Edit: Shin | Beta: UynNie - Hoàng lịch có nói mùng tám tháng tám là ngày lành, thích hợp gả cưới. Thời tiết hôm nay đặc biệt tốt, trên đường vô cùng náo nhiệt, đến cả những Omega ngày thường không thích ra khỏi cửa cũng theo chồng con hoặc người máy bảo vệ đi dạo phố. Trên bầu trời từng chiếc máy bay chuyên dụng cỡ nhỏ của cánh truyền thông thỉnh thoảng lướt qua, nhóm chủ biên của các tạp chí xoa tay hằm hè chỉ sợ bỏ lỡ tin tức trực tiếp. Rất nhiều trẻ nhỏ được người nhà dắt theo tò mò nhìn khắp nơi. Một đứa trẻ len lén tránh thoát khỏi ôm ấp của mẹ để chạy ra đường lớn, còn chưa kịp hưng phấn thì bỗng bị một đoàn xe chỉnh tề cùng đội hộ tống nghiêm chỉnh hai bên làm cho choáng váng. Người mẹ vội chạy tới kéo nó vào trong lòng quở trách: “Đừng chạy lung tung! Đây chính là hôn lễ của ngài thượng tướng, không được phép quấy rối!” Đứa trẻ kia có chút tủi thân gật gật, sau đó vùi đầu vào lòng ngực mẹ mình, rồi lại nhịn không được quay ra nhìn một chút. Vừa rồi cửa sổ của chiếc xe kia có…

Chương 20: Chương 20

Hôn Nhân Lần Thứ Hai Của Thượng TướngTác giả: Sàng Tiền Minh Nguyệt QuangTruyện Đam MỹEdit: Shin | Beta: UynNie - Hoàng lịch có nói mùng tám tháng tám là ngày lành, thích hợp gả cưới. Thời tiết hôm nay đặc biệt tốt, trên đường vô cùng náo nhiệt, đến cả những Omega ngày thường không thích ra khỏi cửa cũng theo chồng con hoặc người máy bảo vệ đi dạo phố. Trên bầu trời từng chiếc máy bay chuyên dụng cỡ nhỏ của cánh truyền thông thỉnh thoảng lướt qua, nhóm chủ biên của các tạp chí xoa tay hằm hè chỉ sợ bỏ lỡ tin tức trực tiếp. Rất nhiều trẻ nhỏ được người nhà dắt theo tò mò nhìn khắp nơi. Một đứa trẻ len lén tránh thoát khỏi ôm ấp của mẹ để chạy ra đường lớn, còn chưa kịp hưng phấn thì bỗng bị một đoàn xe chỉnh tề cùng đội hộ tống nghiêm chỉnh hai bên làm cho choáng váng. Người mẹ vội chạy tới kéo nó vào trong lòng quở trách: “Đừng chạy lung tung! Đây chính là hôn lễ của ngài thượng tướng, không được phép quấy rối!” Đứa trẻ kia có chút tủi thân gật gật, sau đó vùi đầu vào lòng ngực mẹ mình, rồi lại nhịn không được quay ra nhìn một chút. Vừa rồi cửa sổ của chiếc xe kia có… Edit: MIN | Beta: Thụy–Sáng ngày hôm sau, Hứa Nặc vừa mới tỉnh giấc còn chưa kịp mở mắt thì đã cảm nhận cơ thể tựa như bị vật gì đó đè lại.Cậu vội vàng mở mắt lại chợt cảm thấy toàn thân bất lực, chưa kể nửa người trên bị ôm chặt cứng mà ngay cả hai cái đùi còn bị người nào đó đè chặt lại.Cậu cau mày cố dùng sức đẩy cánh tay đang đặt trước ngực mình ra cố gắng đứng dậy."Ngủ thêm tí nữa đi! "Giọng nói trầm thấp của Chiến Thần chợt vang lên, tưởng chừng hắn còn chưa tỉnh ngủ, có điều hơi thở của hắn làm cậu không khỏi rùng mình.Cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhẹ giọng nói: "Em muốn rời giường, anh cứ ngủ tiếp đi."Chiến Thần nhắm mắt không nói chuyện nhưng lại nới lỏng cánh tay đang đè cậu ra.Hứa Nặc nhân cơ hội từ trong ổ chăn chui ra, xoa xoa mái tóc rối bù rồi chuyển hướng đi vào phòng tắm.Cậu nhanh chóng tắm rửa, sửa soạn lại mình cho tươm tất, sau khi xong tất cả mới nhìn vào gương một lần nữa.Khi quay người lại cậu bỗng giật mình.Chiến Thần không biết khi nào đã rời giường, hắn đang dựa vào cửa đưa đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chăm chăm vào cậu.Hứa Nặc xoa xoa cánh tay đang nổi da gà của mình rồi hỏi: "Anh dậy rồi à?""Ừm.""Vậy anh mau rửa mặt đi, em đi làm đồ ăn."Chiến Thần bất thình lình bắt lấy cổ tay Hứa Nặc, cau mày nói: "Em cần gì phải tự mình làm? Đầu bếp trong nhà là để trưng sao?"Hứa Nặc bất đắc dĩ nói: "Anh thử nghĩ lại xem sau khi trả hết những nợ nần đó thì chúng ta còn đủ tiền để thuê đầu bếp sao?"Chiến Thần: "! " Hắn quay đầu đi, thấp giọng lẩm bẩm nói, "Buổi tối tôi sẽ liên hệ với quân đội, tối nay sẽ đến quân bộ.""Tùy anh." Hứa Nặc vừa lòng gật gật đầu, nhắc nhở nói: "Anh còn phải trả tiền cho em nữa.""Biết rồi! Tôi là người hay quỵt nợ người khác sao?".

