1, Ngày mẹ tôi bảo tôi đi đón Trần Nam ở cổng thôn, tôi đã bị người đàn ông đẹp trai này hớp hồn mất rồi. “Sao anh ngủ mà không khóa cửa?” Lòng tôi vui sướng vô cùng, mẹ ơi! Chọn bừa một vị cứu tinh cũng có thể trát vàng ròng 24K lên người! Vai rộng chân dài, khí chất bụi bặm, ngoại trừ tính cách hơi lạnh lùng ra thì có thể nói là báu vật của nhân gian. Tôi vừa gào thét trong lòng vừa dẫn anh ta đi về nhà. “Ừ.” Giọng nói Trần Nam khá lạnh, nhưng có lẽ là vì chất giọng dễ nghe nên luôn có cảm giác nghe chưa đã thèm. Tôi khá là hồi hộp, “Anh là cháu nội của bạn ông nội tôi phải không? Mẹ tôi bảo tôi tới đón anh.” “Thằng bé này không phải à? Ngày mùng bốn Tết đã vội vã chạy từ Thượng Hải qua đây chúc Tết, có lòng như thế đấy!” “Ừ.” Giọng nói Trần Nam khá lạnh, nhưng có lẽ là vì chất giọng dễ nghe nên luôn có cảm giác nghe chưa đã thèm. 2, Tôi vừa gào thét trong lòng vừa dẫn anh ta đi về nhà. “Ai nói Thiên Thiên nhà tôi không có bạn trai?” Đi được nửa đường, từ xa tôi đã thấy mẹ tôi…

Chương 10

Nhật Ký Tình Yêu Của Nữ Thạc SĩTác giả: Nam Già Mong Gặp Á ĐinhTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình1, Ngày mẹ tôi bảo tôi đi đón Trần Nam ở cổng thôn, tôi đã bị người đàn ông đẹp trai này hớp hồn mất rồi. “Sao anh ngủ mà không khóa cửa?” Lòng tôi vui sướng vô cùng, mẹ ơi! Chọn bừa một vị cứu tinh cũng có thể trát vàng ròng 24K lên người! Vai rộng chân dài, khí chất bụi bặm, ngoại trừ tính cách hơi lạnh lùng ra thì có thể nói là báu vật của nhân gian. Tôi vừa gào thét trong lòng vừa dẫn anh ta đi về nhà. “Ừ.” Giọng nói Trần Nam khá lạnh, nhưng có lẽ là vì chất giọng dễ nghe nên luôn có cảm giác nghe chưa đã thèm. Tôi khá là hồi hộp, “Anh là cháu nội của bạn ông nội tôi phải không? Mẹ tôi bảo tôi tới đón anh.” “Thằng bé này không phải à? Ngày mùng bốn Tết đã vội vã chạy từ Thượng Hải qua đây chúc Tết, có lòng như thế đấy!” “Ừ.” Giọng nói Trần Nam khá lạnh, nhưng có lẽ là vì chất giọng dễ nghe nên luôn có cảm giác nghe chưa đã thèm. 2, Tôi vừa gào thét trong lòng vừa dẫn anh ta đi về nhà. “Ai nói Thiên Thiên nhà tôi không có bạn trai?” Đi được nửa đường, từ xa tôi đã thấy mẹ tôi… 10,Trên đường về Thượng Hải, tôi càng oán giận Trần Nam hơn.Giả vờ như đang buồn ngủ, sau đó tôi thật sự ngả vào lưng ghế ngủ mất.Mãi cho đến khi về nhà, tôi mới bị Trần Nam đánh thức.Đèn đường hắt vào từ cửa sổ xe, vạch ra bóng người trước mặt.Giữa hai đường lông mày còn có chút mỏi mệt nhưng đáy mắt lại dịu dàng.“Đến nhà rồi.”Tôi xách theo vali quay đầu, bước đi kiêu ngạo, cũng không thèm nhìn “Đường Tăng tái thế” phía sau.Hừ, bà đây sẽ chỉ chuyên tâm vào việc học!Tôi cũng không tin, tình trường không như ý muốn, chẳng lẽ tôi còn không thể tự hào về con đường học tập của mình?

10,

Trên đường về Thượng Hải, tôi càng oán giận Trần Nam hơn.

Giả vờ như đang buồn ngủ, sau đó tôi thật sự ngả vào lưng ghế ngủ mất.

Mãi cho đến khi về nhà, tôi mới bị Trần Nam đánh thức.

Đèn đường hắt vào từ cửa sổ xe, vạch ra bóng người trước mặt.

Giữa hai đường lông mày còn có chút mỏi mệt nhưng đáy mắt lại dịu dàng.

“Đến nhà rồi.”

Tôi xách theo vali quay đầu, bước đi kiêu ngạo, cũng không thèm nhìn “Đường Tăng tái thế” phía sau.

Hừ, bà đây sẽ chỉ chuyên tâm vào việc học!

Tôi cũng không tin, tình trường không như ý muốn, chẳng lẽ tôi còn không thể tự hào về con đường học tập của mình?

Nhật Ký Tình Yêu Của Nữ Thạc SĩTác giả: Nam Già Mong Gặp Á ĐinhTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình1, Ngày mẹ tôi bảo tôi đi đón Trần Nam ở cổng thôn, tôi đã bị người đàn ông đẹp trai này hớp hồn mất rồi. “Sao anh ngủ mà không khóa cửa?” Lòng tôi vui sướng vô cùng, mẹ ơi! Chọn bừa một vị cứu tinh cũng có thể trát vàng ròng 24K lên người! Vai rộng chân dài, khí chất bụi bặm, ngoại trừ tính cách hơi lạnh lùng ra thì có thể nói là báu vật của nhân gian. Tôi vừa gào thét trong lòng vừa dẫn anh ta đi về nhà. “Ừ.” Giọng nói Trần Nam khá lạnh, nhưng có lẽ là vì chất giọng dễ nghe nên luôn có cảm giác nghe chưa đã thèm. Tôi khá là hồi hộp, “Anh là cháu nội của bạn ông nội tôi phải không? Mẹ tôi bảo tôi tới đón anh.” “Thằng bé này không phải à? Ngày mùng bốn Tết đã vội vã chạy từ Thượng Hải qua đây chúc Tết, có lòng như thế đấy!” “Ừ.” Giọng nói Trần Nam khá lạnh, nhưng có lẽ là vì chất giọng dễ nghe nên luôn có cảm giác nghe chưa đã thèm. 2, Tôi vừa gào thét trong lòng vừa dẫn anh ta đi về nhà. “Ai nói Thiên Thiên nhà tôi không có bạn trai?” Đi được nửa đường, từ xa tôi đã thấy mẹ tôi… 10,Trên đường về Thượng Hải, tôi càng oán giận Trần Nam hơn.Giả vờ như đang buồn ngủ, sau đó tôi thật sự ngả vào lưng ghế ngủ mất.Mãi cho đến khi về nhà, tôi mới bị Trần Nam đánh thức.Đèn đường hắt vào từ cửa sổ xe, vạch ra bóng người trước mặt.Giữa hai đường lông mày còn có chút mỏi mệt nhưng đáy mắt lại dịu dàng.“Đến nhà rồi.”Tôi xách theo vali quay đầu, bước đi kiêu ngạo, cũng không thèm nhìn “Đường Tăng tái thế” phía sau.Hừ, bà đây sẽ chỉ chuyên tâm vào việc học!Tôi cũng không tin, tình trường không như ý muốn, chẳng lẽ tôi còn không thể tự hào về con đường học tập của mình?

Chương 10