Tác giả:

Biệt thự nhà họ Hạ ở Đại Đô Thành, phong cách kiến trúc cổ điển độc đáo, cổng lớn nguy nga, tiền sảnh cao rộng, cổng vòm hình vòng cung, sàn lát gạch trắng như ngọc, hiện lên đầy vẻ trang nhã và quý phái. Hai người giúp việc mặc trang phục cổ vừa quét sân vừa nhỏ giọng tám chuyện thiên hạ. “Tôi lén lút quan sát vài ngày, người đàn ông tên Bạch Dạ kia quả thật là một người bình thường đến mức không thể bình thường hơn, khó trách trưởng bối trong nhà ra sức phản đối hôn sự này.” “Đại thiếu gia tại sao lại chọn một người bình thường để làm bạn đời chứ?” “Ai biết đại thiếu gia nghĩ thế nào, tôi chỉ biết hiện tại ngoài kia có rất nhiều người đang chờ để xem Hạ gia chúng ta làm trò cười thôi.” “Bà nói xem cái người tên Bạch Dạ kia có biết tình hình ở Hạ gia hay không?” “Tôi đoán chắc là cậu ta không biết đâu.” “Nếu cậu ta biết Hạ gia là……” Người đang lên tiếng nói đến đây thì ngừng lại, cười hì hì: “Biểu cảm nhất định sẽ thú vị lắm.” Người giúp việc còn lại cũng tủm tỉm cười theo. Hai người…

