẳng thiết mặt mũi nữa: “Em dữ đấy…”
Nói chưa dứt lời, một đôi tay đã cách lớp mũ ôm lấy mặt Khương Hi.
Cô buộc phải quay mặt lại, đôi môi nhận được một cái chạm mềm mại và ấm áp.
Cô trố mắt ra vẻ không tin nổi.
Lận Trạch nhìn nửa khuôn mặt vùi sau lớp lông của Khương Hi
Cô buộc phải quay mặt lại, đôi môi nhận được một cái chạm mềm mại và ấm áp..
Anh hạ giọng bảo: “Dữ nữa thử xem nào.”
Khương Hi vẫn chưa phản ứng lại, đôi tai giấu trong mũ cũng nóng bừng cả lên.
“Còn dữ nữa là tôi hôn em đấy.”
8.
Mỗi con quái thú nhỏ đều có vảy gai cứng.
Tất nhiên cũng có phần bụng mềm mại nhất.
Và ngài Ultraman tỉ mẩn sẽ phát hiện ra bộ phận mềm mại nhất trên người quái thú nhỏ.
Khi quay lưng lại vảy gai sẽ không che giấu chút nào lộ ra gai nhọn, nhưng lúc ôm ấp chiếc bụng mềm mại sẽ cẩn thận mà dán vào người bạn.
Nhiều năm sau, Khương Hi đi loanh quanh trong siêu thị đông nghịt người.
Cậu con trai nắm ngón tay cô ngửa đầu nhìn bánh bích quy mật ong trên kệ hàng, giọng non nớt mềm mại, lắc tay cô: “Mẹ ơi, con muốn ăn cái đó.”
Khương Hi đang định nhón chân lên lấy thì người đàn ông đứng sau một tay ôm lấy eo cô, vươn tay còn lại lên lấy bánh bích quy bỏ vào trong xe đẩy.
Lận Trạch tiện dịp hôn lên làn tóc sau vai cô: “Tối nay em muốn ăn gì nào?”
Khương Hi ngẫm nghĩ: “Sườn xào chua ngọt.”
“Được.”
Bỗng dưng cô hiểu được đạo lý này.
Còn Dữ Nữa Là Anh Hôn Em ĐấyTác giả: Từ ThoạiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng Dữ, quá là dữ, siêu dữ dằn. 1. Nhá nhem tối, tuyến cao tốc quanh thành phố tắc nghẽn, đường chật như nêm cối, kéo theo cả mấy con đường gần cửa ngõ cũng bị ảnh hưởng. Khương Hi với vẻ mặt bực dọc đứng bên đường vẫy taxi, taxi vào giờ cao điểm buổi tối là quý giá nhất, vừa nghe phải chạy tới nơi xa là lái xe không nhận chở ngay. Khó khăn lắm mới gọi được một chiếc thì một người phụ nữ nặc mùi nước hoa bên cạnh dắt một đứa trẻ giành ngay trước mặt Khương Hi: “Ngại quá, chúng tôi có việc gấp, trẻ con không phơi nắng được, cho chúng tôi lên trước đi.” Lúc nói câu kia người phụ nữ đó còn chẳng buồn nhìn Khương Hi lấy một cái, cô nhướng mày, cản người đó lại. Người phụ nữ mất kiên nhẫn: “Thanh niên như cô mà không biết nhường trẻ con tí à. Giờ trời lại nắng to thế này, đợi xe nữa thì phải chờ lâu, con tôi đứng nắng lâu mất nước thì sao đây?” Khương Hi vẫn cản cô ta lại, cô nói: “Liên quan gì tới tôi.” Có lẽ là trước nay chưa từng nghe có người thẳng thừng thế này, người phụ nữ nghênh… Đều có cái bụng mềm mại nhất.7.Khương Hi biết mình dữ dằn quá rồi.Nhưng cô đâu có sai, còn lâu cô mới nhân nhượng.Nên chờ tới lúc Lận Trạch kéo cô đi xa xa, không đợi đối phương lên tiếng, cô đã giành nói rõ trước.