Tác giả:

Kiên trì nửa giờ, Dương Lưu Thư vẫn chưa buồn ngủ. Cô từ từ điều chỉnh lại tư thế ngủ, một tay nhẹ nhàng đặt lên chiếc bụng đang nhô cao. Mang thai mười tháng, ngày mai cuối cùng cũng sẽ từ một sản phụ thăng cấp thành một người mẹ thực sự, không thể tránh khỏi kích động cùng lo lắng. Trên chiếc giường bên cạnh, một giọng nói trầm thấp dịu dàng vang lên: “Không ngủ được sao?” “Ừm.” Cô khẽ trả lời, tay vẫn vuốt ve bụng từng cái. Anh ngay lập tức ngồi dậy: “Thân thể không thoải mái à? Nếu không gọi bác sĩ vào xem sao?” Cô vội phủ nhận: “Không phải. Nhưng mà, em muốn anh ngủ với em.” “Được.” Anh xốc chiếc chăn mỏng lên rời giường, đi đến mép giường cô, nằm xuống bên cạnh cô. Vì ở bệnh viện, anh không thay áo ngủ, vẫn mặc áo sơmi. Ngủ lâu như vậy, ngoại trừ thêm vài nếp gấp, còn đâu vẫn không cẩu thả chút nào. Cô theo thói quen kéo lấy cánh tay anh để gối lên. Nút tay áo chưa cởi, cơ thể anh bị áo sơ mi nghiêm chỉnh trói buộc. Anh vươn tay, dùng tư thế ôm lấy cô để cởi nút tay áo. Dương…

Truyện chữ