-Thưa mẹ con đi học mới về!_ nó buồn bã nói. -Ừ._mẹ nó vùi đầu vào văn kiện hững hờ đáp như một phản xạ tự nhiên mà không hề để ý đến nó. Nó lê bước chân nặng nề vào trong căn phòng của nó, quăng chiếc cặp lên bàn rồi nó thả mình lên chiếc giường rộng mềm mại, rồi cứ thế nó chìm vào giấc ngủ. ------------------------------------------ -Hà Mi! con gái yêu ! dậy ăn cơm rồi đi học nha con, hôm nay có món rau muống xào chao mà con thích nhất nè! nhanh dậy đi con gái._ một giọng nói ngọt ngào truyền đến. -Dạ!_ nó vỗ vỗ hai bên má nó rồi vui vẻ trả lời lại. Nó xếp mùng mền rồi bất chợt quay sang nhìn mẹ nó : Mẹ ! mẹ ăn rồi đi làm đi chứ mẹ còn dọn cơm rồi ngồi ăn với con nữa thì trễ mất!_ giọng nó lo lắng. - Không sao hôm nay công ty mẹ làm trễ mà._ mẹ nó trìu mến nói với nó. -Vậy ạ ! -Ừ,thôi ăn đi để còn đi học nữa. -Dạ._ nó vui vẻ đáp-Ủa mà cha đi ruộng rồi hả mẹ ? -Ừ, cha con đi từ hồi ai đó còn chổng mông mà ngủ kia kìa. _ mẹ nó châm chọc. -Mẹ này... _ nó giận lẫy nói. -Thôi ăn lẹ đi…
Chương 29: Chương 29. Tìm Được Ngọc Trâm Trong Đau Khổ
Ừ Thì Tôi Là Một Con Bé Xui XẻoTác giả: Bunny-Thưa mẹ con đi học mới về!_ nó buồn bã nói. -Ừ._mẹ nó vùi đầu vào văn kiện hững hờ đáp như một phản xạ tự nhiên mà không hề để ý đến nó. Nó lê bước chân nặng nề vào trong căn phòng của nó, quăng chiếc cặp lên bàn rồi nó thả mình lên chiếc giường rộng mềm mại, rồi cứ thế nó chìm vào giấc ngủ. ------------------------------------------ -Hà Mi! con gái yêu ! dậy ăn cơm rồi đi học nha con, hôm nay có món rau muống xào chao mà con thích nhất nè! nhanh dậy đi con gái._ một giọng nói ngọt ngào truyền đến. -Dạ!_ nó vỗ vỗ hai bên má nó rồi vui vẻ trả lời lại. Nó xếp mùng mền rồi bất chợt quay sang nhìn mẹ nó : Mẹ ! mẹ ăn rồi đi làm đi chứ mẹ còn dọn cơm rồi ngồi ăn với con nữa thì trễ mất!_ giọng nó lo lắng. - Không sao hôm nay công ty mẹ làm trễ mà._ mẹ nó trìu mến nói với nó. -Vậy ạ ! -Ừ,thôi ăn đi để còn đi học nữa. -Dạ._ nó vui vẻ đáp-Ủa mà cha đi ruộng rồi hả mẹ ? -Ừ, cha con đi từ hồi ai đó còn chổng mông mà ngủ kia kìa. _ mẹ nó châm chọc. -Mẹ này... _ nó giận lẫy nói. -Thôi ăn lẹ đi… Nó bị đẩy ra xa, tay thì va vào bồn hoa dọc theo khắp con đường, những cành cây vừa mới cắt được dịp đâm vào tay nó làm tay nó bị trầy một đường lớn, những giọt máu màu đỏ tươi chảy ra rồi lăn dài khắp cánh tay trắng nõn. Dưới đầu gối cũng rỉ ra không ít máu và chi chít những vết xướt nhỏ. Nó đau đớn ngồi dậy, hoảng hốt chạy tới bên cạnh người đã cứu mình. Nó bàng hoàng kinh ngạc vì người vừa cứu nó là Huyền Trân. Đầu Huyền Trân bê bết máu, từng giọt từng giọt từ trên đầu rơi xuống mặt đường. Tài xế xe cũng đã bước khỏi xe, hoảng hốt gọi xe cấp cứu cho người mình vừa đụng phải.-Tại sao bạn lại cứu mình, tại sao vậy?_ nó rưng rưng nước mắt tay thì ôm lấy Huyền Trân.