Tác giả:

An An ngồi trên xe ôtô đi đến căn biệt thự Royal. - Này anh, anh có biết mẹ tôi đang ở đâu không?_ cô quay sang hỏi Minh Huy đang ngồi cạnh. -... - Này, tôi đang hỏi anh đấy An nhìn chằm chằm vào mặt Huy, hỏi lại Anh ngán ngẩm thở dài: - Tôi mà biết mẹ cô ở đâu thì đã chẳng phải vác theo cái của nợ như cô -Ishh..Ngồi ở đây chán quá! Anh có cái gì chơi được không?? Minh Huy trợn tròn mắt ngạc nhiên: côtakhông biết mìnhđangbịđòi nợ à?? Anh lấy lại sự nghiêm túc, quay sang nói với cô: - Im lặng Nhìn bộ dạng của Minh Huy, cô sợ hãi im bặt, không nói thêm câu gì 15 sau, anh chợt nhớ ra: - Biệt thự Royal tôi để lâu chưa ở, giờ phải vòng ra siêu thị mua chút đồ dùng và thức ăn. Anh Lâm, rẽ qua siêu thị đi. - Vâng, thưa cậu chủ 15 sau, xe dừng lại trước cửa siêu thị. Minh Huy mở cửa xuống xe. - Cô không ra à? An An chỉ vào người mình, nói: - Cả tôi nữa á? - Đúng vậy, tôi chưa từng chọn đồ ăn, cô là giúp việc, đương nhiên phải đi cùng. Trong siêu thị, Hoài An bỏ một đống đồ ăn vào xe đẩy, Minh…

