Tô Hà Y chết vào một ngày thu mưa tầm tã. Bên trong tiểu biệt viện chen chúc không ít người, sắc mặt người nào người nấy đều trắng bệch, thỉnh thoảng lại có tiếng nức nở đè nén nhẹ nhàng truyền đến, tên thái giám thính tai nghe được lập tức hăm dọa một trận. "Mau giết đi, hôm nay trời mưa làm cho sạch sẽ một chút." Lão thái giám quay đầu dặn dò một câu, rồi để đồ nhi đỡ ngồi xuống ghế thái sư, tiếng gào khóc đột nhiên vang lên, xung quanh lại trở nên hỗn loạn. Thị vệ bên cạnh thấy thế lập tức kéo một cung nữ ném xuống bãi đất trống, giơ tay chém xuống. Máu từ cần cổ nàng bắn phọt ra, mặt đất nhuộm một mảng đỏ sẫm. Tô Hà Y chỉ cảm thấy toàn thân rét run như rơi vào hầm băng. Hoàng đế đương triều Độc Cô Đình là một bạo quân, coi mạng người như cỏ rác, cai trị hà khắc, chưa từng nhân từ nương tay. Từ khi nàng vào cung vẫn luôn dè dặt thận trọng, chỉ sợ chọc giận thánh thượng làm liên lụy đến thân hữu. Trong lòng thầm mong ngóng đến mãn kỳ ba năm có thể xuất cung...!Không ngờ một ngày…
Tác giả: