01. Tôi kết hôn rồi, với một anh cảnh sát mới chỉ gặp mặt một lần. Người đàn ông dịu dàng như ngọc với hàng lông mày sắc bén như nét kiếm, đôi mắt đen sắc sảo, đôi môi mỏng mím hờ, mái tóc đen sáng sủa gọn gàng. Câu chuyện cũng bắt đầu từ việc mẹ tôi thúc giục tôi lấy chồng.Kết quả là cảnh sát trẻ rất vui vẻ, “Ha ha ha không có, cảnh sát Đàm còn chưa có bạn gái nữa, chúng tôi ai cũng nghi ngờ liệu anh ấy có phải là ga…” “Cô đang nói cảnh sát Đàm hả, anh ấy tên là Đàm Ngộ.” Gần sang năm mới, tần suất giục cưới của mẹ tôi ngày càng cao, nhưng đến cả bạn trai tôi còn không có. Anh nhướng mày, có vẻ rất ngạc nhiên. (Chắc bả đang nói đến Ngô Diệc Phàm chăng =))) Phương án thiết kế bên phía công ty lại bị trả về.“Hả? Vậy anh ấy có vợ rồi sao?” Tôi hơi thất vọng. Tôi không thể chịu đựng thêm nữa, đi đến quán bar quyết định mua say. Khi còn sống, tôi cũng đã từng được đi xe cảnh sát. Chính tại đây, tôi đã gặp Đàm Ngộ lần đầu tiên, chẳng qua lúc ấy… Tôi đang dẩy đầm, còn anh đi truy quét…
Chương 15
Sĩ Quan Đàm Thâm YêuTác giả: Bé Hồ Ly Trộm Hoa HồngTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình01. Tôi kết hôn rồi, với một anh cảnh sát mới chỉ gặp mặt một lần. Người đàn ông dịu dàng như ngọc với hàng lông mày sắc bén như nét kiếm, đôi mắt đen sắc sảo, đôi môi mỏng mím hờ, mái tóc đen sáng sủa gọn gàng. Câu chuyện cũng bắt đầu từ việc mẹ tôi thúc giục tôi lấy chồng.Kết quả là cảnh sát trẻ rất vui vẻ, “Ha ha ha không có, cảnh sát Đàm còn chưa có bạn gái nữa, chúng tôi ai cũng nghi ngờ liệu anh ấy có phải là ga…” “Cô đang nói cảnh sát Đàm hả, anh ấy tên là Đàm Ngộ.” Gần sang năm mới, tần suất giục cưới của mẹ tôi ngày càng cao, nhưng đến cả bạn trai tôi còn không có. Anh nhướng mày, có vẻ rất ngạc nhiên. (Chắc bả đang nói đến Ngô Diệc Phàm chăng =))) Phương án thiết kế bên phía công ty lại bị trả về.“Hả? Vậy anh ấy có vợ rồi sao?” Tôi hơi thất vọng. Tôi không thể chịu đựng thêm nữa, đi đến quán bar quyết định mua say. Khi còn sống, tôi cũng đã từng được đi xe cảnh sát. Chính tại đây, tôi đã gặp Đàm Ngộ lần đầu tiên, chẳng qua lúc ấy… Tôi đang dẩy đầm, còn anh đi truy quét… 15.Yết hầu của Đàm Ngộ khẽ lăn lộn, cầm lấy áo khoác trên giá áo bên cạnh rồi ngồi xuống kế bên tôi.“Có phải em vẫn cảm thấy anh đồng ý kết hôn qua loa lắm không?” Anh nhìn tôi, vẻ mặt không rõ cảm xúc.“Có hơi.” Tôi gật đầu.“Muốn thử anh hay là muốn thật?”Tôi suy nghĩ, “Đều có cả.”“Bây giờ chưa phải lúc thích hợp.” Ánh mắt anh rất dịu dàng.Anh hơi dừng lại, “Thật ra, trước mấy hôm gặp ở quán bar anh đã từng nhìn thấy em.”Tôi mơ màng, “Hả? Lúc nào?”“Con đường em tập thể dục buổi sáng giống với của anh, từng gặp vài lần.”“Lúc đấy anh cảm thấy em như ánh mặt trời tự tin.”“Mặc dù có đôi lúc không tốt, nhưng anh tin em có lý do của mình.”Đàm Ngộ khen tôi rất nhiều, dù tôi không hoàn hảo nhưng anh vẫn chọn cách tôn trọng và thấu hiểu tôi, đây có phải là một lời tỏ tình không?“Cho nên, em có điều gì đó thu hút anh phải không?” Một lúc sau tôi hỏi anh.“Ừ.”“Vậy, ý anh là gì?”