Tác giả:

Rằm tháng bảy, trời Hà Nội đổ mưa rả rích. Những cơn mưa Ngâu dai dẳng không dứt, làm dịu dần đi cái nóng mùa hạ, mang đến cái se lạnh dễ chịu mùa thu. Dưới sự chậm rãi bình dị của thời tiết, con người dường như cũng bớt vội vàng hơn. Quá giờ tan tầm, đường phố Hà Nội không còn đông đúc như lúc cao điểm. Đèn đường đồng loạt được bật lên, ánh sáng nhân tạo chiếu xuống hàng cây cổ thụ, tạo ra những cái bóng đen kéo dài trên mặt đất. Người ta nói rằng, thời điểm nhà nhà lên đèn chính là thời điểm đẹp nhất trong một ngày dài. Quả thật không sai. Trên đường lớn, chiếc Sedan màu đen chậm rãi lăn bánh dưới làn mưa rả rích, hoà cùng bóng tối của buổi cuối ngày. Chẳng mấy chốc chiếc xe đó đã đỗ vào ven đường, im lặng như đang chờ đợi. Xe đã dừng rất lâu nhưng người đàn ông trong xe lại không có ý định bước xuống. Những ngón tay thon dài chậm rãi gõ từng nhịp trên vô lăng, ánh mắt của anh luôn hướng về phía toà nhà đối diện. Ngũ quan không quá nổi bật nhưng rất hài hòa, sống mũi cao thẳng cùng…

Truyện chữ