Chương 11

Nguyên Phối Nghịch Tập - Kim Nguyên BảoTác giả: Kim Nguyên BảoTruyện Đam Mỹ, Truyện Huyền HuyễnBiệt thự nhà họ Hạ ở Đại Đô Thành, phong cách kiến trúc cổ điển độc đáo, cổng lớn nguy nga, tiền sảnh cao rộng, cổng vòm hình vòng cung, sàn lát gạch trắng như ngọc, hiện lên đầy vẻ trang nhã và quý phái. Hai người giúp việc mặc trang phục cổ vừa quét sân vừa nhỏ giọng tám chuyện thiên hạ. “Tôi lén lút quan sát vài ngày, người đàn ông tên Bạch Dạ kia quả thật là một người bình thường đến mức không thể bình thường hơn, khó trách trưởng bối trong nhà ra sức phản đối hôn sự này.” “Đại thiếu gia tại sao lại chọn một người bình thường để làm bạn đời chứ?” “Ai biết đại thiếu gia nghĩ thế nào, tôi chỉ biết hiện tại ngoài kia có rất nhiều người đang chờ để xem Hạ gia chúng ta làm trò cười thôi.” “Bà nói xem cái người tên Bạch Dạ kia có biết tình hình ở Hạ gia hay không?” “Tôi đoán chắc là cậu ta không biết đâu.” “Nếu cậu ta biết Hạ gia là……” Người đang lên tiếng nói đến đây thì ngừng lại, cười hì hì: “Biểu cảm nhất định sẽ thú vị lắm.” Người giúp việc còn lại cũng tủm tỉm cười theo. Hai người… Con chó trắng to lớn không chỉ biến thành người sống sờ sờ, mà nó còn biến thành một người mà Bạch Dạ quen biết nữa, là tiểu thương của một gian hàng nhỏ tại phố đồ cổ, mọi người thường gọi hắn là Đại Bạch. Ngày thường hắn sẽ dựng một cái lều trên phố đồ cổ đại rồi bày bán một vài cổ vật nhỏ, tuy nói rằng hơn phân nửa đều là đồ giả, nhưng cũng có không ít món là hàng thật. Những món đồ cổ thật trong tiệm của Bạch Dạ đều là nhặt nhạnh ở sạp hàng của Đại BạchĐại Bạch là một người vô cùng trượng nghĩa, tâm địa cũng rất lương thiện.À không, phải nói là yêu quái mới đúng. Hắn biết điều kiện gia đình của Bạch Dạ, vậy nên tất cả những kiện đồ cổ thật đều bán cho cậu với giá thấp, sau đó để cho Bạch Dạ bán với giá cao để nuôi sống cả gia đình. Bạch Dạ vô cùng cảm kích với tấm lòng của hắn. Hiện nay nhìn thấy Đại Bạch thực chất là do chó biến thành, thế giới quan của Bạch Dạ vỡ vụn trong nháy mắt, hơn nữa còn chẳng bao giờ hồi phục lại được như trước kia.Đại Bạch không chú ý trên bức tường đằng sau hắn có một người đang đứng ở đó, sửa sang chỉn chu lại quần áo rồi xoay người rời khỏi con ngõ nhỏ.Bạch Dạ đứng tại chỗ một lúc lâu rồi mới bừng tỉnh trở lại.Đại Bạch chắc hẳn là cẩu yêu mà phim truyện kỳ ảo hay nhắc đến nhỉ? Chỉ là không biết hắn có giống y hệt như trong phim, thân mang pháp thuật, có thể lên trời xuống đất không thôi. Nghĩ lại nếu không như vậy, chắc chắn hắn sẽ chẳng thể nào tìm được nhiều đồ cổ như thế đâu.Còn nữa, trên thế gian này thật sự có cẩu yêu à, vậy có phải chứng minh Lôi Công Điện Mẫu mà Dương tiểu đạo trưởng kể cũng tồn tại không?Nói cách khác, Búa Lôi Công cùng Gương Can Nguyên mà cậu đang để trong ba lô chính là vật thuộc về thần tiên. Vậy còn những cổ vật khác trong mật thất thì sao? Có phải cũng là đồ của thần tiên không?Bạch Dạ ngồi trong phòng khách của Bạch gia ngây người nửa tiếng rồi mới dần dần hoàn hồn trở lại. Thế giới quan của cậu đã được định hình lại hoàn toàn.Cậu nhanh chóng đứng dậy di chuyển bồn hoa cạnh cầu thang, mở ra lối đi xuống mật thất.Trước tiên Bạch Dạ đặt Búa Lôi Công cùng Gương Can Nguyên về chỗ cũ, sau đó lại cầm chổi quét bụi phủi qua một lượt những món đồ trong mật thất.Cậu phủi bụi từng kiện cổ vật một, lớp bùn đất bao trùm lên những món đồ cổ sẽ lập tức vỡ ra, lộ ra hình dạng thật sự ẩn giấu bên trong.Bạch Dạ cầm lấy một cuộn chỉ đỏ hình như được dùng để dệt áo, không nói lên lời “Thứ này cũng coi là đồ cổ à? Mình nhìn thế nào cũng thấy giống cuộn len mà các bác gái hay dùng để dệt quần áo nhỉ, liệu có phải tổ tiên trong nhà nhầm rồi không?”Cậu nhìn thẻ tên đính trên cuộn chỉ, mặt trên chỉ viết hai chữ chỉ đỏ. Theo lý thuyết, tổ tiên đặt cuộn chỉ này ở đây, chắc chắn nó không thể nào là một cuộn chỉ đỏ bình thường được“Mang về nghiên cứu kỹ xem sao.”Bạch Dạ nhét cuộn chỉ đỏ vào trong ba lô, sau đó lại cầm cuốn sách cổ và bút lông được đặt cùng chỗ với cuộn chỉ lên, bên trên viết ba chữ “Nhân duyên bạc”.“Nhân duyên bạc?” Cậu suy nghĩ cẩn thận, nhớ rằng trong truyền thuyết có một vị thần tiên tên là Nguyệt Lão chuyên cai quản chuyện nhân duyên, chẳng lẽ đây là đồ của Nguyệt Lão?Cậu đã từng thấy pháp khí của Lôi Công và Điện Mẫu rồi, giờ thấy thêm đồ của Nguyệt Lão Cũng chẳng phải chuyện gì kỳ lạ.Bạch Dạ nhớ tới cuộn chỉ đỏ lúc trước: “Chẳng lẽ cuộn chỉ đỏ chính là tơ hồng mà Nguyệt Lão dùng để làm mối cho những cặp tình nhân?”Cậu càng nghĩ càng thấy điều này có khả năng.“Mang về thử xem dùng như thế nào.” Bạch Dạ nhét Nhân duyên bạc vào trong balo, sau đó nhìn về phía món đồ ở trong một ô khác, tức khắc sắc mặt liền cứng đờ lại. Thứ được đặt ở ô bên cạnh là một chú rồng, hơn nữa vẫn còn đang sống.Vãi chưởng, không phải những thứ được đặt trong mật thất đều là cổ vật sau?Tại sao còn có sinh vật sống nữa?Có điều những chú rồng chỉ tồn tại ở thời cổ, vậy nên miễn cưỡng có thể coi chúng là cổ vật.Chú rồng nhỏ nhìn chằm chằm vào Bạch Dạ như thú săn mồi, dường như muốn nuốt sống cậu xuống bụng vậy.Bạch Dạ bất giác nuốt nước miếng, nhẹ nhàng lùi về sau.Cặp mắt của con rồng nhìn theo từng chuyển động của cậu. Đột nhiên, ánh mắt nó sắc bén, chiếc đuôi rồng nâng cả cơ thể lên. Nó lấy đà nhảy một phát, nhe hàm răng sắc nhọn về phía Bạch Dạ.

Con chó trắng to lớn không chỉ biến thành người sống sờ sờ, mà nó còn biến thành một người mà Bạch Dạ quen biết nữa, là tiểu thương của một gian hàng nhỏ tại phố đồ cổ, mọi người thường gọi hắn là Đại Bạch. Ngày thường hắn sẽ dựng một cái lều trên phố đồ cổ đại rồi bày bán một vài cổ vật nhỏ, tuy nói rằng hơn phân nửa đều là đồ giả, nhưng cũng có không ít món là hàng thật. Những món đồ cổ thật trong tiệm của Bạch Dạ đều là nhặt nhạnh ở sạp hàng của Đại Bạch

Đại Bạch là một người vô cùng trượng nghĩa, tâm địa cũng rất lương thiện.À không, phải nói là yêu quái mới đúng. Hắn biết điều kiện gia đình của Bạch Dạ, vậy nên tất cả những kiện đồ cổ thật đều bán cho cậu với giá thấp, sau đó để cho Bạch Dạ bán với giá cao để nuôi sống cả gia đình. Bạch Dạ vô cùng cảm kích với tấm lòng của hắn. Hiện nay nhìn thấy Đại Bạch thực chất là do chó biến thành, thế giới quan của Bạch Dạ vỡ vụn trong nháy mắt, hơn nữa còn chẳng bao giờ hồi phục lại được như trước kia.

Đại Bạch không chú ý trên bức tường đằng sau hắn có một người đang đứng ở đó, sửa sang chỉn chu lại quần áo rồi xoay người rời khỏi con ngõ nhỏ.

Bạch Dạ đứng tại chỗ một lúc lâu rồi mới bừng tỉnh trở lại.

Đại Bạch chắc hẳn là cẩu yêu mà phim truyện kỳ ảo hay nhắc đến nhỉ? Chỉ là không biết hắn có giống y hệt như trong phim, thân mang pháp thuật, có thể lên trời xuống đất không thôi. Nghĩ lại nếu không như vậy, chắc chắn hắn sẽ chẳng thể nào tìm được nhiều đồ cổ như thế đâu.

Còn nữa, trên thế gian này thật sự có cẩu yêu à, vậy có phải chứng minh Lôi Công Điện Mẫu mà Dương tiểu đạo trưởng kể cũng tồn tại không?

Nói cách khác, Búa Lôi Công cùng Gương Can Nguyên mà cậu đang để trong ba lô chính là vật thuộc về thần tiên. Vậy còn những cổ vật khác trong mật thất thì sao? Có phải cũng là đồ của thần tiên không?

