- Em dậy rồi à, anh đang tính lên phòng gọi em xuống _ anh Cường, anh trai nó đang trong bếp nói vọng ra - Dạ,em dậy rồi _ nó cũng đáp lại rồi phụ anh nó một tay - Ăn xong, tí anh đưa em đi học, nó cùng đường đến công ty - Dạ, nhưng mà…ba đâu rồi _ giọng nó bỗng trầm xuống - Ba về trên nhà lo vài việc rồi _ anh nó thấy nó trầm xuống liền nói nhanh - À…ta cùng ăn thôi, xong rồi, nhanh còn đi học, ngày đầu mà đi học muộn thì không hay đâu _ anh mỉm cười với nó Cả hai anh em cùng dùng bữa, nhưng không ai nói với ai câu nào. Anh cảm giác được nó đang khóc, nhưng không thấy giọt nước mắt nào lăn xuống. Mắt nó cứ nhìm chằm chằm vào bữa điểm tâm của mình, nhìn một hồi lâu rồi nó ăn vội ăn vàng cho xong, rồi đứng dậy trước. Nó chạy thẳng lên phòng thay đồ rồi xuống nhà. Lúc này thì anh nó cũng đã dọn dẹp xong ở bếp, lên phòng thay đồ rồi xuống nhà đưa nó đi học. Suốt đường đi, nó cứ nhìn ra ngoài cửa sổ mà không nói với anh nó câu nào…
Tác giả: