Ương Thanh Cung tuyết rơi. Trong điện không có địa long xa xỉ, Tiêu Vô Tiêu ngồi xổm trên đất cầm cây quạt, đối diện với bếp lò phe phẩy, vất vả lắm mới đốt cháy được một ít than. Vù vù, một tràng khói đen cùng bụi than nhào vào mặt Tiêu Vô Tiêu, nàng ho sặc sụa, bịt miệng bịt mũi tránh khỏi bếp lò. Tiêu Vô Tiêu nhăn mũi, với lấy khăn trên giá đồng bên cạnh, tức giận lau mặt. Nàng tùy tiện ném chiếc khăn đã nhuốm đen vào chậu nước. Lúc nàng cầm thanh gỗ định chặn cửa sổ, một bông tuyết bay vào, đôi mắt nàng lập tức sáng rực. “Khụ…. Khụ… Khụ…” Từ sâu trong sảnh truyền ra một tiếng ho khan, tựa hồ muốn ho ra hết tim phổi. Tiêu Vô Tiêu thay đổi sắc mặt, nàng định chạy tới, đột nhiên lại nhớ ra điều gì đó, nét mặt nàng thoáng phức tạp, dừng bước chân. Đôi mắt Tiêu Vô Tiêu nhìn chằm chằm cửa điện, lát sau nàng khoác chiếc áo cũ bước ra ngoài. Hoa lê rơi trên người, nàng khẽ động lông mi, dùng áo khoác quấn chặt mình lại. Trên tuyết còn lưu lại một hàng dấu chân, khuôn mặt dịu dàng của Tiêu…

Chương 3: Thiếu niên trong tuyết, hông mang ngọc bội

Công Chúa Bệnh KiềuTác giả: Chấp Trúc Tặng TửuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhƯơng Thanh Cung tuyết rơi. Trong điện không có địa long xa xỉ, Tiêu Vô Tiêu ngồi xổm trên đất cầm cây quạt, đối diện với bếp lò phe phẩy, vất vả lắm mới đốt cháy được một ít than. Vù vù, một tràng khói đen cùng bụi than nhào vào mặt Tiêu Vô Tiêu, nàng ho sặc sụa, bịt miệng bịt mũi tránh khỏi bếp lò. Tiêu Vô Tiêu nhăn mũi, với lấy khăn trên giá đồng bên cạnh, tức giận lau mặt. Nàng tùy tiện ném chiếc khăn đã nhuốm đen vào chậu nước. Lúc nàng cầm thanh gỗ định chặn cửa sổ, một bông tuyết bay vào, đôi mắt nàng lập tức sáng rực. “Khụ…. Khụ… Khụ…” Từ sâu trong sảnh truyền ra một tiếng ho khan, tựa hồ muốn ho ra hết tim phổi. Tiêu Vô Tiêu thay đổi sắc mặt, nàng định chạy tới, đột nhiên lại nhớ ra điều gì đó, nét mặt nàng thoáng phức tạp, dừng bước chân. Đôi mắt Tiêu Vô Tiêu nhìn chằm chằm cửa điện, lát sau nàng khoác chiếc áo cũ bước ra ngoài. Hoa lê rơi trên người, nàng khẽ động lông mi, dùng áo khoác quấn chặt mình lại. Trên tuyết còn lưu lại một hàng dấu chân, khuôn mặt dịu dàng của Tiêu… Công tử đầu có tật mỗi ngày đều tới tìm Tiêu Vô Tiêu, tới tới lui lui cũng chỉ có một câu: “Ta muốn ngươi làm muội muội của ta.”Cung nhân không đến Ương Thanh Cung dọn dẹp, tuyết vì thế không có người quét, xếp chồng thành từng lớp cao.Ngày này, Tạ Hoài Duật vừa mới dẫm hỏng chiếc kê bắt chim của Tiêu Vô Tiêu.Tiêu Vô Tiêu dựa vào cây cột sơn đỏ, lặng lẽ chờ chim sẻ cắn câu.Trong khoảnh khắc mơ màng, nàng cảm nhận được sự chuyển động của sợi dây trong tay, nàng giật mình mở mắt, chỉ thấy thiếu niên trong tuyết, hông mang ngọc bội, thần sắc vô tội trời quang trăng sáng.Tiêu Vô Tiêu nheo mắt, nàng tức giận đùng đùng đi tới: “Tạ Hoài Duật!”Nàng biết tên họ của hắn, hắn lại không biết nàng. Nếu hắn không mù và điếc, hắn hẳn sẽ đoán được thân phận của nàng.Người trong cung nếu muốn lấy tin tức nhất định sẽ có cách, kể cả trẻ con. Huống gì là vị thất công chúa đã ở đây mười mấy năm.Tiêu Vô Tiêu biết Tạ Hoài Duật là ai, trưởng tử của Tạ tể tướng, người đang nắm trong tay cả nửa triều đình.Không hiểu vì sai, đích tử tôn quý của Tạ tể tướng ngày nao cũng thích chạy đến đây.Muốn nhận nàng làm muội muội? Tiêu Vô Tiêu không tin, Tạ Hoài Duật sao lại dám nhận nàng làm muội muội?

Công tử đầu có tật mỗi ngày đều tới tìm Tiêu Vô Tiêu, tới tới lui lui cũng chỉ có một câu: “Ta muốn ngươi làm muội muội của ta.”

Cung nhân không đến Ương Thanh Cung dọn dẹp, tuyết vì thế không có người quét, xếp chồng thành từng lớp cao.

Ngày này, Tạ Hoài Duật vừa mới dẫm hỏng chiếc kê bắt chim của Tiêu Vô Tiêu.

Tiêu Vô Tiêu dựa vào cây cột sơn đỏ, lặng lẽ chờ chim sẻ cắn câu.

Trong khoảnh khắc mơ màng, nàng cảm nhận được sự chuyển động của sợi dây trong tay, nàng giật mình mở mắt, chỉ thấy thiếu niên trong tuyết, hông mang ngọc bội, thần sắc vô tội trời quang trăng sáng.

Tiêu Vô Tiêu nheo mắt, nàng tức giận đùng đùng đi tới: “Tạ Hoài Duật!”

Nàng biết tên họ của hắn, hắn lại không biết nàng. Nếu hắn không mù và điếc, hắn hẳn sẽ đoán được thân phận của nàng.

Người trong cung nếu muốn lấy tin tức nhất định sẽ có cách, kể cả trẻ con. Huống gì là vị thất công chúa đã ở đây mười mấy năm.

Tiêu Vô Tiêu biết Tạ Hoài Duật là ai, trưởng tử của Tạ tể tướng, người đang nắm trong tay cả nửa triều đình.

Không hiểu vì sai, đích tử tôn quý của Tạ tể tướng ngày nao cũng thích chạy đến đây.

Muốn nhận nàng làm muội muội? Tiêu Vô Tiêu không tin, Tạ Hoài Duật sao lại dám nhận nàng làm muội muội?

Công Chúa Bệnh KiềuTác giả: Chấp Trúc Tặng TửuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhƯơng Thanh Cung tuyết rơi. Trong điện không có địa long xa xỉ, Tiêu Vô Tiêu ngồi xổm trên đất cầm cây quạt, đối diện với bếp lò phe phẩy, vất vả lắm mới đốt cháy được một ít than. Vù vù, một tràng khói đen cùng bụi than nhào vào mặt Tiêu Vô Tiêu, nàng ho sặc sụa, bịt miệng bịt mũi tránh khỏi bếp lò. Tiêu Vô Tiêu nhăn mũi, với lấy khăn trên giá đồng bên cạnh, tức giận lau mặt. Nàng tùy tiện ném chiếc khăn đã nhuốm đen vào chậu nước. Lúc nàng cầm thanh gỗ định chặn cửa sổ, một bông tuyết bay vào, đôi mắt nàng lập tức sáng rực. “Khụ…. Khụ… Khụ…” Từ sâu trong sảnh truyền ra một tiếng ho khan, tựa hồ muốn ho ra hết tim phổi. Tiêu Vô Tiêu thay đổi sắc mặt, nàng định chạy tới, đột nhiên lại nhớ ra điều gì đó, nét mặt nàng thoáng phức tạp, dừng bước chân. Đôi mắt Tiêu Vô Tiêu nhìn chằm chằm cửa điện, lát sau nàng khoác chiếc áo cũ bước ra ngoài. Hoa lê rơi trên người, nàng khẽ động lông mi, dùng áo khoác quấn chặt mình lại. Trên tuyết còn lưu lại một hàng dấu chân, khuôn mặt dịu dàng của Tiêu… Công tử đầu có tật mỗi ngày đều tới tìm Tiêu Vô Tiêu, tới tới lui lui cũng chỉ có một câu: “Ta muốn ngươi làm muội muội của ta.”Cung nhân không đến Ương Thanh Cung dọn dẹp, tuyết vì thế không có người quét, xếp chồng thành từng lớp cao.Ngày này, Tạ Hoài Duật vừa mới dẫm hỏng chiếc kê bắt chim của Tiêu Vô Tiêu.Tiêu Vô Tiêu dựa vào cây cột sơn đỏ, lặng lẽ chờ chim sẻ cắn câu.Trong khoảnh khắc mơ màng, nàng cảm nhận được sự chuyển động của sợi dây trong tay, nàng giật mình mở mắt, chỉ thấy thiếu niên trong tuyết, hông mang ngọc bội, thần sắc vô tội trời quang trăng sáng.Tiêu Vô Tiêu nheo mắt, nàng tức giận đùng đùng đi tới: “Tạ Hoài Duật!”Nàng biết tên họ của hắn, hắn lại không biết nàng. Nếu hắn không mù và điếc, hắn hẳn sẽ đoán được thân phận của nàng.Người trong cung nếu muốn lấy tin tức nhất định sẽ có cách, kể cả trẻ con. Huống gì là vị thất công chúa đã ở đây mười mấy năm.Tiêu Vô Tiêu biết Tạ Hoài Duật là ai, trưởng tử của Tạ tể tướng, người đang nắm trong tay cả nửa triều đình.Không hiểu vì sai, đích tử tôn quý của Tạ tể tướng ngày nao cũng thích chạy đến đây.Muốn nhận nàng làm muội muội? Tiêu Vô Tiêu không tin, Tạ Hoài Duật sao lại dám nhận nàng làm muội muội?

Chương 3: Thiếu niên trong tuyết, hông mang ngọc bội