-Đồ ngốc..._ Huyền Trân chỉ kịp nói được hai chữ rồi lịm đi trong đau đớn.Trong lòng nó đau đớn quằn quại, tại sao mọi người bên cạnh nó đều bị xui xẻo như vậy? ngay cả Huyền Trân người chỉ vừa quen biết nó trong năm lớp 10 đầy đau khổ này của nó cũng ra nông nỗi này chỉ vì nó, chỉ vì cứu lấy một con nhỏ mang đầy niềm bất hạnh cho những người xung quanh. Nó ôm huyền trân trong tay, trong lòng không khỏi bức rức, từng giọt nước mắt lăn dài trên má.Năm phút sau, chiếc xe màu trắng với những tiếng đau thương vang lên lao ra từ dòng xe tấp nập rồi dừng lại bên đường. Huyền Trân và nó nhanh chóng được các y ta đưa đến bệnh viện.Trong bệnh viện lạnh lẽo, nó lúc này đã được băng bó ở tay và chân, nó ngồi ở hàng ghế chờ trong bệnh viện, lòng không ngừng cầu nguyện cho Huyền Trân và thầm xin lỗi. Bỗng đèn phòng phẫu thuật vụt tắt, các bác sĩ từ trong phòng đi ra. Nó chạy vội tới.-Bạn con có sao không bác sĩ._ nó lo lắng hỏi.-Đã qua cơn nguy kịch nhưng các tế bào não đã bị liệt...nói cách khác thì cô bé phải làm người thực vật và...cơ hội để cô bé tỉnh lại là 30%. Giờ cháu hãy về cầu nguyện và mong chờ kỳ tích xảy ra._ bác sĩ buồn bã nói, tay đặt lên vai nó vỗ nhẹ an ủi nó.-..._ nó không nói nên lời, nơi cổ họng nghẹn ngào làm cho nó không cách nào phát ra tiếng được.-À đây là sợi dây chuyền của cô bé, trong lúc phẫu thuật bác lỡ làm đứt, bây giờ cháu giữ hộ cô bé nhé._ một vị bác sĩ nói với nó rồi chìa tay ra, trên tay là một sợi dây chuyền nhỏ nhắn.Nó nhận lấy sợi dây chuyền rồi không khỏi kinh ngạc. Tại sao vật đó lại trong tay Huyền Trân? nó tròn mắt nhìn sợi dây chuyền vài giây rồi xin phép các bác sĩ cho đến phòng của Huyền Trân.Đứng trước cửa phòng bệnh, nó đưa mắt nhìn vào trong, nơi Huyền Trân đang được cắm chi chít những cái ống. Tay nó nắm chặt sợi dây chuyền trong lòng không ngừng tự trách móc bản thân.-Ngọc Trâm ơi! mình xin lỗi vì đã đẩy bạn vào tình cảnh này. Mình không biết tại sao khuôn mặt bạn không còn giống lúc trước, nhưng mình tin rằng bạn chính là Ngọc Trâm của mình. Xin lỗi bạn rất nhiều vì đã làm cho bạn ra nông nỗi này, đáng lí ra người đang nằm trên cái giường lạnh lẽo đó phải là mình chứ không phải là bạn. Nhưng tại sao ngay từ đầu bạn không nói với mình bạn là Ngọc Trâm, bạn có biết rằng mình đã tìm bạn rất lâu rồi không? Mình từ nhỏ vẫn thường mang rắc rối cho bạn và bây giờ cũng vậy, bạn thay mình chịu tất cả không một oán trách. Mình thật sự rất rất xin lỗi bạn Ngọc Trâm, cầu xin bạn hãy tỉnh lại, đánh mình, mắng mình nhưng đừng rời xa mình._ hai hàng nước mắt của nó lại tiếp tục lăn xuống khỏi khóe mắt.Trong tay nó là sợi dây chuyền, nhưng sợi dây chuyền kia đã được lồng vào một chiếc nhẫn và đó chính là chiếc nhẫn mà Ngọc Trân đã tặng nó khi nó tròn chín tuổi, chiếc nhẫn tượng trưng ột tình bạn đẹp...
