Ương Thanh Cung tuyết rơi. Trong điện không có địa long xa xỉ, Tiêu Vô Tiêu ngồi xổm trên đất cầm cây quạt, đối diện với bếp lò phe phẩy, vất vả lắm mới đốt cháy được một ít than. Vù vù, một tràng khói đen cùng bụi than nhào vào mặt Tiêu Vô Tiêu, nàng ho sặc sụa, bịt miệng bịt mũi tránh khỏi bếp lò. Tiêu Vô Tiêu nhăn mũi, với lấy khăn trên giá đồng bên cạnh, tức giận lau mặt. Nàng tùy tiện ném chiếc khăn đã nhuốm đen vào chậu nước. Lúc nàng cầm thanh gỗ định chặn cửa sổ, một bông tuyết bay vào, đôi mắt nàng lập tức sáng rực. “Khụ…. Khụ… Khụ…” Từ sâu trong sảnh truyền ra một tiếng ho khan, tựa hồ muốn ho ra hết tim phổi. Tiêu Vô Tiêu thay đổi sắc mặt, nàng định chạy tới, đột nhiên lại nhớ ra điều gì đó, nét mặt nàng thoáng phức tạp, dừng bước chân. Đôi mắt Tiêu Vô Tiêu nhìn chằm chằm cửa điện, lát sau nàng khoác chiếc áo cũ bước ra ngoài. Hoa lê rơi trên người, nàng khẽ động lông mi, dùng áo khoác quấn chặt mình lại. Trên tuyết còn lưu lại một hàng dấu chân, khuôn mặt dịu dàng của Tiêu…

Chương 17

Công Chúa Bệnh KiềuTác giả: Chấp Trúc Tặng TửuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhƯơng Thanh Cung tuyết rơi. Trong điện không có địa long xa xỉ, Tiêu Vô Tiêu ngồi xổm trên đất cầm cây quạt, đối diện với bếp lò phe phẩy, vất vả lắm mới đốt cháy được một ít than. Vù vù, một tràng khói đen cùng bụi than nhào vào mặt Tiêu Vô Tiêu, nàng ho sặc sụa, bịt miệng bịt mũi tránh khỏi bếp lò. Tiêu Vô Tiêu nhăn mũi, với lấy khăn trên giá đồng bên cạnh, tức giận lau mặt. Nàng tùy tiện ném chiếc khăn đã nhuốm đen vào chậu nước. Lúc nàng cầm thanh gỗ định chặn cửa sổ, một bông tuyết bay vào, đôi mắt nàng lập tức sáng rực. “Khụ…. Khụ… Khụ…” Từ sâu trong sảnh truyền ra một tiếng ho khan, tựa hồ muốn ho ra hết tim phổi. Tiêu Vô Tiêu thay đổi sắc mặt, nàng định chạy tới, đột nhiên lại nhớ ra điều gì đó, nét mặt nàng thoáng phức tạp, dừng bước chân. Đôi mắt Tiêu Vô Tiêu nhìn chằm chằm cửa điện, lát sau nàng khoác chiếc áo cũ bước ra ngoài. Hoa lê rơi trên người, nàng khẽ động lông mi, dùng áo khoác quấn chặt mình lại. Trên tuyết còn lưu lại một hàng dấu chân, khuôn mặt dịu dàng của Tiêu… Vị Nam có rất nhiều huyện lệnh thái thú không an phận, sau lưng họ là Tam hoàng tử, thậm chí, bọn họ muốn mượn cơ ám sát Thái Tử.Sát thủ đông, Tạ Hoài Duật dẫn mọi người chạy đến một vách đá.Hắn đã dẫn những kẻ truy đuổi đến đây, bên phía thái tử vì thế sẽ bình an.Chỉ là hắn…“Tạ thiếu gia, ngươi không biết tốt xấu, đừng trách chúng ta nhẫn tâm.” Biết mình bị lừa, tên sát thủ cầm đầu phẫn nộ.Đao trong tay hắn còn chưa kịp chém xuống, một mũi tên đã lao đến.Tiêu Vô Tiêu bước ra từ trong rừng, tay cầm cung tên, trong mắt có ý cười, khí chất bừng bừng.Mấy tên sát thủ không dám lại gần, đứng quây lại thành một nhóm, chúng nhìn mặt nữ tử này, có chút hao hao giống thiên tử.Tiêu Vô Tiêu bước đến bên Tạ Hoài Duật, nghiêng đầu cười khúc khích.Tạ Hoài Duật lúc này mới nhìn rõ nàng, nhưng đây cũng không phải lần đầu tiên… có phải hắn từ lâu đã biết rồi không?Bọn sát thủ ngây người một lúc, nhìn phản ứng của hai người họ thì lại càng phẫn nộ.Chúng nhất định phải giết chết đôi nam nữ này.Đọc Full Tại Truyenfull.vnTiêu Vô Tiêu không hề sợ hãi, phụ hoàng đã sớm an bài, quân cứu viện rất nhanh sẽ tới, xử gọn đám này.Nàng đến đây để chết cùng Tạ Hoài Duật.Nàng không muốn cứu Tạ Hoài Duật.Chỉ là, Tạ Hoài Duật bất ngờ ôm lấy eo nàng, kéo làng vào lòng, nhảy xuống vách núi.Nàng ở trong lồng ngực hắn kinh ngạc.Mùi huân hương thanh nhã trên người hắn mang lại cảm giác lạnh lẽo.“Đừng sợ!” Tạ Hoài Duật ôn nhu nói.