Chương 15: Chap 15

Có Anh Bên EmTác giả: Sammyy12345An An ngồi trên xe ôtô đi đến căn biệt thự Royal. - Này anh, anh có biết mẹ tôi đang ở đâu không?_ cô quay sang hỏi Minh Huy đang ngồi cạnh. -... - Này, tôi đang hỏi anh đấy An nhìn chằm chằm vào mặt Huy, hỏi lại Anh ngán ngẩm thở dài: - Tôi mà biết mẹ cô ở đâu thì đã chẳng phải vác theo cái của nợ như cô -Ishh..Ngồi ở đây chán quá! Anh có cái gì chơi được không?? Minh Huy trợn tròn mắt ngạc nhiên: côtakhông biết mìnhđangbịđòi nợ à?? Anh lấy lại sự nghiêm túc, quay sang nói với cô: - Im lặng Nhìn bộ dạng của Minh Huy, cô sợ hãi im bặt, không nói thêm câu gì 15 sau, anh chợt nhớ ra: - Biệt thự Royal tôi để lâu chưa ở, giờ phải vòng ra siêu thị mua chút đồ dùng và thức ăn. Anh Lâm, rẽ qua siêu thị đi. - Vâng, thưa cậu chủ 15 sau, xe dừng lại trước cửa siêu thị. Minh Huy mở cửa xuống xe. - Cô không ra à? An An chỉ vào người mình, nói: - Cả tôi nữa á? - Đúng vậy, tôi chưa từng chọn đồ ăn, cô là giúp việc, đương nhiên phải đi cùng. Trong siêu thị, Hoài An bỏ một đống đồ ăn vào xe đẩy, Minh… Hai bát cơm được để ra mặt bàn. Là cơm củ cải trắng kho thịt.- Mẹ cháu nấu ăn rất ngon, chú ăn thử đi _ Minh Kỳ vừa nói vừa gắp hết củ cải từ bát mình sang bát Minh HuyCái thằng nhóc này..._ Anh véo mũi Minh Kỳ rồi bật cười- Chú mang cơm ra ẹ cháu đã- Này, cô ăn đi _ Huy đưa bát cơm cho Hoài AnAn thở dài: Anh không cần phải ở lại đây đâu, tôi có thể tự xoay xở được...- Con người tôi là vậy đấy, một khi đã nhúng tay vào chuyện gì thì sẽ không bao giờ buông ra giữa chừng đâu _ Anh giải thíchMột lúc sau, cả Minh Huy và bé Kỳ đều mang cơm ra phòng khách ăn cùng An An. Đang ăn, Huy bỗng hỏi:- Tại sao cô lại đặt tên thằng bé là Minh Kỳ?- Tại "Minh" là tên đệm của bố siêu nhân! _ Kỳ nhanh nhảu- Minh Kỳ!! Con nói gì vậy hả?- Đừng nổi nóng, thằng bé đâu làm gì có lỗiHoài An đỏ mặt cố đi vào phòng. Thấy cô suýt ngã mấy lần, Huy lo lắng: "Cô có cần tôi giúp không?"- Không cần, tôi tự đi được_ An trả lờiHuy nhăn mặt nói nhỏ:Được thôi vậy cô tự đi đi. Không thể tin cô lại là mẹ của một đứa trẻ dễ thương như thế nàyKỳ Kỳ nhìn anh, cười khúc khích.Chuông điện thoại của Huy vang lên, là thư kí của anh:- Anh Huy, anh đang ở đâu vậy? Chúng ta xong việc rồi mà không đi về sao?- ...mọi người cứvề trước đi. Tôi còn có việc bận ở đây, mai sẽ về.----------Minh Huy đưa bé Kỳ về phòng ngủ trưa. Trong phòng có rất nhiều tranh vẽ siêu nhân được dán trên tường.