Cháp 1 -----------Sân bay Tân Sơn Nhất------------------ Chuyến bay từ Seoul tới Hà Nội đã đáp xuống mời quý khách xuống máy bay. Tiếng cô tiếp viên lanh lảnh từ trong đi ra 1 cô gái vs sự kết hợp đen trắng hoàn hảo và khuôn mặt xinh xắn trắng trẻo bước ra đó chính là Nguyễn Hoài Bảo Nhi. Tui kéo nhanh chiếc va li nặng đi về chiếc xe miu trần trắng. Tài xế mở cửa cho tui bước vào:"cho cháu về thẳng nhà lun nhé chú" tui nói vs gjọg mệt mỏi sau mấy tiếng ngồi trên máy bay. Chjếc xe đỗ ngay trc cổg 1 ngôi nhà đan xen Hàn-Việt tui vào nhà rồi chạy thẳg lên fòg ngủ 1 gjấc đến tậu chiều thì bị 1 tiếng gọi:"Bảo Nhi dậy thôi chiều rồi" tui đáp lại vs gjọg ngái ngủ"cô à cho cháu ngủ tý nữa đi mà". Cụ ông vs mái tóc trắng nhìu hơn đen cùg vs bộ râu dài mặt mũi đag chuyển sag màu đen:"dậy! Ai là cô hử dám gọi ôg mày là cô à?" Giọng khàn khàn lành lạnh trùi đất ui ÔNG NỘI tuj thầm than vì gọi người ông kính iu là...cô:"ông nội con dậy roài nè con xin lỗi nội nha~" Dùng đôi mắt so ciu tui nịnh nọt…
Chương 30: Chương 29
Tiểu Quỷ Trường Harvest MoonTác giả: AngelCháp 1 -----------Sân bay Tân Sơn Nhất------------------ Chuyến bay từ Seoul tới Hà Nội đã đáp xuống mời quý khách xuống máy bay. Tiếng cô tiếp viên lanh lảnh từ trong đi ra 1 cô gái vs sự kết hợp đen trắng hoàn hảo và khuôn mặt xinh xắn trắng trẻo bước ra đó chính là Nguyễn Hoài Bảo Nhi. Tui kéo nhanh chiếc va li nặng đi về chiếc xe miu trần trắng. Tài xế mở cửa cho tui bước vào:"cho cháu về thẳng nhà lun nhé chú" tui nói vs gjọg mệt mỏi sau mấy tiếng ngồi trên máy bay. Chjếc xe đỗ ngay trc cổg 1 ngôi nhà đan xen Hàn-Việt tui vào nhà rồi chạy thẳg lên fòg ngủ 1 gjấc đến tậu chiều thì bị 1 tiếng gọi:"Bảo Nhi dậy thôi chiều rồi" tui đáp lại vs gjọg ngái ngủ"cô à cho cháu ngủ tý nữa đi mà". Cụ ông vs mái tóc trắng nhìu hơn đen cùg vs bộ râu dài mặt mũi đag chuyển sag màu đen:"dậy! Ai là cô hử dám gọi ôg mày là cô à?" Giọng khàn khàn lành lạnh trùi đất ui ÔNG NỘI tuj thầm than vì gọi người ông kính iu là...cô:"ông nội con dậy roài nè con xin lỗi nội nha~" Dùng đôi mắt so ciu tui nịnh nọt… -Trưởng khoa nhịp đập của bệnh nhân bắt đầu giảm_ 1 cô y tá chạy lại thông báo.-Cố gắng duy trì lại nhịp tim_bác sĩ lau mồ hôi trên trán.-Không xong rồi huyết áp đang tụt nhanh!-Mau dùng mọi biện pháp nhanh!_mọi người gấp rút cuống cuồng lên. Bên ngoài phòng mổ mọi người lo lắng đi lại không ngừng.Tít.....tít......tít..... Tiếng "tít" dài. Các bác sĩ bất lực nhìn nhau....Cửa mở mọi người xúm vào hỏi:-Cháu/con/chị/em tôi sao rồi_đồng thanh. Bác sĩ nhìn người nhà lắc đầu.-Tôi xin lỗi. Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng... Sững sờ... Mẹ Nam ngất đi. Nam k còn sức lực ngã ngục xuống đất. Thiên khóc, rồi đấm tay vào tường, máu trào ra. Ông Kim dường như ko tin vào tai mình nữa ngồi phịch xuống ghế. Ông Minh (pa nó) đứng chết trân tại chỗ. Tại sao nhà ông lại xảy ra hết chuyện này đến chuyện khác vậy?.....8.00p.m Hà Nội- Việt Nam....."Keng!!!" chiếc thìa kem trên tay Hiếu rơi xuống đất.