“Cô ta làm chậm trễ thời gian của mọi người, bao nhiêu người phải chịu cái giá rét trong thời tiết âm hơn chục độ cùng cô ta như thế, vì sao em còn phải cởi áo lông ra cho cô ta? Cô ta coi cái tính làm mình làm mẩy của mình là cá tính, xem việc gây phiền phức cho người khác như chuyện bình thường, dựa vào đâu mà cô ta lại cho rằng mọi người phải đối xử tốt với cô ta như lẽ đương nhiên, tốt đến độ đồ dùng của người khác cũng cướp được?”Nói xong, cảm giác cũng thay đổi.Khương Hi biết mình đang tức giận vì điều gì.Cái người khiến bạn trai cũ cắm sừng cô cũng giống cô diễn viên trẻ đó, tính cách ngông nghênh gàn dở, ban nãy khi cô ta chỉ vào Khương Hi, nói muốn áo lông cô đang mặc, giống y chang cái điệu người phụ nữ đó kéo bạn trai cũ cô xong cười bảo với cô là “Thật ngại quá”.Rất hiếm khi cô đem cảm xúc cá nhân vào trong công việc.Ngẫm nghĩ một hồi, cô dứt khoát hạ quyết tâm: “Em biết thái độ làm việc của em như vậy quá là tệ, anh sa thải em đi.”Lận Trạch cúi đầu cô gái đang nổi đóa bên cạnh, khép cổ áo lại cho cô, buồn cười hỏi: “Hóa ra lúc em không vui thì sẽ dữ vậy à?”Khương Hi rõ ràng đỏ hồng hai mắt nhưng vẫn ngoảnh mặt đi, hung dữ lên với anh: “Em dữ thế đấy thì sao nào!”Lận Trạch nói chậm như rùa: “Em thử hung dữ nữa đi xem nào.”Dù gì cũng sắp bị sa thải, Khương Hi cũng chẳng thiết mặt mũi nữa: “Em dữ đấy…”Nói chưa dứt lời, một đôi tay đã cách lớp mũ ôm lấy mặt Khương Hi.Cô buộc phải quay mặt lại, đôi môi nhận được một cái chạm mềm mại và ấm áp.Cô trố mắt ra vẻ không tin nổi.Lận Trạch nhìn nửa khuôn mặt vùi sau lớp lông của Khương HiCô buộc phải quay mặt lại, đôi môi nhận được một cái chạm mềm mại và ấm áp..Anh hạ giọng bảo: “Dữ nữa thử xem nào.”Khương Hi vẫn chưa phản ứng lại, đôi tai giấu trong mũ cũng nóng bừng cả lên.“Còn dữ nữa là tôi hôn em đấy.”8.Mỗi con quái thú nhỏ đều có vảy gai cứng.Tất nhiên cũng có phần bụng mềm mại nhất.Và ngài Ultraman tỉ mẩn sẽ phát hiện ra bộ phận mềm mại nhất trên người quái thú nhỏ.Khi quay lưng lại vảy gai sẽ không che giấu chút nào lộ ra gai nhọn, nhưng lúc ôm ấp chiếc bụng mềm mại sẽ cẩn thận mà dán vào người bạn.Nhiều năm sau, Khương Hi đi loanh quanh trong siêu thị đông nghịt người.Cậu con trai nắm ngón tay cô ngửa đầu nhìn bánh bích quy mật ong trên kệ hàng, giọng non nớt mềm mại, lắc tay cô: “Mẹ ơi, con muốn ăn cái đó.”Khương Hi đang định nhón chân lên lấy thì người đàn ông đứng sau một tay ôm lấy eo cô, vươn tay còn lại lên lấy bánh bích quy bỏ vào trong xe đẩy.Lận Trạch tiện dịp hôn lên làn tóc sau vai cô: “Tối nay em muốn ăn gì nào?”Khương Hi ngẫm nghĩ: “Sườn xào chua ngọt.”“Được.”Bỗng dưng cô hiểu được đạo lý này.