- Có vẻ cháu rất thích siêu nhân nhỉ?- Cháu thích siêu nhân là vì cháu nhớ bốHàng lông mi khẽ cụp xuống, Minh Kỳ nói với Huy:- Bố siêu nhân bận đi giúp đỡ mọi người nhưng lại không đến tìm cháu, không giúp mẹ Hoài An. Như vậy chẳng vui chút nào. Bố là bố cháu mà :(- Kỳ Kỳ đừng buồn, chú tin một ngày nào đó, bố cháu sẽ về với cháuBuổi chiều...Minh Kỳ đang chơi xích đu với Tiểu Vy thì cậu nhóc Phi Hùng- hơn Minh Kỳ 1 tuổi chạy ra:- Vy Vy, cậu ra chơi cùng tớ đi, chơi cùng thằng không có bố này làm gìTiểu Vy sợ sệt:- Nhưng tớ không muốn chơi cùng cậuMinh Kỳ cũng hét lên:- Ai bảo tớ không có bố?! Bố tớ là siêu nhân đấy!!- Chỉ những đứa ngốc như mày mới nghĩ bố mình là siêu nhân. Bố tao nói mẹ mày đi lăng nhăng nên mày mới không có bố, đừng mơ nữa ha ha ha...Minh Kỳ tức giận cắn vào tay Phi Hùng: Ai cho cậu nói mẹ tớ như thế?!!!!...Kỳ Kỳ chạy thẳng về nhà, nước mắt đầm đìa gọi mẹ:- Phi Hùng là kẻ xấu!!!Hoài An đang đang bôi thuốc cho vết thương ở chân, nghe thấy tiếng con khóc vội bám vào ghế đi ra cửa:Minh Kỳ ngoan, đừng khóc, con làm sao nói ẹ biết đi?- Phi Hùng nói mẹ Hoài An đi lăng nhăng nên con không có bố, con tức quá nên đã cắn bạn ấy rồi chạy về đây. Đúng là đồ xấu xa!_ Kỳ ôm mẹ, nói trong nước mắt- Tại sao ngày nào con cũng ăn cơm mà mãi vẫn chưa lớn? Con muốn lớn thật nhanh để bảo vệ mẹ, không cho ai nói xấu mẹ hếtAn An thấy con khóc cũng không giữ được nước mắt:-Chắc bạn ấy không cố ý nói xấu mẹ đâu. Nhưng con cắn bạn cũng là không đúng. Lát nữa mẹ dắt con đi xin lỗi bạn nhé- Không! Con ghét Phi Hùng!- Kỳ Kỳ, như vậy là không ngoanMinh Huy đứng trong nhà đã nghe thấy tất cả. Anh bế bé Kỳ lên rồi nói với Hoài An: Minh Kỳ nói vậy đâu có sai, cô đừng bắt thằng bé phải xin lỗi người khác một cách mù quáng. Làm như thế chỉ khiến đứa trẻ mặc cảm, tự ti vào bản thân.Huy quay sang lau nước mắt cho Minh Kỳ rồi nói:- Kỳ Kỳ giỏi lắm, cháu còn nhỏ như vậy mà đã biết bảo vệ mẹ. Phi Hùng không ngoan, nhưng nếu cháu cắn bạn ấy mà không xin lỗi, chẳng phải cháu cũng giống Phi Hùng sao?- Cháu không muốn giống bạn ấy đâu! _ Kỳ lắc đầu lia lịa- Vậy cháu nghĩ mình nên làm gì?- Nên đi xin lỗi Phi Hùng ^^ ...nhưng cháu vẫn không thích bạn ý đâuHoài An bật cười xoa đầu con. Minh Huy cũng cười theo. Anh nhìn cô rồi nói:- Cô cười đẹp mà. Nên cười nhiều hơn và bỏ cái bộ mặt u ám mỗi khi nói chuyện với tôi điHuy bế bé Kỳ vào nhà. An An nhìn theo anh. Nắng gắt mùa hè dường như nhạt đi...