Nó bị đẩy ra xa, tay thì va vào bồn hoa dọc theo khắp con đường, những cành cây vừa mới cắt được dịp đâm vào tay nó làm tay nó bị trầy một đường lớn, những giọt máu màu đỏ tươi chảy ra rồi lăn dài khắp cánh tay trắng nõn. Dưới đầu gối cũng rỉ ra không ít máu và chi chít những vết xướt nhỏ. Nó đau đớn ngồi dậy, hoảng hốt chạy tới bên cạnh người đã cứu mình. Nó bàng hoàng kinh ngạc vì người vừa cứu nó là Huyền Trân. Đầu Huyền Trân bê bết máu, từng giọt từng giọt từ trên đầu rơi xuống mặt đường. Tài xế xe cũng đã bước khỏi xe, hoảng hốt gọi xe cấp cứu cho người mình vừa đụng phải.
-Tại sao bạn lại cứu mình, tại sao vậy?_ nó rưng rưng nước mắt tay thì ôm lấy Huyền Trân.
-Đồ ngốc..._ Huyền Trân chỉ kịp nói được hai chữ rồi lịm đi trong đau đớn.
Trong lòng nó đau đớn quằn quại, tại sao mọi người bên cạnh nó đều bị xui xẻo như vậy? ngay cả Huyền Trân người chỉ vừa quen biết nó trong năm lớp 10 đầy đau khổ này của nó cũng ra nông nỗi này chỉ vì nó, chỉ vì cứu lấy một con nhỏ mang đầy niềm bất hạnh cho những người xung quanh. Nó ôm huyền trân trong tay, trong lòng không khỏi bức rức, từng giọt nước mắt lăn dài trên má.
Năm phút sau, chiếc xe màu trắng với những tiếng đau thương vang lên lao ra từ dòng xe tấp nập rồi dừng lại bên đường. Huyền Trân và nó nhanh chóng được các y ta đưa đến bệnh viện.
Trong bệnh viện lạnh lẽo, nó lúc này đã được băng bó ở tay và chân, nó ngồi ở hàng ghế chờ trong bệnh viện, lòng không ngừng cầu nguyện cho Huyền Trân và thầm xin lỗi. Bỗng đèn phòng phẫu thuật vụt tắt, các bác sĩ từ trong phòng đi ra. Nó chạy vội tới.
-Bạn con có sao không bác sĩ._ nó lo lắng hỏi.
-Đã qua cơn nguy kịch nhưng các tế bào não đã bị liệt...nói cách khác thì cô bé phải làm người thực vật và...cơ hội để cô bé tỉnh lại là 30%. Giờ cháu hãy về cầu nguyện và mong chờ kỳ tích xảy ra._ bác sĩ buồn bã nói, tay đặt lên vai nó vỗ nhẹ an ủi nó.
-..._ nó không nói nên lời, nơi cổ họng nghẹn ngào làm cho nó không cách nào phát ra tiếng được.
-À đây là sợi dây chuyền của cô bé, trong lúc phẫu thuật bác lỡ làm đứt, bây giờ cháu giữ hộ cô bé nhé._ một vị bác sĩ nói với nó rồi chìa tay ra, trên tay là một sợi dây chuyền nhỏ nhắn.
Nó nhận lấy sợi dây chuyền rồi không khỏi kinh ngạc. Tại sao vật đó lại trong tay Huyền Trân? nó tròn mắt nhìn sợi dây chuyền vài giây rồi xin phép các bác sĩ cho đến phòng của Huyền Trân.
Đứng trước cửa phòng bệnh, nó đưa mắt nhìn vào trong, nơi Huyền Trân đang được cắm chi chít những cái ống. Tay nó nắm chặt sợi dây chuyền trong lòng không ngừng tự trách móc bản thân.