Edit: MIN | Beta: Thụy

Sáng ngày hôm sau, Hứa Nặc vừa mới tỉnh giấc còn chưa kịp mở mắt thì đã cảm nhận cơ thể tựa như bị vật gì đó đè lại.

Cậu vội vàng mở mắt lại chợt cảm thấy toàn thân bất lực, chưa kể nửa người trên bị ôm chặt cứng mà ngay cả hai cái đùi còn bị người nào đó đè chặt lại.

Cậu cau mày cố dùng sức đẩy cánh tay đang đặt trước ngực mình ra cố gắng đứng dậy.

"Ngủ thêm tí nữa đi! "

Giọng nói trầm thấp của Chiến Thần chợt vang lên, tưởng chừng hắn còn chưa tỉnh ngủ, có điều hơi thở của hắn làm cậu không khỏi rùng mình.

Cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhẹ giọng nói: "Em muốn rời giường, anh cứ ngủ tiếp đi.

"

Chiến Thần nhắm mắt không nói chuyện nhưng lại nới lỏng cánh tay đang đè cậu ra.

Hứa Nặc nhân cơ hội từ trong ổ chăn chui ra, xoa xoa mái tóc rối bù rồi chuyển hướng đi vào phòng tắm.

Cậu nhanh chóng tắm rửa, sửa soạn lại mình cho tươm tất, sau khi xong tất cả mới nhìn vào gương một lần nữa.

Khi quay người lại cậu bỗng giật mình.

Chiến Thần không biết khi nào đã rời giường, hắn đang dựa vào cửa đưa đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chăm chăm vào cậu.

Hứa Nặc xoa xoa cánh tay đang nổi da gà của mình rồi hỏi: "Anh dậy rồi à?"

"Ừm.

"

"Vậy anh mau rửa mặt đi, em đi làm đồ ăn.

"

Chiến Thần bất thình lình bắt lấy cổ tay Hứa Nặc, cau mày nói: "Em cần gì phải tự mình làm? Đầu bếp trong nhà là để trưng sao?"

Hứa Nặc bất đắc dĩ nói: "Anh thử nghĩ lại xem sau khi trả hết những nợ nần đó thì chúng ta còn đủ tiền để thuê đầu bếp sao?"

Chiến Thần: "! " Hắn quay đầu đi, thấp giọng lẩm bẩm nói, "Buổi tối tôi sẽ liên hệ với quân đội, tối nay sẽ đến quân bộ.

"

"Tùy anh.

" Hứa Nặc vừa lòng gật gật đầu, nhắc nhở nói: "Anh còn phải trả tiền cho em nữa.

"

"Biết rồi! Tôi là người hay quỵt nợ người khác sao?".