Hai bát cơm được để ra mặt bàn. Là cơm củ cải trắng kho thịt.

- Mẹ cháu nấu ăn rất ngon, chú ăn thử đi _ Minh Kỳ vừa nói vừa gắp hết củ cải từ bát mình sang bát Minh Huy

Cái thằng nhóc này..._ Anh véo mũi Minh Kỳ rồi bật cười

- Chú mang cơm ra ẹ cháu đã

- Này, cô ăn đi _ Huy đưa bát cơm cho Hoài An

An thở dài: Anh không cần phải ở lại đây đâu, tôi có thể tự xoay xở được...

- Con người tôi là vậy đấy, một khi đã nhúng tay vào chuyện gì thì sẽ không bao giờ buông ra giữa chừng đâu _ Anh giải thích

Một lúc sau, cả Minh Huy và bé Kỳ đều mang cơm ra phòng khách ăn cùng An An. Đang ăn, Huy bỗng hỏi:

- Tại sao cô lại đặt tên thằng bé là Minh Kỳ?

- Tại "Minh" là tên đệm của bố siêu nhân! _ Kỳ nhanh nhảu

- Minh Kỳ!! Con nói gì vậy hả?

- Đừng nổi nóng, thằng bé đâu làm gì có lỗi

Hoài An đỏ mặt cố đi vào phòng. Thấy cô suýt ngã mấy lần, Huy lo lắng: "Cô có cần tôi giúp không?"

- Không cần, tôi tự đi được_ An trả lời

Huy nhăn mặt nói nhỏ:

Được thôi vậy cô tự đi đi. Không thể tin cô lại là mẹ của một đứa trẻ dễ thương như thế này

Kỳ Kỳ nhìn anh, cười khúc khích.

Chuông điện thoại của Huy vang lên, là thư kí của anh:

- Anh Huy, anh đang ở đâu vậy? Chúng ta xong việc rồi mà không đi về sao?

- ...mọi người cứvề trước đi. Tôi còn có việc bận ở đây, mai sẽ về.

----------

Minh Huy đưa bé Kỳ về phòng ngủ trưa. Trong phòng có rất nhiều tranh vẽ siêu nhân được dán trên tường.

- Có vẻ cháu rất thích siêu nhân nhỉ?

