" Hạ Uyển Nhi! Cố lên! Cậu sẽ không sao đâu!" _ quần áo của Hi Văn dính đầy máu, cô vừa chạy theo chiếc băng ca đang tiến vào phòng cấp cứu, miệng không ngừng động viên Uyển Nhi. " Người thân xin đợi bên ngoài!" _ Y tá chặn Hi Văn lại. Cô bất lực, ráng nhướng người nhìn theo. Cánh cửa phòng cấp cứu khép lại, Hi Văn chỉ biết ngồi đợi bên ngoài. " Uyển Nhi! Cậu phải cố lên! Cậu nhất định không được xảy ra chuyện gì!" _ Hi Văn nhắm mắt, hai tay đan vào nhau để trước ngực cầu nguyện. " Người nhà của bệnh nhân Hà Uyển Nhi?" _ Y tá bước đến. " Tôi! Là tôi!" _ Hi Văn đứng bật dậy. " Cô là gì của bệnh nhân?" _ Y tá nhìn Hi Văn " Tôi là bạn thân của cô ấy! Cô ấy sao rồi?" _ Hi Văn gấp gáp. " Chúng tôi cần chữ kí người nhà bệnh nhân để phẫu thuật! Chúng tôi phải lấy đứa bé ra để giữ mạng sống cho người mẹ!" _ Y tá giải thích. Hi Văn ngồi phịch xuống hàng ghế. " Làm sao bây giờ? Bố mẹ cô ấy hiện đang ở nước ngoài! Tôi có thể kí thay họ không?" _ Hi Văn cầu xin. " Cô có thể liên lạc với chồng cô…
Chương 44: Chương 44
Cô Vợ Bị Ép Hôn Của Đế ThiếuTác giả: Họa Gia KỳTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh" Hạ Uyển Nhi! Cố lên! Cậu sẽ không sao đâu!" _ quần áo của Hi Văn dính đầy máu, cô vừa chạy theo chiếc băng ca đang tiến vào phòng cấp cứu, miệng không ngừng động viên Uyển Nhi. " Người thân xin đợi bên ngoài!" _ Y tá chặn Hi Văn lại. Cô bất lực, ráng nhướng người nhìn theo. Cánh cửa phòng cấp cứu khép lại, Hi Văn chỉ biết ngồi đợi bên ngoài. " Uyển Nhi! Cậu phải cố lên! Cậu nhất định không được xảy ra chuyện gì!" _ Hi Văn nhắm mắt, hai tay đan vào nhau để trước ngực cầu nguyện. " Người nhà của bệnh nhân Hà Uyển Nhi?" _ Y tá bước đến. " Tôi! Là tôi!" _ Hi Văn đứng bật dậy. " Cô là gì của bệnh nhân?" _ Y tá nhìn Hi Văn " Tôi là bạn thân của cô ấy! Cô ấy sao rồi?" _ Hi Văn gấp gáp. " Chúng tôi cần chữ kí người nhà bệnh nhân để phẫu thuật! Chúng tôi phải lấy đứa bé ra để giữ mạng sống cho người mẹ!" _ Y tá giải thích. Hi Văn ngồi phịch xuống hàng ghế. " Làm sao bây giờ? Bố mẹ cô ấy hiện đang ở nước ngoài! Tôi có thể kí thay họ không?" _ Hi Văn cầu xin. " Cô có thể liên lạc với chồng cô… " Có thể vì ám ảnh mất con nên cô ấy mới bị như vậy!" _ Vũ Phong nóiMặc Đình trầm ngâm.Anh nhớ lại những gì anh đã từng nói với Tịnh Kỳ: " Đứa nhỏ làm sao? Mất đi thì cũng tốt! Vốn dĩ cô ta chỉ là cô dâu xung hỷ mẹ tôi ép đến, vô tình mang thai là chuyện ngoài ý muốn.Cô ta có một khoảng thời gian bên ngoài, có chắc đứa nhỏ này là của tôi?"" Có lẽ Tịnh Kỳ đã rất đau lòng khi nghe mình nói như vậy! Mình đúng là đồ tồi mà!" _ Mặc Đình tự trách" Vậy có thể chữa khỏi cho cô ấy không?" _ Mặc Đình nhìn Vũ Phong" Tâm bệnh thì phải dùng tâm mà chữa thôi!" _ Vũ Phong nhún vai.Mặc Đình nhìn Tịnh Kỳ đang nói cười