-Hiếu cậu sao vậy?_Hoàng Linh lo lắng nhìn Hiếu.-À không...không có gì. Linh ăn tiếp đi_Hiếu xua tay. Sao tim cậu đau thế nhỉ? Đau nhói như vừa mất đi 1 cái gì đó "Tôi lại nhớ em rồi....ở cùng Hoàng Linh lại k có cảm giác gì... Trái tim ơi đừng hành hạ ta nữa".........10.00 p.m Bệnh viện Seoul........-Bác sĩ...bác sĩ... Tim của cô bé đập lại rồi._1 y tá chạy nhanh ra.-Sao cơ?_tất cả nhìn vế phía phòng mổ vs 1 tia hy vọng.-Anh! Bé con sẽ sống đúng không?_ Thiên lau những giọt nước mắt hỏi Nam.-Chúng ta còn tia hy vọng mà. Con bé sẽ sống. Nó k có vé để đi xuống âm phủ đâu.Quả là kì tích. 50 năm qua ông đã lặn lội b.nhiêu ca mổ mà chưa từng thấy cả mổ nào như thế này.Băng ca được chuyển ra. Nó đang nằm đó ngủ. Bác sĩ nhìn người nhà cười tươi rói.-Chúc mừng gia đình quả là kì tích. Nhưng cũng chưa thể mừng vội vì có thể tỉnh dậy hay không là ý chí của bệnh nhân.-Ahahahaha con bé sống rồi la la la_ Nam và Thiên cầm tay ông Kim nhảy tưng tưng. Bác sĩ nói mặc b.sĩ ta vui mặc ta........ Hết chapter 29.......
-Trưởng khoa nhịp đập của bệnh nhân bắt đầu giảm_ 1 cô y tá chạy lại thông báo.
-Cố gắng duy trì lại nhịp tim_bác sĩ lau mồ hôi trên trán.
-Không xong rồi huyết áp đang tụt nhanh!
-Mau dùng mọi biện pháp nhanh!_mọi người gấp rút cuống cuồng lên. Bên ngoài phòng mổ mọi người lo lắng đi lại không ngừng.
Tít.....tít......tít..... Tiếng "tít" dài. Các bác sĩ bất lực nhìn nhau....
Cửa mở mọi người xúm vào hỏi:
-Cháu/con/chị/em tôi sao rồi_đồng thanh. Bác sĩ nhìn người nhà lắc đầu.
-Tôi xin lỗi. Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng... Sững sờ... Mẹ Nam ngất đi. Nam k còn sức lực ngã ngục xuống đất. Thiên khóc, rồi đấm tay vào tường, máu trào ra. Ông Kim dường như ko tin vào tai mình nữa ngồi phịch xuống ghế. Ông Minh (pa nó) đứng chết trân tại chỗ. Tại sao nhà ông lại xảy ra hết chuyện này đến chuyện khác vậy?
.....8.00p.m Hà Nội- Việt Nam.....
"Keng!!!" chiếc thìa kem trên tay Hiếu rơi xuống đất.
-Hiếu cậu sao vậy?_Hoàng Linh lo lắng nhìn Hiếu.
-À không...không có gì. Linh ăn tiếp đi_Hiếu xua tay. Sao tim cậu đau thế nhỉ? Đau nhói như vừa mất đi 1 cái gì đó "Tôi lại nhớ em rồi....ở cùng Hoàng Linh lại k có cảm giác gì... Trái tim ơi đừng hành hạ ta nữa"
.........10.00 p.m Bệnh viện Seoul........
-Bác sĩ...bác sĩ... Tim của cô bé đập lại rồi._1 y tá chạy nhanh ra.
-Sao cơ?_tất cả nhìn vế phía phòng mổ vs 1 tia hy vọng.
-Anh! Bé con sẽ sống đúng không?_ Thiên lau những giọt nước mắt hỏi Nam.
-Chúng ta còn tia hy vọng mà. Con bé sẽ sống. Nó k có vé để đi xuống âm phủ đâu.
Quả là kì tích. 50 năm qua ông đã lặn lội b.nhiêu ca mổ mà chưa từng thấy cả mổ nào như thế này.
Băng ca được chuyển ra. Nó đang nằm đó ngủ. Bác sĩ nhìn người nhà cười tươi rói.
-Chúc mừng gia đình quả là kì tích. Nhưng cũng chưa thể mừng vội vì có thể tỉnh dậy hay không là ý chí của bệnh nhân.
-Ahahahaha con bé sống rồi la la la_ Nam và Thiên cầm tay ông Kim nhảy tưng tưng. Bác sĩ nói mặc b.sĩ ta vui mặc ta.
....... Hết chapter 29.......