- Cháu thích siêu nhân là vì cháu nhớ bố

Hàng lông mi khẽ cụp xuống, Minh Kỳ nói với Huy:

- Bố siêu nhân bận đi giúp đỡ mọi người nhưng lại không đến tìm cháu, không giúp mẹ Hoài An. Như vậy chẳng vui chút nào. Bố là bố cháu mà :(

- Kỳ Kỳ đừng buồn, chú tin một ngày nào đó, bố cháu sẽ về với cháu

Buổi chiều...

Minh Kỳ đang chơi xích đu với Tiểu Vy thì cậu nhóc Phi Hùng- hơn Minh Kỳ 1 tuổi chạy ra:

- Vy Vy, cậu ra chơi cùng tớ đi, chơi cùng thằng không có bố này làm gì

Tiểu Vy sợ sệt:

- Nhưng tớ không muốn chơi cùng cậu

Minh Kỳ cũng hét lên:

- Ai bảo tớ không có bố?! Bố tớ là siêu nhân đấy!!

- Chỉ những đứa ngốc như mày mới nghĩ bố mình là siêu nhân. Bố tao nói mẹ mày đi lăng nhăng nên mày mới không có bố, đừng mơ nữa ha ha ha...

Minh Kỳ tức giận cắn vào tay Phi Hùng: Ai cho cậu nói mẹ tớ như thế?!!!!

...

Kỳ Kỳ chạy thẳng về nhà, nước mắt đầm đìa gọi mẹ:

- Phi Hùng là kẻ xấu!!!

Hoài An đang đang bôi thuốc cho vết thương ở chân, nghe thấy tiếng con khóc vội bám vào ghế đi ra cửa:

Minh Kỳ ngoan, đừng khóc, con làm sao nói ẹ biết đi?

- Phi Hùng nói mẹ Hoài An đi lăng nhăng nên con không có bố, con tức quá nên đã cắn bạn ấy rồi chạy về đây. Đúng là đồ xấu xa!_ Kỳ ôm mẹ, nói trong nước mắt

- Tại sao ngày nào con cũng ăn cơm mà mãi vẫn chưa lớn? Con muốn lớn thật nhanh để bảo vệ mẹ, không cho ai nói xấu mẹ hết

An An thấy con khóc cũng không giữ được nước mắt:

-Chắc bạn ấy không cố ý nói xấu mẹ đâu. Nhưng con cắn bạn cũng là không đúng. Lát nữa mẹ dắt con đi xin lỗi bạn nhé

- Không! Con ghét Phi Hùng!

- Kỳ Kỳ, như vậy là không ngoan

Minh Huy đứng trong nhà đã nghe thấy tất cả. Anh bế bé Kỳ lên rồi nói với Hoài An: Minh Kỳ nói vậy đâu có sai, cô đừng bắt thằng bé phải xin lỗi người khác một cách mù quáng. Làm như thế chỉ khiến đứa trẻ mặc cảm, tự ti vào bản thân.

Huy quay sang lau nước mắt cho Minh Kỳ rồi nói:

- Kỳ Kỳ giỏi lắm, cháu còn nhỏ như vậy mà đã biết bảo vệ mẹ. Phi Hùng không ngoan, nhưng nếu cháu cắn bạn ấy mà không xin lỗi, chẳng phải cháu cũng giống Phi Hùng sao?

- Cháu không muốn giống bạn ấy đâu! _ Kỳ lắc đầu lia lịa

- Vậy cháu nghĩ mình nên làm gì?

- Nên đi xin lỗi Phi Hùng ^^ ...nhưng cháu vẫn không thích bạn ý đâu

Hoài An bật cười xoa đầu con. Minh Huy cũng cười theo. Anh nhìn cô rồi nói:

- Cô cười đẹp mà. Nên cười nhiều hơn và bỏ cái bộ mặt u ám mỗi khi nói chuyện với tôi đi

Huy bế bé Kỳ vào nhà. An An nhìn theo anh. Nắng gắt mùa hè dường như nhạt đi...