-Ngọc Trâm ơi! mình xin lỗi vì đã đẩy bạn vào tình cảnh này. Mình không biết tại sao khuôn mặt bạn không còn giống lúc trước, nhưng mình tin rằng bạn chính là Ngọc Trâm của mình. Xin lỗi bạn rất nhiều vì đã làm cho bạn ra nông nỗi này, đáng lí ra người đang nằm trên cái giường lạnh lẽo đó phải là mình chứ không phải là bạn. Nhưng tại sao ngay từ đầu bạn không nói với mình bạn là Ngọc Trâm, bạn có biết rằng mình đã tìm bạn rất lâu rồi không? Mình từ nhỏ vẫn thường mang rắc rối cho bạn và bây giờ cũng vậy, bạn thay mình chịu tất cả không một oán trách. Mình thật sự rất rất xin lỗi bạn Ngọc Trâm, cầu xin bạn hãy tỉnh lại, đánh mình, mắng mình nhưng đừng rời xa mình._ hai hàng nước mắt của nó lại tiếp tục lăn xuống khỏi khóe mắt.
Trong tay nó là sợi dây chuyền, nhưng sợi dây chuyền kia đã được lồng vào một chiếc nhẫn và đó chính là chiếc nhẫn mà Ngọc Trân đã tặng nó khi nó tròn chín tuổi, chiếc nhẫn tượng trưng ột tình bạn đẹp...
Ừ Thì Tôi Là Một Con Bé Xui XẻoTác giả: Bunny-Thưa mẹ con đi học mới về!_ nó buồn bã nói. -Ừ._mẹ nó vùi đầu vào văn kiện hững hờ đáp như một phản xạ tự nhiên mà không hề để ý đến nó. Nó lê bước chân nặng nề vào trong căn phòng của nó, quăng chiếc cặp lên bàn rồi nó thả mình lên chiếc giường rộng mềm mại, rồi cứ thế nó chìm vào giấc ngủ. ------------------------------------------ -Hà Mi! con gái yêu ! dậy ăn cơm rồi đi học nha con, hôm nay có món rau muống xào chao mà con thích nhất nè! nhanh dậy đi con gái._ một giọng nói ngọt ngào truyền đến. -Dạ!_ nó vỗ vỗ hai bên má nó rồi vui vẻ trả lời lại. Nó xếp mùng mền rồi bất chợt quay sang nhìn mẹ nó : Mẹ ! mẹ ăn rồi đi làm đi chứ mẹ còn dọn cơm rồi ngồi ăn với con nữa thì trễ mất!_ giọng nó lo lắng. - Không sao hôm nay công ty mẹ làm trễ mà._ mẹ nó trìu mến nói với nó. -Vậy ạ ! -Ừ,thôi ăn đi để còn đi học nữa. -Dạ._ nó vui vẻ đáp-Ủa mà cha đi ruộng rồi hả mẹ ? -Ừ, cha con đi từ hồi ai đó còn chổng mông mà ngủ kia kìa. _ mẹ nó châm chọc. -Mẹ này... _ nó giận lẫy nói. -Thôi ăn lẹ đi… Nó bị đẩy ra xa, tay thì va vào bồn hoa dọc theo khắp con đường, những cành cây vừa mới cắt được dịp đâm vào tay nó làm tay nó bị trầy một đường lớn, những giọt máu màu đỏ tươi chảy ra rồi lăn dài khắp cánh tay trắng nõn. Dưới đầu gối cũng rỉ ra không ít máu và chi chít những vết xướt nhỏ. Nó đau đớn ngồi dậy, hoảng hốt chạy tới bên cạnh người đã cứu mình. Nó bàng hoàng kinh ngạc vì người vừa cứu nó là Huyền Trân. Đầu Huyền Trân bê bết máu, từng giọt từng giọt từ trên đầu rơi xuống mặt đường. Tài xế xe cũng đã bước khỏi xe, hoảng hốt gọi xe cấp cứu cho người mình vừa đụng phải.-Tại sao bạn lại cứu mình, tại sao vậy?_ nó rưng rưng nước mắt tay thì ôm lấy Huyền Trân.