Bạch Dạ ngồi trong phòng khách của Bạch gia ngây người nửa tiếng rồi mới dần dần hoàn hồn trở lại. Thế giới quan của cậu đã được định hình lại hoàn toàn.

Cậu nhanh chóng đứng dậy di chuyển bồn hoa cạnh cầu thang, mở ra lối đi xuống mật thất.

Trước tiên Bạch Dạ đặt Búa Lôi Công cùng Gương Can Nguyên về chỗ cũ, sau đó lại cầm chổi quét bụi phủi qua một lượt những món đồ trong mật thất.

Cậu phủi bụi từng kiện cổ vật một, lớp bùn đất bao trùm lên những món đồ cổ sẽ lập tức vỡ ra, lộ ra hình dạng thật sự ẩn giấu bên trong.

Bạch Dạ cầm lấy một cuộn chỉ đỏ hình như được dùng để dệt áo, không nói lên lời “Thứ này cũng coi là đồ cổ à? Mình nhìn thế nào cũng thấy giống cuộn len mà các bác gái hay dùng để dệt quần áo nhỉ, liệu có phải tổ tiên trong nhà nhầm rồi không?”

Cậu nhìn thẻ tên đính trên cuộn chỉ, mặt trên chỉ viết hai chữ chỉ đỏ. Theo lý thuyết, tổ tiên đặt cuộn chỉ này ở đây, chắc chắn nó không thể nào là một cuộn chỉ đỏ bình thường được

“Mang về nghiên cứu kỹ xem sao.”

Bạch Dạ nhét cuộn chỉ đỏ vào trong ba lô, sau đó lại cầm cuốn sách cổ và bút lông được đặt cùng chỗ với cuộn chỉ lên, bên trên viết ba chữ “Nhân duyên bạc”.

“Nhân duyên bạc?” Cậu suy nghĩ cẩn thận, nhớ rằng trong truyền thuyết có một vị thần tiên tên là Nguyệt Lão chuyên cai quản chuyện nhân duyên, chẳng lẽ đây là đồ của Nguyệt Lão?

Cậu đã từng thấy pháp khí của Lôi Công và Điện Mẫu rồi, giờ thấy thêm đồ của Nguyệt Lão Cũng chẳng phải chuyện gì kỳ lạ.

Bạch Dạ nhớ tới cuộn chỉ đỏ lúc trước: “Chẳng lẽ cuộn chỉ đỏ chính là tơ hồng mà Nguyệt Lão dùng để làm mối cho những cặp tình nhân?”

Cậu càng nghĩ càng thấy điều này có khả năng.

“Mang về thử xem dùng như thế nào.” Bạch Dạ nhét Nhân duyên bạc vào trong balo, sau đó nhìn về phía món đồ ở trong một ô khác, tức khắc sắc mặt liền cứng đờ lại. Thứ được đặt ở ô bên cạnh là một chú rồng, hơn nữa vẫn còn đang sống.

Vãi chưởng, không phải những thứ được đặt trong mật thất đều là cổ vật sau?

Tại sao còn có sinh vật sống nữa?

Có điều những chú rồng chỉ tồn tại ở thời cổ, vậy nên miễn cưỡng có thể coi chúng là cổ vật.

Chú rồng nhỏ nhìn chằm chằm vào Bạch Dạ như thú săn mồi, dường như muốn nuốt sống cậu xuống bụng vậy.

Bạch Dạ bất giác nuốt nước miếng, nhẹ nhàng lùi về sau.

Cặp mắt của con rồng nhìn theo từng chuyển động của cậu. Đột nhiên, ánh mắt nó sắc bén, chiếc đuôi rồng nâng cả cơ thể lên. Nó lấy đà nhảy một phát, nhe hàm răng sắc nhọn về phía Bạch Dạ.

Nguyên Phối Nghịch Tập - Kim Nguyên BảoTác giả: Kim Nguyên BảoTruyện Đam Mỹ, Truyện Huyền HuyễnBiệt thự nhà họ Hạ ở Đại Đô Thành, phong cách kiến trúc cổ điển độc đáo, cổng lớn nguy nga, tiền sảnh cao rộng, cổng vòm hình vòng cung, sàn lát gạch trắng như ngọc, hiện lên đầy vẻ trang nhã và quý phái. Hai người giúp việc mặc trang phục cổ vừa quét sân vừa nhỏ giọng tám chuyện thiên hạ. “Tôi lén lút quan sát vài ngày, người đàn ông tên Bạch Dạ kia quả thật là một người bình thường đến mức không thể bình thường hơn, khó trách trưởng bối trong nhà ra sức phản đối hôn sự này.” “Đại thiếu gia tại sao lại chọn một người bình thường để làm bạn đời chứ?” “Ai biết đại thiếu gia nghĩ thế nào, tôi chỉ biết hiện tại ngoài kia có rất nhiều người đang chờ để xem Hạ gia chúng ta làm trò cười thôi.” “Bà nói xem cái người tên Bạch Dạ kia có biết tình hình ở Hạ gia hay không?” “Tôi đoán chắc là cậu ta không biết đâu.” “Nếu cậu ta biết Hạ gia là……” Người đang lên tiếng nói đến đây thì ngừng lại, cười hì hì: “Biểu cảm nhất định sẽ thú vị lắm.” Người giúp việc còn lại cũng tủm tỉm cười theo. Hai người… Con chó trắng to lớn không chỉ biến thành người sống sờ sờ, mà nó còn biến thành một người mà Bạch Dạ quen biết nữa, là tiểu thương của một gian hàng nhỏ tại phố đồ cổ, mọi người thường gọi hắn là Đại Bạch. Ngày thường hắn sẽ dựng một cái lều trên phố đồ cổ đại rồi bày bán một vài cổ vật nhỏ, tuy nói rằng hơn phân nửa đều là đồ giả, nhưng cũng có không ít món là hàng thật. Những món đồ cổ thật trong tiệm của Bạch Dạ đều là nhặt nhạnh ở sạp hàng của Đại BạchĐại Bạch là một người vô cùng trượng nghĩa, tâm địa cũng rất lương thiện.À không, phải nói là yêu quái mới đúng. Hắn biết điều kiện gia đình của Bạch Dạ, vậy nên tất cả những kiện đồ cổ thật đều bán cho cậu với giá thấp, sau đó để cho Bạch Dạ bán với giá cao để nuôi sống cả gia đình. Bạch Dạ vô cùng cảm kích với tấm lòng của hắn. Hiện nay nhìn thấy Đại Bạch thực chất là do chó biến thành, thế giới quan của Bạch Dạ vỡ vụn trong nháy mắt, hơn nữa còn chẳng bao giờ hồi phục lại được như trước kia.Đại Bạch không chú ý trên bức tường đằng sau hắn có một người đang đứng ở đó, sửa sang chỉn chu lại quần áo rồi xoay người rời khỏi con ngõ nhỏ.Bạch Dạ đứng tại chỗ một lúc lâu rồi mới bừng tỉnh trở lại.Đại Bạch chắc hẳn là cẩu yêu mà phim truyện kỳ ảo hay nhắc đến nhỉ? Chỉ là không biết hắn có giống y hệt như trong phim, thân mang pháp thuật, có thể lên trời xuống đất không thôi. Nghĩ lại nếu không như vậy, chắc chắn hắn sẽ chẳng thể nào tìm được nhiều đồ cổ như thế đâu.Còn nữa, trên thế gian này thật sự có cẩu yêu à, vậy có phải chứng minh Lôi Công Điện Mẫu mà Dương tiểu đạo trưởng kể cũng tồn tại không?Nói cách khác, Búa Lôi Công cùng Gương Can Nguyên mà cậu đang để trong ba lô chính là vật thuộc về thần tiên. Vậy còn những cổ vật khác trong mật thất thì sao? Có phải cũng là đồ của thần tiên không?Bạch Dạ ngồi trong phòng khách của Bạch gia ngây người nửa tiếng rồi mới dần dần hoàn hồn trở lại. Thế giới quan của cậu đã được định hình lại hoàn toàn.Cậu nhanh chóng đứng dậy di chuyển bồn hoa cạnh cầu thang, mở ra lối đi xuống mật thất.Trước tiên Bạch Dạ đặt Búa Lôi Công cùng Gương Can Nguyên về chỗ cũ, sau đó lại cầm chổi quét bụi phủi qua một lượt những món đồ trong mật thất.Cậu phủi bụi từng kiện cổ vật một, lớp bùn đất bao trùm lên những món đồ cổ sẽ lập tức vỡ ra, lộ ra hình dạng thật sự ẩn giấu bên trong.Bạch Dạ cầm lấy một cuộn chỉ đỏ hình như được dùng để dệt áo, không nói lên lời “Thứ này cũng coi là đồ cổ à? Mình nhìn thế nào cũng thấy giống cuộn len mà các bác gái hay dùng để dệt quần áo nhỉ, liệu có phải tổ tiên trong nhà nhầm rồi không?”Cậu nhìn thẻ tên đính trên cuộn chỉ, mặt trên chỉ viết hai chữ chỉ đỏ. Theo lý thuyết, tổ tiên đặt cuộn chỉ này ở đây, chắc chắn nó không thể nào là một cuộn chỉ đỏ bình thường được“Mang về nghiên cứu kỹ xem sao.”Bạch Dạ nhét cuộn chỉ đỏ vào trong ba lô, sau đó lại cầm cuốn sách cổ và bút lông được đặt cùng chỗ với cuộn chỉ lên, bên trên viết ba chữ “Nhân duyên bạc”.“Nhân duyên bạc?” Cậu suy nghĩ cẩn thận, nhớ rằng trong truyền thuyết có một vị thần tiên tên là Nguyệt Lão chuyên cai quản chuyện nhân duyên, chẳng lẽ đây là đồ của Nguyệt Lão?Cậu đã từng thấy pháp khí của Lôi Công và Điện Mẫu rồi, giờ thấy thêm đồ của Nguyệt Lão Cũng chẳng phải chuyện gì kỳ lạ.Bạch Dạ nhớ tới cuộn chỉ đỏ lúc trước: “Chẳng lẽ cuộn chỉ đỏ chính là tơ hồng mà Nguyệt Lão dùng để làm mối cho những cặp tình nhân?”Cậu càng nghĩ càng thấy điều này có khả năng.“Mang về thử xem dùng như thế nào.” Bạch Dạ nhét Nhân duyên bạc vào trong balo, sau đó nhìn về phía món đồ ở trong một ô khác, tức khắc sắc mặt liền cứng đờ lại. Thứ được đặt ở ô bên cạnh là một chú rồng, hơn nữa vẫn còn đang sống.Vãi chưởng, không phải những thứ được đặt trong mật thất đều là cổ vật sau?Tại sao còn có sinh vật sống nữa?Có điều những chú rồng chỉ tồn tại ở thời cổ, vậy nên miễn cưỡng có thể coi chúng là cổ vật.Chú rồng nhỏ nhìn chằm chằm vào Bạch Dạ như thú săn mồi, dường như muốn nuốt sống cậu xuống bụng vậy.Bạch Dạ bất giác nuốt nước miếng, nhẹ nhàng lùi về sau.Cặp mắt của con rồng nhìn theo từng chuyển động của cậu. Đột nhiên, ánh mắt nó sắc bén, chiếc đuôi rồng nâng cả cơ thể lên. Nó lấy đà nhảy một phát, nhe hàm răng sắc nhọn về phía Bạch Dạ.

Chương 11