Có Anh Bên EmTác giả: Sammyy12345An An ngồi trên xe ôtô đi đến căn biệt thự Royal. - Này anh, anh có biết mẹ tôi đang ở đâu không?_ cô quay sang hỏi Minh Huy đang ngồi cạnh. -... - Này, tôi đang hỏi anh đấy An nhìn chằm chằm vào mặt Huy, hỏi lại Anh ngán ngẩm thở dài: - Tôi mà biết mẹ cô ở đâu thì đã chẳng phải vác theo cái của nợ như cô -Ishh..Ngồi ở đây chán quá! Anh có cái gì chơi được không?? Minh Huy trợn tròn mắt ngạc nhiên: côtakhông biết mìnhđangbịđòi nợ à?? Anh lấy lại sự nghiêm túc, quay sang nói với cô: - Im lặng Nhìn bộ dạng của Minh Huy, cô sợ hãi im bặt, không nói thêm câu gì 15 sau, anh chợt nhớ ra: - Biệt thự Royal tôi để lâu chưa ở, giờ phải vòng ra siêu thị mua chút đồ dùng và thức ăn. Anh Lâm, rẽ qua siêu thị đi. - Vâng, thưa cậu chủ 15 sau, xe dừng lại trước cửa siêu thị. Minh Huy mở cửa xuống xe. - Cô không ra à? An An chỉ vào người mình, nói: - Cả tôi nữa á? - Đúng vậy, tôi chưa từng chọn đồ ăn, cô là giúp việc, đương nhiên phải đi cùng. Trong siêu thị, Hoài An bỏ một đống đồ ăn vào xe đẩy, Minh… Hai bát cơm được để ra mặt bàn. Là cơm củ cải trắng kho thịt.- Mẹ cháu nấu ăn rất ngon, chú ăn thử đi _ Minh Kỳ vừa nói vừa gắp hết củ cải từ bát mình sang bát Minh HuyCái thằng nhóc này..._ Anh véo mũi Minh Kỳ rồi bật cười- Chú mang cơm ra ẹ cháu đã- Này, cô ăn đi _ Huy đưa bát cơm cho Hoài AnAn thở dài: Anh không cần phải ở lại đây đâu, tôi có thể tự xoay xở được...- Con người tôi là vậy đấy, một khi đã nhúng tay vào chuyện gì thì sẽ không bao giờ buông ra giữa chừng đâu _ Anh giải thíchMột lúc sau, cả Minh Huy và bé Kỳ đều mang cơm ra phòng khách ăn cùng An An. Đang ăn, Huy bỗng hỏi:- Tại sao cô lại đặt tên thằng bé là Minh Kỳ?- Tại "Minh" là tên đệm của bố siêu nhân! _ Kỳ nhanh nhảu- Minh Kỳ!! Con nói gì vậy hả?- Đừng nổi nóng, thằng bé đâu làm gì có lỗiHoài An đỏ mặt cố đi vào phòng. Thấy cô suýt ngã mấy lần, Huy lo lắng: "Cô có cần tôi giúp không?"- Không cần, tôi tự đi được_ An trả lờiHuy nhăn mặt nói nhỏ:Được thôi vậy cô tự đi đi. Không thể tin cô lại là mẹ của một đứa trẻ dễ thương như thế nàyKỳ Kỳ nhìn anh, cười khúc khích.Chuông điện thoại của Huy vang lên, là thư kí của anh:- Anh Huy, anh đang ở đâu vậy? Chúng ta xong việc rồi mà không đi về sao?- ...mọi người cứvề trước đi. Tôi còn có việc bận ở đây, mai sẽ về.----------Minh Huy đưa bé Kỳ về phòng ngủ trưa. Trong phòng có rất nhiều tranh vẽ siêu nhân được dán trên tường.- Có vẻ cháu rất thích siêu nhân nhỉ?- Cháu thích siêu nhân là vì cháu nhớ bốHàng lông mi khẽ cụp xuống, Minh Kỳ nói với Huy:- Bố siêu nhân bận đi giúp đỡ mọi người nhưng lại không đến tìm cháu, không giúp mẹ Hoài An. Như vậy chẳng vui chút nào. Bố là bố cháu mà :(- Kỳ Kỳ đừng buồn, chú tin một ngày nào đó, bố cháu sẽ về với cháuBuổi chiều...Minh Kỳ đang chơi xích đu với Tiểu Vy thì cậu nhóc Phi Hùng- hơn Minh Kỳ 1 tuổi chạy ra:- Vy Vy, cậu ra chơi cùng tớ đi, chơi cùng thằng không có bố này làm gìTiểu Vy sợ sệt:- Nhưng tớ không muốn chơi cùng cậuMinh Kỳ cũng hét lên:- Ai bảo tớ không có bố?! Bố tớ là siêu nhân đấy!!- Chỉ những đứa ngốc như mày mới nghĩ bố mình là siêu nhân. Bố tao nói mẹ mày đi lăng nhăng nên mày mới không có bố, đừng mơ nữa ha ha ha...Minh Kỳ tức giận cắn vào tay Phi Hùng: Ai cho cậu nói mẹ tớ như thế?!!!!...Kỳ Kỳ chạy thẳng về nhà, nước mắt đầm đìa gọi mẹ:- Phi Hùng là kẻ xấu!!!Hoài An đang đang bôi thuốc cho vết thương ở chân, nghe thấy tiếng con khóc vội bám vào ghế đi ra cửa:Minh Kỳ ngoan, đừng khóc, con làm sao nói ẹ biết đi?- Phi Hùng nói mẹ Hoài An đi lăng nhăng nên con không có bố, con tức quá nên đã cắn bạn ấy rồi chạy về đây. Đúng là đồ xấu xa!_ Kỳ ôm mẹ, nói trong nước mắt- Tại sao ngày nào con cũng ăn cơm mà mãi vẫn chưa lớn? Con muốn lớn thật nhanh để bảo vệ mẹ, không cho ai nói xấu mẹ hếtAn An thấy con khóc cũng không giữ được nước mắt:-Chắc bạn ấy không cố ý nói xấu mẹ đâu. Nhưng con cắn bạn cũng là không đúng. Lát nữa mẹ dắt con đi xin lỗi bạn nhé- Không! Con ghét Phi Hùng!- Kỳ Kỳ, như vậy là không ngoanMinh Huy đứng trong nhà đã nghe thấy tất cả. Anh bế bé Kỳ lên rồi nói với Hoài An: Minh Kỳ nói vậy đâu có sai, cô đừng bắt thằng bé phải xin lỗi người khác một cách mù quáng. Làm như thế chỉ khiến đứa trẻ mặc cảm, tự ti vào bản thân.Huy quay sang lau nước mắt cho Minh Kỳ rồi nói:- Kỳ Kỳ giỏi lắm, cháu còn nhỏ như vậy mà đã biết bảo vệ mẹ. Phi Hùng không ngoan, nhưng nếu cháu cắn bạn ấy mà không xin lỗi, chẳng phải cháu cũng giống Phi Hùng sao?- Cháu không muốn giống bạn ấy đâu! _ Kỳ lắc đầu lia lịa- Vậy cháu nghĩ mình nên làm gì?- Nên đi xin lỗi Phi Hùng ^^ ...nhưng cháu vẫn không thích bạn ý đâuHoài An bật cười xoa đầu con. Minh Huy cũng cười theo. Anh nhìn cô rồi nói:- Cô cười đẹp mà. Nên cười nhiều hơn và bỏ cái bộ mặt u ám mỗi khi nói chuyện với tôi điHuy bế bé Kỳ vào nhà. An An nhìn theo anh. Nắng gắt mùa hè dường như nhạt đi...

Chương 15: Chap 15