Vị Nam có rất nhiều huyện lệnh thái thú không an phận, sau lưng họ là Tam hoàng tử, thậm chí, bọn họ muốn mượn cơ ám sát Thái Tử.

Sát thủ đông, Tạ Hoài Duật dẫn mọi người chạy đến một vách đá.

Hắn đã dẫn những kẻ truy đuổi đến đây, bên phía thái tử vì thế sẽ bình an.

Chỉ là hắn…

“Tạ thiếu gia, ngươi không biết tốt xấu, đừng trách chúng ta nhẫn tâm.” Biết mình bị lừa, tên sát thủ cầm đầu phẫn nộ.

Đao trong tay hắn còn chưa kịp chém xuống, một mũi tên đã lao đến.

Tiêu Vô Tiêu bước ra từ trong rừng, tay cầm cung tên, trong mắt có ý cười, khí chất bừng bừng.

Mấy tên sát thủ không dám lại gần, đứng quây lại thành một nhóm, chúng nhìn mặt nữ tử này, có chút hao hao giống thiên tử.

Tiêu Vô Tiêu bước đến bên Tạ Hoài Duật, nghiêng đầu cười khúc khích.

Tạ Hoài Duật lúc này mới nhìn rõ nàng, nhưng đây cũng không phải lần đầu tiên… có phải hắn từ lâu đã biết rồi không?

Bọn sát thủ ngây người một lúc, nhìn phản ứng của hai người họ thì lại càng phẫn nộ.

Chúng nhất định phải giết chết đôi nam nữ này.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tiêu Vô Tiêu không hề sợ hãi, phụ hoàng đã sớm an bài, quân cứu viện rất nhanh sẽ tới, xử gọn đám này.

Nàng đến đây để chết cùng Tạ Hoài Duật.

Nàng không muốn cứu Tạ Hoài Duật.

Chỉ là, Tạ Hoài Duật bất ngờ ôm lấy eo nàng, kéo làng vào lòng, nhảy xuống vách núi.

Nàng ở trong lồng ngực hắn kinh ngạc.

Mùi huân hương thanh nhã trên người hắn mang lại cảm giác lạnh lẽo.

“Đừng sợ!” Tạ Hoài Duật ôn nhu nói.

