Vùng biển quốc tế. Một chiếc du thuyền đang chậm rãi lướt trên mặt biển, bên trên tầng cao nhất của du thuyền, một buổi đấu giá đang được tổ chức. Buổi đấu giá này khác biệt với những buổi đấu giá khác, vật phẩm được đưa ra đấu giá ở đây không phải châu báu, thư họa hay bất cứ đồ vật công nghiệp nào khác mà lại là người - những phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp. “Đây là vật phẩm cuối cùng được đưa ra đấu giá đêm nay, vì muốn tặng cho mọi người một bất ngờ, tôi đã vì các vị mà chuẩn bị một phần quà, được gọi là ‘ thiên sứ ngủ say !” Theo âm thanh êm tai của người chủ trì, một cái rương bọc trong lụa đỏ từ từ được thả từ trên trần nhà xuống dưới, “Giá khởi điểm của vật phẩm này là 5 triệu đô, mỗi một lần giá tăng thêm 1 triệu, chúng tôi sẽ nâng rương lên 5cm, hiện tại mời các vị ra giá!”5 triệu đô?Vào thời điểm nghe thấy con số này, nhóm khách quý đến từ khắp nơi trên thế giới đều có chút kinh ngạc, bọn họ cũng không phải là người thiếu tiền, người có thể đến nơi này tài sản ít nhất cũng phải…
Chương 53: 53: Chỉ Đùa Một Chút Đến Mức Này Sao
Chinh Phục Kiều Thê Khó Thuần PhụcTác giả: Công Tử Như TuyếtTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngVùng biển quốc tế. Một chiếc du thuyền đang chậm rãi lướt trên mặt biển, bên trên tầng cao nhất của du thuyền, một buổi đấu giá đang được tổ chức. Buổi đấu giá này khác biệt với những buổi đấu giá khác, vật phẩm được đưa ra đấu giá ở đây không phải châu báu, thư họa hay bất cứ đồ vật công nghiệp nào khác mà lại là người - những phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp. “Đây là vật phẩm cuối cùng được đưa ra đấu giá đêm nay, vì muốn tặng cho mọi người một bất ngờ, tôi đã vì các vị mà chuẩn bị một phần quà, được gọi là ‘ thiên sứ ngủ say !” Theo âm thanh êm tai của người chủ trì, một cái rương bọc trong lụa đỏ từ từ được thả từ trên trần nhà xuống dưới, “Giá khởi điểm của vật phẩm này là 5 triệu đô, mỗi một lần giá tăng thêm 1 triệu, chúng tôi sẽ nâng rương lên 5cm, hiện tại mời các vị ra giá!”5 triệu đô?Vào thời điểm nghe thấy con số này, nhóm khách quý đến từ khắp nơi trên thế giới đều có chút kinh ngạc, bọn họ cũng không phải là người thiếu tiền, người có thể đến nơi này tài sản ít nhất cũng phải… Gió đêm lập tức thổi vào, vỗ tới trên mặt, cô nhìn sang bên ngoài cửa Khoang, chỉ thấy chỗ phía cánh dưới bị một móc câu cá bằng súng bắn Dây xích.Trong lòng lóe lên một dự cảm bất thường, cô chợt quay lại nhìn về phía Sau.Cánh cửa phía đối diện đã bị người kéo mở, khi cô quay mặt lại, Hoàng Phủ Diệu Dương đã dứt khoát nhảy vào trực thăng và trở tay đem cửa Khoang đóng chặt.Người đàn ông đứng trước mặt cô, bộ mặt tức giận, anh ta chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng, tóc dài bị gió thổi nhìn giống như ổ rơm rạ, son môi trên mặt căn bản chưa được lau sạch sẽ, nhìn qua giống như là bị một người đàn bà tô quá son môi hôn qua, vẻ mặt đầy dấu vết son môi.Áo choàng tắm cũng bị hoạt động làm cho lỏng lẻo, trên ngực lộ ra một con voi màu đỏ mà cô đã vẽ, nét chữ chưa từng lau qua."Ha!"Nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương trước mặt, Lãnh Tiểu Dã không nhịn được cười thành tiếng, "Thì ra là bá tước tiên sinh, thế mà tôi còn tường là Tê Lợi Ca đấy!"Hoàng Phủ Diệu Dương cũng không biết "Lê Lợi Ca" mà cô nói là ai, nhưng không khó để đoán được từ biểu hiện của cô rằng đó chắc chắnKhông phải là một lời khen.giơ tay lên, anh nâng khẩu súng lục bạc trong tay nhắm vào cô.Anh đã suy nghĩ không biết bao nhiêu lần trước khi đuổi theo, một khi nhìn thấy cô, anh nhất định phải bắn cho cô vài lỗ trên người.Nhưng mà, nhìn vật nhỏ trước mặt này, khuôn mặt nở nụ cười rực rỡ như vậy, lửa giận trong lòng anh tiêu tan lúc nào không hay."Trở về địa điểm xuất phát."Anh không có nổ súng, chỉ cau mày trầm giọng hạ lệnh."Tức giận rồi?" Lãnh Tiểu Dã nhìn khẩu súng trong tay anh, lè lưỡi nhưĐứa trẻ nghịch ngợm làm chuyện xấu, "Thật nhỏ mọn, chỉ đùa một chút đã đến mức như vậy sao?"Hoàng Phủ Diệu Dương sẽ không bị cô lừa, lần nữa mở miệng."Thay đổi hướng, lập tức trở lại!""Được được được!" Lãnh Tiểu Dã cười hắc hắc giơ hai tay lên, ngoãn ngoãn đi tới chỗ tay lái, lúc đi ngang qua người anh, cô dừng lại, xoayMặt nhìn anh, "À, đúng rồi, tôi khẳng định anh chắc chắn không biết Tê Lợi Ca là ai, thực ra hắn ta là một người hành khất.Hoàng Phủ Diệu Dương đã sớm đoán được đó không phải từ ngữ tốt lành gì, nhưng lúc nghe thấy hai chữ" hành khất", anh cúi mặt nhìn sơ qua bản thân mình.Hiện tại, anh giống người hành khất lắm sao?Từ nhỏ, đã được quý tộc giáo huấn, khiến cho anh rất quan tâm tới dáng vẻ của mình.Đây đều là theo bản năng.Lúc anh cúi đầu xem xét lại bản thân mình, trong mắt Lãnh Tiểu Dã tràn đầy ý cười, dùng mũi chân, đá lên, đôi giày thể thao đá vào tay cầmKhẩu súng của anh.Bang!Lúc trúng kế, Hoàng Phủ Diệu Dương phản ứng quá chậm, bay lên giữa bhông trung.Thuận lợi đã một cái, Lãnh Tiểu Dã phi người lên, chụp khẩu súng lục.Ngón tay vừa mới chạm vào thân súng, Hoàng Phủ Diệu Dương nhanh chóng bắt lấy chân cô, khiến cô ngã ngồi trên mặt đất.Chiếc thảm trên trực thăng rất dày, cô té xuống cũng không cảm thấy đau, nâng tay muốn nhắm súng vào người anh.Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay qua đoạt lại khẩu súng, thấy ánh mắt ô bên cạnh chợt lóe lên, anh không tiếp tục lấy khẩu súng nữa, nhân lúc thuận thế, anh đem cô ngã nhào xuống đất..
Gió đêm lập tức thổi vào, vỗ tới trên mặt, cô nhìn sang bên ngoài cửa Khoang, chỉ thấy chỗ phía cánh dưới bị một móc câu cá bằng súng bắn Dây xích.
Trong lòng lóe lên một dự cảm bất thường, cô chợt quay lại nhìn về phía Sau.
Cánh cửa phía đối diện đã bị người kéo mở, khi cô quay mặt lại, Hoàng Phủ Diệu Dương đã dứt khoát nhảy vào trực thăng và trở tay đem cửa Khoang đóng chặt.
Người đàn ông đứng trước mặt cô, bộ mặt tức giận, anh ta chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng, tóc dài bị gió thổi nhìn giống như ổ rơm rạ, son môi trên mặt căn bản chưa được lau sạch sẽ, nhìn qua giống như là bị một người đàn bà tô quá son môi hôn qua, vẻ mặt đầy dấu vết son môi.
Áo choàng tắm cũng bị hoạt động làm cho lỏng lẻo, trên ngực lộ ra một con voi màu đỏ mà cô đã vẽ, nét chữ chưa từng lau qua.
"Ha!"Nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương trước mặt, Lãnh Tiểu Dã không nhịn được cười thành tiếng, "Thì ra là bá tước tiên sinh, thế mà tôi còn tường là Tê Lợi Ca đấy!"Hoàng Phủ Diệu Dương cũng không biết "Lê Lợi Ca" mà cô nói là ai, nhưng không khó để đoán được từ biểu hiện của cô rằng đó chắc chắnKhông phải là một lời khen.
giơ tay lên, anh nâng khẩu súng lục bạc trong tay nhắm vào cô.