Hôn Nhân Lần Thứ Hai Của Thượng TướngTác giả: Sàng Tiền Minh Nguyệt QuangTruyện Đam MỹEdit: Shin | Beta: UynNie - Hoàng lịch có nói mùng tám tháng tám là ngày lành, thích hợp gả cưới. Thời tiết hôm nay đặc biệt tốt, trên đường vô cùng náo nhiệt, đến cả những Omega ngày thường không thích ra khỏi cửa cũng theo chồng con hoặc người máy bảo vệ đi dạo phố. Trên bầu trời từng chiếc máy bay chuyên dụng cỡ nhỏ của cánh truyền thông thỉnh thoảng lướt qua, nhóm chủ biên của các tạp chí xoa tay hằm hè chỉ sợ bỏ lỡ tin tức trực tiếp. Rất nhiều trẻ nhỏ được người nhà dắt theo tò mò nhìn khắp nơi. Một đứa trẻ len lén tránh thoát khỏi ôm ấp của mẹ để chạy ra đường lớn, còn chưa kịp hưng phấn thì bỗng bị một đoàn xe chỉnh tề cùng đội hộ tống nghiêm chỉnh hai bên làm cho choáng váng. Người mẹ vội chạy tới kéo nó vào trong lòng quở trách: “Đừng chạy lung tung! Đây chính là hôn lễ của ngài thượng tướng, không được phép quấy rối!” Đứa trẻ kia có chút tủi thân gật gật, sau đó vùi đầu vào lòng ngực mẹ mình, rồi lại nhịn không được quay ra nhìn một chút. Vừa rồi cửa sổ của chiếc xe kia có… Edit: MIN | Beta: Thụy–Sáng ngày hôm sau, Hứa Nặc vừa mới tỉnh giấc còn chưa kịp mở mắt thì đã cảm nhận cơ thể tựa như bị vật gì đó đè lại.Cậu vội vàng mở mắt lại chợt cảm thấy toàn thân bất lực, chưa kể nửa người trên bị ôm chặt cứng mà ngay cả hai cái đùi còn bị người nào đó đè chặt lại.Cậu cau mày cố dùng sức đẩy cánh tay đang đặt trước ngực mình ra cố gắng đứng dậy."Ngủ thêm tí nữa đi! "Giọng nói trầm thấp của Chiến Thần chợt vang lên, tưởng chừng hắn còn chưa tỉnh ngủ, có điều hơi thở của hắn làm cậu không khỏi rùng mình.Cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhẹ giọng nói: "Em muốn rời giường, anh cứ ngủ tiếp đi."Chiến Thần nhắm mắt không nói chuyện nhưng lại nới lỏng cánh tay đang đè cậu ra.Hứa Nặc nhân cơ hội từ trong ổ chăn chui ra, xoa xoa mái tóc rối bù rồi chuyển hướng đi vào phòng tắm.Cậu nhanh chóng tắm rửa, sửa soạn lại mình cho tươm tất, sau khi xong tất cả mới nhìn vào gương một lần nữa.Khi quay người lại cậu bỗng giật mình.Chiến Thần không biết khi nào đã rời giường, hắn đang dựa vào cửa đưa đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chăm chăm vào cậu.Hứa Nặc xoa xoa cánh tay đang nổi da gà của mình rồi hỏi: "Anh dậy rồi à?""Ừm.""Vậy anh mau rửa mặt đi, em đi làm đồ ăn."Chiến Thần bất thình lình bắt lấy cổ tay Hứa Nặc, cau mày nói: "Em cần gì phải tự mình làm? Đầu bếp trong nhà là để trưng sao?"Hứa Nặc bất đắc dĩ nói: "Anh thử nghĩ lại xem sau khi trả hết những nợ nần đó thì chúng ta còn đủ tiền để thuê đầu bếp sao?"Chiến Thần: "! " Hắn quay đầu đi, thấp giọng lẩm bẩm nói, "Buổi tối tôi sẽ liên hệ với quân đội, tối nay sẽ đến quân bộ.""Tùy anh." Hứa Nặc vừa lòng gật gật đầu, nhắc nhở nói: "Anh còn phải trả tiền cho em nữa.""Biết rồi! Tôi là người hay quỵt nợ người khác sao?".

Chương 20: Chương 20