“Chỉ muốn nói cho em biết rằng, hành vi kết hôn chớp nhoáng có vẻ không lý trí, nhưng không phải là không có lý do. Anh không muốn dùng hôn nhân trói buộc em, chúng ta có thể yêu đương trước, có một số việc khi nào thích hợp sẽ làm.”Tôi yên lặng nghe anh nói hết.Anh thật sự rất thích tôi, thật ra mẹ tôi giục tôi lấy chồng, tôi cũng không có ý kiến to tát gì, có cảm giác thì cứ thuận theo tự nhiên thôi.Mấy năm độc thân tôi tập trung lo cho công việc, những con số trong thẻ ngân hàng càng khiến tôi có cảm giác an toàn hơn.Thời đại học, tôi từng mơ ước sẽ mua được một căn phòng đơn nhỏ và nuôi một con chó, cuộc sống sẽ rất thoải mái.Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, “Em muốn chịu trách nhiệm với anh, không phải là em sẽ chịu trách nhiệm với anh.”Anh cười nhẹ, “Được rồi, lát nữa nhớ về phòng ngủ sớm, ngày mai dẫn em đi chơi, có rảnh không?”“Hì hì, có, lâu nay em bận rộn nhiều quá rồi, dù sao cũng phải xin nghỉ.” Tôi nói.Không biết tại sao, bây giờ tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều.Tôi về phòng thay quần áo, kéo Đàm Ngộ tới phòng khách xem phim với mình, đương nhiên, lần này không phải là《Bản Tin Thời Sự》.
15.
Yết hầu của Đàm Ngộ khẽ lăn lộn, cầm lấy áo khoác trên giá áo bên cạnh rồi ngồi xuống kế bên tôi.
“Có phải em vẫn cảm thấy anh đồng ý kết hôn qua loa lắm không?” Anh nhìn tôi, vẻ mặt không rõ cảm xúc.
“Có hơi.” Tôi gật đầu.
“Muốn thử anh hay là muốn thật?”
Tôi suy nghĩ, “Đều có cả.”
“Bây giờ chưa phải lúc thích hợp.” Ánh mắt anh rất dịu dàng.
Anh hơi dừng lại, “Thật ra, trước mấy hôm gặp ở quán bar anh đã từng nhìn thấy em.”
Tôi mơ màng, “Hả? Lúc nào?”
“Con đường em tập thể dục buổi sáng giống với của anh, từng gặp vài lần.”
“Lúc đấy anh cảm thấy em như ánh mặt trời tự tin.”
“Mặc dù có đôi lúc không tốt, nhưng anh tin em có lý do của mình.”
Đàm Ngộ khen tôi rất nhiều, dù tôi không hoàn hảo nhưng anh vẫn chọn cách tôn trọng và thấu hiểu tôi, đây có phải là một lời tỏ tình không?
“Cho nên, em có điều gì đó thu hút anh phải không?” Một lúc sau tôi hỏi anh.
“Ừ.”
“Vậy, ý anh là gì?”
“Chỉ muốn nói cho em biết rằng, hành vi kết hôn chớp nhoáng có vẻ không lý trí, nhưng không phải là không có lý do. Anh không muốn dùng hôn nhân trói buộc em, chúng ta có thể yêu đương trước, có một số việc khi nào thích hợp sẽ làm.”
Tôi yên lặng nghe anh nói hết.
Anh thật sự rất thích tôi, thật ra mẹ tôi giục tôi lấy chồng, tôi cũng không có ý kiến to tát gì, có cảm giác thì cứ thuận theo tự nhiên thôi.
Mấy năm độc thân tôi tập trung lo cho công việc, những con số trong thẻ ngân hàng càng khiến tôi có cảm giác an toàn hơn.
Thời đại học, tôi từng mơ ước sẽ mua được một căn phòng đơn nhỏ và nuôi một con chó, cuộc sống sẽ rất thoải mái.
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, “Em muốn chịu trách nhiệm với anh, không phải là em sẽ chịu trách nhiệm với anh.”
Anh cười nhẹ, “Được rồi, lát nữa nhớ về phòng ngủ sớm, ngày mai dẫn em đi chơi, có rảnh không?”
“Hì hì, có, lâu nay em bận rộn nhiều quá rồi, dù sao cũng phải xin nghỉ.” Tôi nói.
Không biết tại sao, bây giờ tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Tôi về phòng thay quần áo, kéo Đàm Ngộ tới phòng khách xem phim với mình, đương nhiên, lần này không phải là《Bản Tin Thời Sự》.