Anh đã suy nghĩ không biết bao nhiêu lần trước khi đuổi theo, một khi nhìn thấy cô, anh nhất định phải bắn cho cô vài lỗ trên người.
Nhưng mà, nhìn vật nhỏ trước mặt này, khuôn mặt nở nụ cười rực rỡ như vậy, lửa giận trong lòng anh tiêu tan lúc nào không hay.
"Trở về địa điểm xuất phát.
"Anh không có nổ súng, chỉ cau mày trầm giọng hạ lệnh.
"Tức giận rồi?" Lãnh Tiểu Dã nhìn khẩu súng trong tay anh, lè lưỡi nhưĐứa trẻ nghịch ngợm làm chuyện xấu, "Thật nhỏ mọn, chỉ đùa một chút đã đến mức như vậy sao?"Hoàng Phủ Diệu Dương sẽ không bị cô lừa, lần nữa mở miệng.
"Thay đổi hướng, lập tức trở lại!""Được được được!" Lãnh Tiểu Dã cười hắc hắc giơ hai tay lên, ngoãn ngoãn đi tới chỗ tay lái, lúc đi ngang qua người anh, cô dừng lại, xoayMặt nhìn anh, "À, đúng rồi, tôi khẳng định anh chắc chắn không biết Tê Lợi Ca là ai, thực ra hắn ta là một người hành khất.
Hoàng Phủ Diệu Dương đã sớm đoán được đó không phải từ ngữ tốt lành gì, nhưng lúc nghe thấy hai chữ" hành khất", anh cúi mặt nhìn sơ qua bản thân mình.
Hiện tại, anh giống người hành khất lắm sao?Từ nhỏ, đã được quý tộc giáo huấn, khiến cho anh rất quan tâm tới dáng vẻ của mình.
Đây đều là theo bản năng.
Lúc anh cúi đầu xem xét lại bản thân mình, trong mắt Lãnh Tiểu Dã tràn đầy ý cười, dùng mũi chân, đá lên, đôi giày thể thao đá vào tay cầmKhẩu súng của anh.
Bang!Lúc trúng kế, Hoàng Phủ Diệu Dương phản ứng quá chậm, bay lên giữa bhông trung.
Thuận lợi đã một cái, Lãnh Tiểu Dã phi người lên, chụp khẩu súng lục.
Ngón tay vừa mới chạm vào thân súng, Hoàng Phủ Diệu Dương nhanh chóng bắt lấy chân cô, khiến cô ngã ngồi trên mặt đất.
Chiếc thảm trên trực thăng rất dày, cô té xuống cũng không cảm thấy đau, nâng tay muốn nhắm súng vào người anh.
Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay qua đoạt lại khẩu súng, thấy ánh mắt ô bên cạnh chợt lóe lên, anh không tiếp tục lấy khẩu súng nữa, nhân lúc thuận thế, anh đem cô ngã nhào xuống đất.
.
Chinh Phục Kiều Thê Khó Thuần PhụcTác giả: Công Tử Như TuyếtTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngVùng biển quốc tế. Một chiếc du thuyền đang chậm rãi lướt trên mặt biển, bên trên tầng cao nhất của du thuyền, một buổi đấu giá đang được tổ chức. Buổi đấu giá này khác biệt với những buổi đấu giá khác, vật phẩm được đưa ra đấu giá ở đây không phải châu báu, thư họa hay bất cứ đồ vật công nghiệp nào khác mà lại là người - những phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp. “Đây là vật phẩm cuối cùng được đưa ra đấu giá đêm nay, vì muốn tặng cho mọi người một bất ngờ, tôi đã vì các vị mà chuẩn bị một phần quà, được gọi là ‘ thiên sứ ngủ say !” Theo âm thanh êm tai của người chủ trì, một cái rương bọc trong lụa đỏ từ từ được thả từ trên trần nhà xuống dưới, “Giá khởi điểm của vật phẩm này là 5 triệu đô, mỗi một lần giá tăng thêm 1 triệu, chúng tôi sẽ nâng rương lên 5cm, hiện tại mời các vị ra giá!”5 triệu đô?Vào thời điểm nghe thấy con số này, nhóm khách quý đến từ khắp nơi trên thế giới đều có chút kinh ngạc, bọn họ cũng không phải là người thiếu tiền, người có thể đến nơi này tài sản ít nhất cũng phải… Gió đêm lập tức thổi vào, vỗ tới trên mặt, cô nhìn sang bên ngoài cửa Khoang, chỉ thấy chỗ phía cánh dưới bị một móc câu cá bằng súng bắn Dây xích.Trong lòng lóe lên một dự cảm bất thường, cô chợt quay lại nhìn về phía Sau.Cánh cửa phía đối diện đã bị người kéo mở, khi cô quay mặt lại, Hoàng Phủ Diệu Dương đã dứt khoát nhảy vào trực thăng và trở tay đem cửa Khoang đóng chặt.Người đàn ông đứng trước mặt cô, bộ mặt tức giận, anh ta chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng, tóc dài bị gió thổi nhìn giống như ổ rơm rạ, son môi trên mặt căn bản chưa được lau sạch sẽ, nhìn qua giống như là bị một người đàn bà tô quá son môi hôn qua, vẻ mặt đầy dấu vết son môi.Áo choàng tắm cũng bị hoạt động làm cho lỏng lẻo, trên ngực lộ ra một con voi màu đỏ mà cô đã vẽ, nét chữ chưa từng lau qua."Ha!"Nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương trước mặt, Lãnh Tiểu Dã không nhịn được cười thành tiếng, "Thì ra là bá tước tiên sinh, thế mà tôi còn tường là Tê Lợi Ca đấy!"Hoàng Phủ Diệu Dương cũng không biết "Lê Lợi Ca" mà cô nói là ai, nhưng không khó để đoán được từ biểu hiện của cô rằng đó chắc chắnKhông phải là một lời khen.giơ tay lên, anh nâng khẩu súng lục bạc trong tay nhắm vào cô.Anh đã suy nghĩ không biết bao nhiêu lần trước khi đuổi theo, một khi nhìn thấy cô, anh nhất định phải bắn cho cô vài lỗ trên người.Nhưng mà, nhìn vật nhỏ trước mặt này, khuôn mặt nở nụ cười rực rỡ như vậy, lửa giận trong lòng anh tiêu tan lúc nào không hay."Trở về địa điểm xuất phát."Anh không có nổ súng, chỉ cau mày trầm giọng hạ lệnh."Tức giận rồi?" Lãnh Tiểu Dã nhìn khẩu súng trong tay anh, lè lưỡi nhưĐứa trẻ nghịch ngợm làm chuyện xấu, "Thật nhỏ mọn, chỉ đùa một chút đã đến mức như vậy sao?"Hoàng Phủ Diệu Dương sẽ không bị cô lừa, lần nữa mở miệng."Thay đổi hướng, lập tức trở lại!""Được được được!" Lãnh Tiểu Dã cười hắc hắc giơ hai tay lên, ngoãn ngoãn đi tới chỗ tay lái, lúc đi ngang qua người anh, cô dừng lại, xoayMặt nhìn anh, "À, đúng rồi, tôi khẳng định anh chắc chắn không biết Tê Lợi Ca là ai, thực ra hắn ta là một người hành khất.Hoàng Phủ Diệu Dương đã sớm đoán được đó không phải từ ngữ tốt lành gì, nhưng lúc nghe thấy hai chữ" hành khất", anh cúi mặt nhìn sơ qua bản thân mình.Hiện tại, anh giống người hành khất lắm sao?Từ nhỏ, đã được quý tộc giáo huấn, khiến cho anh rất quan tâm tới dáng vẻ của mình.Đây đều là theo bản năng.Lúc anh cúi đầu xem xét lại bản thân mình, trong mắt Lãnh Tiểu Dã tràn đầy ý cười, dùng mũi chân, đá lên, đôi giày thể thao đá vào tay cầmKhẩu súng của anh.Bang!Lúc trúng kế, Hoàng Phủ Diệu Dương phản ứng quá chậm, bay lên giữa bhông trung.Thuận lợi đã một cái, Lãnh Tiểu Dã phi người lên, chụp khẩu súng lục.Ngón tay vừa mới chạm vào thân súng, Hoàng Phủ Diệu Dương nhanh chóng bắt lấy chân cô, khiến cô ngã ngồi trên mặt đất.Chiếc thảm trên trực thăng rất dày, cô té xuống cũng không cảm thấy đau, nâng tay muốn nhắm súng vào người anh.Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay qua đoạt lại khẩu súng, thấy ánh mắt ô bên cạnh chợt lóe lên, anh không tiếp tục lấy khẩu súng nữa, nhân lúc thuận thế, anh đem cô ngã nhào xuống đất..