-Đồ ngốc..._ Huyền Trân chỉ kịp nói được hai chữ rồi lịm đi trong đau đớn.Trong lòng nó đau đớn quằn quại, tại sao mọi người bên cạnh nó đều bị xui xẻo như vậy? ngay cả Huyền Trân người chỉ vừa quen biết nó trong năm lớp 10 đầy đau khổ này của nó cũng ra nông nỗi này chỉ vì nó, chỉ vì cứu lấy một con nhỏ mang đầy niềm bất hạnh cho những người xung quanh. Nó ôm huyền trân trong tay, trong lòng không khỏi bức rức, từng giọt nước mắt lăn dài trên má.Năm phút sau, chiếc xe màu trắng với những tiếng đau thương vang lên lao ra từ dòng xe tấp nập rồi dừng lại bên đường. Huyền Trân và nó nhanh chóng được các y ta đưa đến bệnh viện.Trong bệnh viện lạnh lẽo, nó lúc này đã được băng bó ở tay và chân, nó ngồi ở hàng ghế chờ trong bệnh viện, lòng không ngừng cầu nguyện cho Huyền Trân và thầm xin lỗi. Bỗng đèn phòng phẫu thuật vụt tắt, các bác sĩ từ trong phòng đi ra. Nó chạy vội tới.-Bạn con có sao không bác sĩ._ nó lo lắng hỏi.-Đã qua cơn nguy kịch nhưng các tế bào não đã bị liệt...nói cách khác thì cô bé phải làm người thực vật và...cơ hội để cô bé tỉnh lại là 30%. Giờ cháu hãy về cầu nguyện và mong chờ kỳ tích xảy ra._ bác sĩ buồn bã nói, tay đặt lên vai nó vỗ nhẹ an ủi nó.-..._ nó không nói nên lời, nơi cổ họng nghẹn ngào làm cho nó không cách nào phát ra tiếng được.-À đây là sợi dây chuyền của cô bé, trong lúc phẫu thuật bác lỡ làm đứt, bây giờ cháu giữ hộ cô bé nhé._ một vị bác sĩ nói với nó rồi chìa tay ra, trên tay là một sợi dây chuyền nhỏ nhắn.Nó nhận lấy sợi dây chuyền rồi không khỏi kinh ngạc. Tại sao vật đó lại trong tay Huyền Trân? nó tròn mắt nhìn sợi dây chuyền vài giây rồi xin phép các bác sĩ cho đến phòng của Huyền Trân.Đứng trước cửa phòng bệnh, nó đưa mắt nhìn vào trong, nơi Huyền Trân đang được cắm chi chít những cái ống. Tay nó nắm chặt sợi dây chuyền trong lòng không ngừng tự trách móc bản thân.-Ngọc Trâm ơi! mình xin lỗi vì đã đẩy bạn vào tình cảnh này. Mình không biết tại sao khuôn mặt bạn không còn giống lúc trước, nhưng mình tin rằng bạn chính là Ngọc Trâm của mình. Xin lỗi bạn rất nhiều vì đã làm cho bạn ra nông nỗi này, đáng lí ra người đang nằm trên cái giường lạnh lẽo đó phải là mình chứ không phải là bạn. Nhưng tại sao ngay từ đầu bạn không nói với mình bạn là Ngọc Trâm, bạn có biết rằng mình đã tìm bạn rất lâu rồi không? Mình từ nhỏ vẫn thường mang rắc rối cho bạn và bây giờ cũng vậy, bạn thay mình chịu tất cả không một oán trách. Mình thật sự rất rất xin lỗi bạn Ngọc Trâm, cầu xin bạn hãy tỉnh lại, đánh mình, mắng mình nhưng đừng rời xa mình._ hai hàng nước mắt của nó lại tiếp tục lăn xuống khỏi khóe mắt.Trong tay nó là sợi dây chuyền, nhưng sợi dây chuyền kia đã được lồng vào một chiếc nhẫn và đó chính là chiếc nhẫn mà Ngọc Trân đã tặng nó khi nó tròn chín tuổi, chiếc nhẫn tượng trưng ột tình bạn đẹp...