Gió thu thổi qua. Khương Ngôn Ý ôm lấy thân mình đơn bạc co ro ở góc phòng tối. Tóc nàng rối bời, rủ xuống che khuất mặt, băng gạc quấn cái trán đã bị thấm ra máu nhuộm đỏ một mảng. Trong phòng có chừng hơn mười nữ tử, các nàng trên người chỉ khoác bộ quần áo lỏng lẻo để che thân. Cách các giường có rèm vải ngăn ra nhưng bình thường rèm vải đều là mở ra, chỉ khi có cô nương nào trong phòng tiếp khách thì mới kéo lên che lại. Nơi này là phía ngoài đại doanh Tây Châu, nữ tử bị đưa tới nơi này đều có tội tịch, đời này đều không có hy vọng hoàn lương. Cho tới giờ Khương Ngôn Ý đều có chút mộng bức. Nàng...!xuyên sách rồi. Là một độc giả đã duyệt qua vô số tiểu thuyết mạng có thâm niên hơn mười năm, nhìn đếm không hết các tác phẩm xuyên sách, thường mở đầu đều là người xuyên qua có họ tên trùng với nhân vật trong sách. Nàng còn từng vì chuyện này mà phỉ nhổ không ít, nói tác giả không thể đổi mới cách thức một chút được sao. Ai ngờ vừa quay đầu thì thấy bản thân mình cũng trùng tên trùng…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...