Tiểu Quỷ Trường Harvest MoonTác giả: AngelCháp 1 -----------Sân bay Tân Sơn Nhất------------------ Chuyến bay từ Seoul tới Hà Nội đã đáp xuống mời quý khách xuống máy bay. Tiếng cô tiếp viên lanh lảnh từ trong đi ra 1 cô gái vs sự kết hợp đen trắng hoàn hảo và khuôn mặt xinh xắn trắng trẻo bước ra đó chính là Nguyễn Hoài Bảo Nhi. Tui kéo nhanh chiếc va li nặng đi về chiếc xe miu trần trắng. Tài xế mở cửa cho tui bước vào:"cho cháu về thẳng nhà lun nhé chú" tui nói vs gjọg mệt mỏi sau mấy tiếng ngồi trên máy bay. Chjếc xe đỗ ngay trc cổg 1 ngôi nhà đan xen Hàn-Việt tui vào nhà rồi chạy thẳg lên fòg ngủ 1 gjấc đến tậu chiều thì bị 1 tiếng gọi:"Bảo Nhi dậy thôi chiều rồi" tui đáp lại vs gjọg ngái ngủ"cô à cho cháu ngủ tý nữa đi mà". Cụ ông vs mái tóc trắng nhìu hơn đen cùg vs bộ râu dài mặt mũi đag chuyển sag màu đen:"dậy! Ai là cô hử dám gọi ôg mày là cô à?" Giọng khàn khàn lành lạnh trùi đất ui ÔNG NỘI tuj thầm than vì gọi người ông kính iu là...cô:"ông nội con dậy roài nè con xin lỗi nội nha~" Dùng đôi mắt so ciu tui nịnh nọt… -Trưởng khoa nhịp đập của bệnh nhân bắt đầu giảm_ 1 cô y tá chạy lại thông báo.-Cố gắng duy trì lại nhịp tim_bác sĩ lau mồ hôi trên trán.-Không xong rồi huyết áp đang tụt nhanh!-Mau dùng mọi biện pháp nhanh!_mọi người gấp rút cuống cuồng lên. Bên ngoài phòng mổ mọi người lo lắng đi lại không ngừng.Tít.....tít......tít..... Tiếng "tít" dài. Các bác sĩ bất lực nhìn nhau....Cửa mở mọi người xúm vào hỏi:-Cháu/con/chị/em tôi sao rồi_đồng thanh. Bác sĩ nhìn người nhà lắc đầu.-Tôi xin lỗi. Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng... Sững sờ... Mẹ Nam ngất đi. Nam k còn sức lực ngã ngục xuống đất. Thiên khóc, rồi đấm tay vào tường, máu trào ra. Ông Kim dường như ko tin vào tai mình nữa ngồi phịch xuống ghế. Ông Minh (pa nó) đứng chết trân tại chỗ. Tại sao nhà ông lại xảy ra hết chuyện này đến chuyện khác vậy?.....8.00p.m Hà Nội- Việt Nam....."Keng!!!" chiếc thìa kem trên tay Hiếu rơi xuống đất.-Hiếu cậu sao vậy?_Hoàng Linh lo lắng nhìn Hiếu.-À không...không có gì. Linh ăn tiếp đi_Hiếu xua tay. Sao tim cậu đau thế nhỉ? Đau nhói như vừa mất đi 1 cái gì đó "Tôi lại nhớ em rồi....ở cùng Hoàng Linh lại k có cảm giác gì... Trái tim ơi đừng hành hạ ta nữa".........10.00 p.m Bệnh viện Seoul........-Bác sĩ...bác sĩ... Tim của cô bé đập lại rồi._1 y tá chạy nhanh ra.-Sao cơ?_tất cả nhìn vế phía phòng mổ vs 1 tia hy vọng.-Anh! Bé con sẽ sống đúng không?_ Thiên lau những giọt nước mắt hỏi Nam.-Chúng ta còn tia hy vọng mà. Con bé sẽ sống. Nó k có vé để đi xuống âm phủ đâu.Quả là kì tích. 50 năm qua ông đã lặn lội b.nhiêu ca mổ mà chưa từng thấy cả mổ nào như thế này.Băng ca được chuyển ra. Nó đang nằm đó ngủ. Bác sĩ nhìn người nhà cười tươi rói.-Chúc mừng gia đình quả là kì tích. Nhưng cũng chưa thể mừng vội vì có thể tỉnh dậy hay không là ý chí của bệnh nhân.-Ahahahaha con bé sống rồi la la la_ Nam và Thiên cầm tay ông Kim nhảy tưng tưng. Bác sĩ nói mặc b.sĩ ta vui mặc ta........ Hết chapter 29.......