Sĩ Quan Đàm Thâm YêuTác giả: Bé Hồ Ly Trộm Hoa HồngTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình01. Tôi kết hôn rồi, với một anh cảnh sát mới chỉ gặp mặt một lần. Người đàn ông dịu dàng như ngọc với hàng lông mày sắc bén như nét kiếm, đôi mắt đen sắc sảo, đôi môi mỏng mím hờ, mái tóc đen sáng sủa gọn gàng. Câu chuyện cũng bắt đầu từ việc mẹ tôi thúc giục tôi lấy chồng.Kết quả là cảnh sát trẻ rất vui vẻ, “Ha ha ha không có, cảnh sát Đàm còn chưa có bạn gái nữa, chúng tôi ai cũng nghi ngờ liệu anh ấy có phải là ga…” “Cô đang nói cảnh sát Đàm hả, anh ấy tên là Đàm Ngộ.” Gần sang năm mới, tần suất giục cưới của mẹ tôi ngày càng cao, nhưng đến cả bạn trai tôi còn không có. Anh nhướng mày, có vẻ rất ngạc nhiên. (Chắc bả đang nói đến Ngô Diệc Phàm chăng =))) Phương án thiết kế bên phía công ty lại bị trả về.“Hả? Vậy anh ấy có vợ rồi sao?” Tôi hơi thất vọng. Tôi không thể chịu đựng thêm nữa, đi đến quán bar quyết định mua say. Khi còn sống, tôi cũng đã từng được đi xe cảnh sát. Chính tại đây, tôi đã gặp Đàm Ngộ lần đầu tiên, chẳng qua lúc ấy… Tôi đang dẩy đầm, còn anh đi truy quét… 15.Yết hầu của Đàm Ngộ khẽ lăn lộn, cầm lấy áo khoác trên giá áo bên cạnh rồi ngồi xuống kế bên tôi.“Có phải em vẫn cảm thấy anh đồng ý kết hôn qua loa lắm không?” Anh nhìn tôi, vẻ mặt không rõ cảm xúc.“Có hơi.” Tôi gật đầu.“Muốn thử anh hay là muốn thật?”Tôi suy nghĩ, “Đều có cả.”“Bây giờ chưa phải lúc thích hợp.” Ánh mắt anh rất dịu dàng.Anh hơi dừng lại, “Thật ra, trước mấy hôm gặp ở quán bar anh đã từng nhìn thấy em.”Tôi mơ màng, “Hả? Lúc nào?”“Con đường em tập thể dục buổi sáng giống với của anh, từng gặp vài lần.”“Lúc đấy anh cảm thấy em như ánh mặt trời tự tin.”“Mặc dù có đôi lúc không tốt, nhưng anh tin em có lý do của mình.”Đàm Ngộ khen tôi rất nhiều, dù tôi không hoàn hảo nhưng anh vẫn chọn cách tôn trọng và thấu hiểu tôi, đây có phải là một lời tỏ tình không?“Cho nên, em có điều gì đó thu hút anh phải không?” Một lúc sau tôi hỏi anh.“Ừ.”“Vậy, ý anh là gì?”“Chỉ muốn nói cho em biết rằng, hành vi kết hôn chớp nhoáng có vẻ không lý trí, nhưng không phải là không có lý do. Anh không muốn dùng hôn nhân trói buộc em, chúng ta có thể yêu đương trước, có một số việc khi nào thích hợp sẽ làm.”Tôi yên lặng nghe anh nói hết.Anh thật sự rất thích tôi, thật ra mẹ tôi giục tôi lấy chồng, tôi cũng không có ý kiến to tát gì, có cảm giác thì cứ thuận theo tự nhiên thôi.Mấy năm độc thân tôi tập trung lo cho công việc, những con số trong thẻ ngân hàng càng khiến tôi có cảm giác an toàn hơn.Thời đại học, tôi từng mơ ước sẽ mua được một căn phòng đơn nhỏ và nuôi một con chó, cuộc sống sẽ rất thoải mái.Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, “Em muốn chịu trách nhiệm với anh, không phải là em sẽ chịu trách nhiệm với anh.”Anh cười nhẹ, “Được rồi, lát nữa nhớ về phòng ngủ sớm, ngày mai dẫn em đi chơi, có rảnh không?”“Hì hì, có, lâu nay em bận rộn nhiều quá rồi, dù sao cũng phải xin nghỉ.” Tôi nói.Không biết tại sao, bây giờ tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều.Tôi về phòng thay quần áo, kéo Đàm Ngộ tới phòng khách xem phim với mình, đương nhiên, lần này không phải là《Bản Tin Thời Sự》.