bâng quơ trên giường mà đau lòng" Viện trưởng! Mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi ạ!" _ Một y tá bước vào nói với Vũ Phong" Được rồi! Bây giờ tôi sẽ đưa cô ấy đi kiểm tra tổng quát một lượt!" _ Vũ Phong nói với Mặc ĐìnhVũ Phong ra hiệu cho y tá đến dìu Tịnh Kỳ lên chiếc xe lăn đã được chuẩn bị sẵn." Để tôi!" _ Mặc Đình bước về phía Tịnh Kỳ định bế cô xuốngTịnh Kỳ thấy anh tiến lại gần thì vội trốn ra phía sau Lâm Trạch, ánh mắt đề phòng." Tịnh Kỳ tiểu thư! Cô không cần sợ, anh ấy sẽ không hại cô đâu!" _ Lâm Trạch vội giải thíchTịnh Kỳ lắc đầu, đưa tay che bụng." Cô yên tâm! Anh ấy sẽ không làm gì cô đâu!" _ Lâm Trạch gượng cườiMặc Đình khó chịu nhìn Tịnh Kỳ tin tưởng Lâm Trạch khiến Lâm Trạch lo lắng" Tiểu thư ơi! Cô cứ thế này chắc thiếu gia đuổi việc tôi mất!!!" _ Lâm Trạch gượng cười nghĩ thầm, đưa tay quệt mồ hôi chảy trên trán....!" Bây giờ cô ấy có thể xuất viện được rồi! Nếu có kết quả, tôi sẽ báo cho cậu ngay!" _ Vũ Phong nhìn hồ sơ bệnh án của Tịnh Kỳ." Được! Vậy tôi đợi tin của cậu!" _ Mặc Đình đứng dậy rời khỏi phòng làm việc của Vũ Phong....!Tịnh Kỳ ngồi trên xe với Mặc Đình, tâm trạng luôn hồi hộp lo lắng.Mặc Đình đưa tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.Tịnh Kỳ hốt hoảng rụt tay lại, nhưng càng cố rút tay lại thì Mặc Đình nắm càng chặt.Cô chỉ đành để yên cho Mặc Đình nắm lấy tay mình.Chiếc xe dừng lại trước cửa, Mặc Đình cúi người bế cô vào trong.Tịnh Kỳ nắm tay đánh vào ngực Mặc Đình rồi vùng vẫy.Anh nhẹ nhàng đặt Tịnh Kỳ xuống giường của anh, từ từ áp sát mặt vào cô" Tại sao em lại sợ anh như vậy?" _ Mặc Đình dịu dàng nhìn côLàm ơn đi! Ông làm gì người ta? Ông đối xử với người ta ra sao mà kêu người ta không sợ ông?Ánh mắt Tịnh Kỳ nhìn anh đề phòng, Mặc Đình thở dài ngồi xuống bên cạnh cô" Anh biết anh đã đối xử không tốt với em.Nhưng em có thể cho anh thời gian chuộc lại lỗi lầm của mình không?"" Anh sẽ chữa tâm bệnh này cho em!" _ Mặc Đình quay sang ôm Tịnh Kỳ vào lòng.*ục ục* _ bụng của Tịnh Kỳ cồn cào vì đóiTịnh Kỳ nhìn anh tỏ vẻ đáng thương" Đói rồi sao? Để anh nấu cho em chút gì để ăn nhé!" _ Mặc Đình mỉm cười hôn nhẹ lên trán Tịnh KỳMặc Đình bế Tịnh Kỳ xuống bếp, kéo ghế đặt cô ngồi xuống." Đói rồi sao? Để tôi nấu chút gì đó cho hai người!" _ THím Vân mỉm cười" Thím Vân để cho tôi! Tôi muốn nấu ăn cho cô ấy!" _Mặc Đình cản lại.Thím Vân ngạc nhiên nhìn anh nhưng rồi mỉm cười nhường anh gian bếp" Thiếu gia có cần tôi giúp không?"" Không cần đâu!" _ Mặc Đình tự tin[ Nửa tiếng sau ]Mặc Đình đặt xuống trước mặt Tịnh Kỳ đĩa cơm chiênTịnh Kỳ trợn mắt nhìn dĩa cơm trước mặt, múc một muỗng đưa vào miệng* Khụ khụ..* _ Tịnh Kỳ ho sặc sụa nhưng vẫn định ăn tiếp" Đừng ăn nữa! Để anh nhờ thím Vân làm món khác!" _ Mặc Đình vội cản Tịnh Kỳ.
" Có thể vì ám ảnh mất con nên cô ấy mới bị như vậy!" _ Vũ Phong nói
Mặc Đình trầm ngâm.
Anh nhớ lại những gì anh đã từng nói với Tịnh Kỳ: " Đứa nhỏ làm sao? Mất đi thì cũng tốt! Vốn dĩ cô ta chỉ là cô dâu xung hỷ mẹ tôi ép đến, vô tình mang thai là chuyện ngoài ý muốn.
Cô ta có một khoảng thời gian bên ngoài, có chắc đứa nhỏ này là của tôi?"
" Có lẽ Tịnh Kỳ đã rất đau lòng khi nghe mình nói như vậy! Mình đúng là đồ tồi mà!" _ Mặc Đình tự trách
" Vậy có thể chữa khỏi cho cô ấy không?" _ Mặc Đình nhìn Vũ Phong
" Tâm bệnh thì phải dùng tâm mà chữa thôi!" _ Vũ Phong nhún vai.
Mặc Đình nhìn Tịnh Kỳ đang nói cười bâng quơ trên giường mà đau lòng
" Viện trưởng! Mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi ạ!" _ Một y tá bước vào nói với Vũ Phong
" Được rồi! Bây giờ tôi sẽ đưa cô ấy đi kiểm tra tổng quát một lượt!" _ Vũ Phong nói với Mặc Đình
Vũ Phong ra hiệu cho y tá đến dìu Tịnh Kỳ lên chiếc xe lăn đã được chuẩn bị sẵn.
" Để tôi!" _ Mặc Đình bước về phía Tịnh Kỳ định bế cô xuống
Tịnh Kỳ thấy anh tiến lại gần thì vội trốn ra phía sau Lâm Trạch, ánh mắt đề phòng.
" Tịnh Kỳ tiểu thư! Cô không cần sợ, anh ấy sẽ không hại cô đâu!" _ Lâm Trạch vội giải thích
Tịnh Kỳ lắc đầu, đưa tay che bụng.
" Cô yên tâm! Anh ấy sẽ không làm gì cô đâu!" _ Lâm Trạch gượng cười
Mặc Đình khó chịu nhìn Tịnh Kỳ tin tưởng Lâm Trạch khiến Lâm Trạch lo lắng
" Tiểu thư ơi! Cô cứ thế này chắc thiếu gia đuổi việc tôi mất!!!" _ Lâm Trạch gượng cười nghĩ thầm, đưa tay quệt mồ hôi chảy trên trán.
...!
" Bây giờ cô ấy có thể xuất viện được rồi! Nếu có kết quả, tôi sẽ báo cho cậu ngay!" _ Vũ Phong nhìn hồ sơ bệnh án của Tịnh Kỳ.
" Được! Vậy tôi đợi tin của cậu!" _ Mặc Đình đứng dậy rời khỏi phòng làm việc của Vũ Phong.
...!
Tịnh Kỳ ngồi trên xe với Mặc Đình, tâm trạng luôn hồi hộp lo lắng.
Mặc Đình đưa tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Tịnh Kỳ hốt hoảng rụt tay lại, nhưng càng cố rút tay lại thì Mặc Đình nắm càng chặt.
Cô chỉ đành để yên cho Mặc Đình nắm lấy tay mình.
Chiếc xe dừng lại trước cửa, Mặc Đình cúi người bế cô vào trong.
Tịnh Kỳ nắm tay đánh vào ngực Mặc Đình rồi vùng vẫy.
Anh nhẹ nhàng đặt Tịnh Kỳ xuống giường của anh, từ từ áp sát mặt vào cô
" Tại sao em lại sợ anh như vậy?" _ Mặc Đình dịu dàng nhìn cô
Làm ơn đi! Ông làm gì người ta? Ông đối xử với người ta ra sao mà kêu người ta không sợ ông?
Ánh mắt Tịnh Kỳ nhìn anh đề phòng, Mặc Đình thở dài ngồi xuống bên cạnh cô
" Anh biết anh đã đối xử không tốt với em.
Nhưng em có thể cho anh thời gian chuộc lại lỗi lầm của mình không?"
" Anh sẽ chữa tâm bệnh này cho em!" _ Mặc Đình quay sang ôm Tịnh Kỳ vào lòng.
*ục ục* _ bụng của Tịnh Kỳ cồn cào vì đói
Tịnh Kỳ nhìn anh tỏ vẻ đáng thương
" Đói rồi sao? Để anh nấu cho em chút gì để ăn nhé!" _ Mặc Đình mỉm cười hôn nhẹ lên trán Tịnh Kỳ
Mặc Đình bế Tịnh Kỳ xuống bếp, kéo ghế đặt cô ngồi xuống.
" Đói rồi sao? Để tôi nấu chút gì đó cho hai người!" _ THím Vân mỉm cười
" Thím Vân để cho tôi! Tôi muốn nấu ăn cho cô ấy!" _Mặc Đình cản lại.
Thím Vân ngạc nhiên nhìn anh nhưng rồi mỉm cười nhường anh gian bếp
" Thiếu gia có cần tôi giúp không?"
" Không cần đâu!" _ Mặc Đình tự tin
[ Nửa tiếng sau ]
Mặc Đình đặt xuống trước mặt Tịnh Kỳ đĩa cơm chiên
Tịnh Kỳ trợn mắt nhìn dĩa cơm trước mặt, múc một muỗng đưa vào miệng
* Khụ khụ..* _ Tịnh Kỳ ho sặc sụa nhưng vẫn định ăn tiếp
" Đừng ăn nữa! Để anh nhờ thím Vân làm món khác!" _ Mặc Đình vội cản Tịnh Kỳ.
Cô Vợ Bị Ép Hôn Của Đế ThiếuTác giả: Họa Gia KỳTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh" Hạ Uyển Nhi! Cố lên! Cậu sẽ không sao đâu!" _ quần áo của Hi Văn dính đầy máu, cô vừa chạy theo chiếc băng ca đang tiến vào phòng cấp cứu, miệng không ngừng động viên Uyển Nhi. " Người thân xin đợi bên ngoài!" _ Y tá chặn Hi Văn lại. Cô bất lực, ráng nhướng người nhìn theo. Cánh cửa phòng cấp cứu khép lại, Hi Văn chỉ biết ngồi đợi bên ngoài. " Uyển Nhi! Cậu phải cố lên! Cậu nhất định không được xảy ra chuyện gì!" _ Hi Văn nhắm mắt, hai tay đan vào nhau để trước ngực cầu nguyện. " Người nhà của bệnh nhân Hà Uyển Nhi?" _ Y tá bước đến. " Tôi! Là tôi!" _ Hi Văn đứng bật dậy. " Cô là gì của bệnh nhân?" _ Y tá nhìn Hi Văn " Tôi là bạn thân của cô ấy! Cô ấy sao rồi?" _ Hi Văn gấp gáp. " Chúng tôi cần chữ kí người nhà bệnh nhân để phẫu thuật! Chúng tôi phải lấy đứa bé ra để giữ mạng sống cho người mẹ!" _ Y tá giải thích. Hi Văn ngồi phịch xuống hàng ghế. " Làm sao bây giờ? Bố mẹ cô ấy hiện đang ở nước ngoài! Tôi có thể kí thay họ không?" _ Hi Văn cầu xin. " Cô có thể liên lạc với chồng cô… " Có thể vì ám ảnh mất con nên cô ấy mới bị như vậy!" _ Vũ Phong nóiMặc Đình trầm ngâm.Anh nhớ lại những gì anh đã từng nói với Tịnh Kỳ: " Đứa nhỏ làm sao? Mất đi thì cũng tốt! Vốn dĩ cô ta chỉ là cô dâu xung hỷ mẹ tôi ép đến, vô tình mang thai là chuyện ngoài ý muốn.Cô ta có một khoảng thời gian bên ngoài, có chắc đứa nhỏ này là của tôi?"" Có lẽ Tịnh Kỳ đã rất đau lòng khi nghe mình nói như vậy! Mình đúng là đồ tồi mà!" _ Mặc Đình tự trách" Vậy có thể chữa khỏi cho cô ấy không?" _ Mặc Đình nhìn Vũ Phong" Tâm bệnh thì phải dùng tâm mà chữa thôi!" _ Vũ Phong nhún vai.Mặc Đình nhìn Tịnh Kỳ đang nói cười bâng quơ trên giường mà đau lòng" Viện trưởng! Mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi ạ!" _ Một y tá bước vào nói với Vũ Phong" Được rồi! Bây giờ tôi sẽ đưa cô ấy đi kiểm tra tổng quát một lượt!" _ Vũ Phong nói với Mặc ĐìnhVũ Phong ra hiệu cho y tá đến dìu Tịnh Kỳ lên chiếc xe lăn đã được chuẩn bị sẵn." Để tôi!" _ Mặc Đình bước về phía Tịnh Kỳ định bế cô xuốngTịnh Kỳ thấy anh tiến lại gần thì vội trốn ra phía sau Lâm Trạch, ánh mắt đề phòng." Tịnh Kỳ tiểu thư! Cô không cần sợ, anh ấy sẽ không hại cô đâu!" _ Lâm Trạch vội giải thíchTịnh Kỳ lắc đầu, đưa tay che bụng." Cô yên tâm! Anh ấy sẽ không làm gì cô đâu!" _ Lâm Trạch gượng cườiMặc Đình khó chịu nhìn Tịnh Kỳ tin tưởng Lâm Trạch khiến Lâm Trạch lo lắng" Tiểu thư ơi! Cô cứ thế này chắc thiếu gia đuổi việc tôi mất!!!" _ Lâm Trạch gượng cười nghĩ thầm, đưa tay quệt mồ hôi chảy trên trán....!" Bây giờ cô ấy có thể xuất viện được rồi! Nếu có kết quả, tôi sẽ báo cho cậu ngay!" _ Vũ Phong nhìn hồ sơ bệnh án của Tịnh Kỳ." Được! Vậy tôi đợi tin của cậu!" _ Mặc Đình đứng dậy rời khỏi phòng làm việc của Vũ Phong....!Tịnh Kỳ ngồi trên xe với Mặc Đình, tâm trạng luôn hồi hộp lo lắng.Mặc Đình đưa tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.Tịnh Kỳ hốt hoảng rụt tay lại, nhưng càng cố rút tay lại thì Mặc Đình nắm càng chặt.Cô chỉ đành để yên cho Mặc Đình nắm lấy tay mình.Chiếc xe dừng lại trước cửa, Mặc Đình cúi người bế cô vào trong.Tịnh Kỳ nắm tay đánh vào ngực Mặc Đình rồi vùng vẫy.Anh nhẹ nhàng đặt Tịnh Kỳ xuống giường của anh, từ từ áp sát mặt vào cô" Tại sao em lại sợ anh như vậy?" _ Mặc Đình dịu dàng nhìn côLàm ơn đi! Ông làm gì người ta? Ông đối xử với người ta ra sao mà kêu người ta không sợ ông?Ánh mắt Tịnh Kỳ nhìn anh đề phòng, Mặc Đình thở dài ngồi xuống bên cạnh cô" Anh biết anh đã đối xử không tốt với em.Nhưng em có thể cho anh thời gian chuộc lại lỗi lầm của mình không?"" Anh sẽ chữa tâm bệnh này cho em!" _ Mặc Đình quay sang ôm Tịnh Kỳ vào lòng.*ục ục* _ bụng của Tịnh Kỳ cồn cào vì đóiTịnh Kỳ nhìn anh tỏ vẻ đáng thương" Đói rồi sao? Để anh nấu cho em chút gì để ăn nhé!" _ Mặc Đình mỉm cười hôn nhẹ lên trán Tịnh KỳMặc Đình bế Tịnh Kỳ xuống bếp, kéo ghế đặt cô ngồi xuống." Đói rồi sao? Để tôi nấu chút gì đó cho hai người!" _ THím Vân mỉm cười" Thím Vân để cho tôi! Tôi muốn nấu ăn cho cô ấy!" _Mặc Đình cản lại.Thím Vân ngạc nhiên nhìn anh nhưng rồi mỉm cười nhường anh gian bếp" Thiếu gia có cần tôi giúp không?"" Không cần đâu!" _ Mặc Đình tự tin[ Nửa tiếng sau ]Mặc Đình đặt xuống trước mặt Tịnh Kỳ đĩa cơm chiênTịnh Kỳ trợn mắt nhìn dĩa cơm trước mặt, múc một muỗng đưa vào miệng* Khụ khụ..* _ Tịnh Kỳ ho sặc sụa nhưng vẫn định ăn tiếp" Đừng ăn nữa! Để anh nhờ thím Vân làm món khác!" _ Mặc Đình vội cản Tịnh Kỳ.