Công Chúa Bệnh KiềuTác giả: Chấp Trúc Tặng TửuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhƯơng Thanh Cung tuyết rơi. Trong điện không có địa long xa xỉ, Tiêu Vô Tiêu ngồi xổm trên đất cầm cây quạt, đối diện với bếp lò phe phẩy, vất vả lắm mới đốt cháy được một ít than. Vù vù, một tràng khói đen cùng bụi than nhào vào mặt Tiêu Vô Tiêu, nàng ho sặc sụa, bịt miệng bịt mũi tránh khỏi bếp lò. Tiêu Vô Tiêu nhăn mũi, với lấy khăn trên giá đồng bên cạnh, tức giận lau mặt. Nàng tùy tiện ném chiếc khăn đã nhuốm đen vào chậu nước. Lúc nàng cầm thanh gỗ định chặn cửa sổ, một bông tuyết bay vào, đôi mắt nàng lập tức sáng rực. “Khụ…. Khụ… Khụ…” Từ sâu trong sảnh truyền ra một tiếng ho khan, tựa hồ muốn ho ra hết tim phổi. Tiêu Vô Tiêu thay đổi sắc mặt, nàng định chạy tới, đột nhiên lại nhớ ra điều gì đó, nét mặt nàng thoáng phức tạp, dừng bước chân. Đôi mắt Tiêu Vô Tiêu nhìn chằm chằm cửa điện, lát sau nàng khoác chiếc áo cũ bước ra ngoài. Hoa lê rơi trên người, nàng khẽ động lông mi, dùng áo khoác quấn chặt mình lại. Trên tuyết còn lưu lại một hàng dấu chân, khuôn mặt dịu dàng của Tiêu… Vị Nam có rất nhiều huyện lệnh thái thú không an phận, sau lưng họ là Tam hoàng tử, thậm chí, bọn họ muốn mượn cơ ám sát Thái Tử.Sát thủ đông, Tạ Hoài Duật dẫn mọi người chạy đến một vách đá.Hắn đã dẫn những kẻ truy đuổi đến đây, bên phía thái tử vì thế sẽ bình an.Chỉ là hắn…“Tạ thiếu gia, ngươi không biết tốt xấu, đừng trách chúng ta nhẫn tâm.” Biết mình bị lừa, tên sát thủ cầm đầu phẫn nộ.Đao trong tay hắn còn chưa kịp chém xuống, một mũi tên đã lao đến.Tiêu Vô Tiêu bước ra từ trong rừng, tay cầm cung tên, trong mắt có ý cười, khí chất bừng bừng.Mấy tên sát thủ không dám lại gần, đứng quây lại thành một nhóm, chúng nhìn mặt nữ tử này, có chút hao hao giống thiên tử.Tiêu Vô Tiêu bước đến bên Tạ Hoài Duật, nghiêng đầu cười khúc khích.Tạ Hoài Duật lúc này mới nhìn rõ nàng, nhưng đây cũng không phải lần đầu tiên… có phải hắn từ lâu đã biết rồi không?Bọn sát thủ ngây người một lúc, nhìn phản ứng của hai người họ thì lại càng phẫn nộ.Chúng nhất định phải giết chết đôi nam nữ này.Đọc Full Tại Truyenfull.vnTiêu Vô Tiêu không hề sợ hãi, phụ hoàng đã sớm an bài, quân cứu viện rất nhanh sẽ tới, xử gọn đám này.Nàng đến đây để chết cùng Tạ Hoài Duật.Nàng không muốn cứu Tạ Hoài Duật.Chỉ là, Tạ Hoài Duật bất ngờ ôm lấy eo nàng, kéo làng vào lòng, nhảy xuống vách núi.Nàng ở trong lồng ngực hắn kinh ngạc.Mùi huân hương thanh nhã trên người hắn mang lại cảm giác lạnh lẽo.“Đừng sợ!” Tạ Hoài Duật ôn nhu nói.

Chương 17