1, Ngày mẹ tôi bảo tôi đi đón Trần Nam ở cổng thôn, tôi đã bị người đàn ông đẹp trai này hớp hồn mất rồi. “Sao anh ngủ mà không khóa cửa?” Lòng tôi vui sướng vô cùng, mẹ ơi! Chọn bừa một vị cứu tinh cũng có thể trát vàng ròng 24K lên người! Vai rộng chân dài, khí chất bụi bặm, ngoại trừ tính cách hơi lạnh lùng ra thì có thể nói là báu vật của nhân gian. Tôi vừa gào thét trong lòng vừa dẫn anh ta đi về nhà. “Ừ.” Giọng nói Trần Nam khá lạnh, nhưng có lẽ là vì chất giọng dễ nghe nên luôn có cảm giác nghe chưa đã thèm. Tôi khá là hồi hộp, “Anh là cháu nội của bạn ông nội tôi phải không? Mẹ tôi bảo tôi tới đón anh.” “Thằng bé này không phải à? Ngày mùng bốn Tết đã vội vã chạy từ Thượng Hải qua đây chúc Tết, có lòng như thế đấy!” “Ừ.” Giọng nói Trần Nam khá lạnh, nhưng có lẽ là vì chất giọng dễ nghe nên luôn có cảm giác nghe chưa đã thèm. 2, Tôi vừa gào thét trong lòng vừa dẫn anh ta đi về nhà. “Ai nói Thiên Thiên nhà tôi không có bạn trai?” Đi được nửa đường, từ xa tôi đã thấy mẹ tôi…

Chương 17

Nhật Ký Tình Yêu Của Nữ Thạc SĩTác giả: Nam Già Mong Gặp Á ĐinhTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình1, Ngày mẹ tôi bảo tôi đi đón Trần Nam ở cổng thôn, tôi đã bị người đàn ông đẹp trai này hớp hồn mất rồi. “Sao anh ngủ mà không khóa cửa?” Lòng tôi vui sướng vô cùng, mẹ ơi! Chọn bừa một vị cứu tinh cũng có thể trát vàng ròng 24K lên người! Vai rộng chân dài, khí chất bụi bặm, ngoại trừ tính cách hơi lạnh lùng ra thì có thể nói là báu vật của nhân gian. Tôi vừa gào thét trong lòng vừa dẫn anh ta đi về nhà. “Ừ.” Giọng nói Trần Nam khá lạnh, nhưng có lẽ là vì chất giọng dễ nghe nên luôn có cảm giác nghe chưa đã thèm. Tôi khá là hồi hộp, “Anh là cháu nội của bạn ông nội tôi phải không? Mẹ tôi bảo tôi tới đón anh.” “Thằng bé này không phải à? Ngày mùng bốn Tết đã vội vã chạy từ Thượng Hải qua đây chúc Tết, có lòng như thế đấy!” “Ừ.” Giọng nói Trần Nam khá lạnh, nhưng có lẽ là vì chất giọng dễ nghe nên luôn có cảm giác nghe chưa đã thèm. 2, Tôi vừa gào thét trong lòng vừa dẫn anh ta đi về nhà. “Ai nói Thiên Thiên nhà tôi không có bạn trai?” Đi được nửa đường, từ xa tôi đã thấy mẹ tôi… 17,Đêm hôm đó tôi ngủ rất sớm, cũng ngủ rất ngon.Sáng hôm sau, theo lời hướng dẫn của bác sĩ, tôi đi dạo xung quanh để bài khí, cố ý đi vòng ra chỗ uống nước xa nhất ở hành lang để lấy nước.Tình cờ nhìn thấy một bóng người quen thuộc từ trong phòng làm việc đi thẳng qua hành lang mở cửa lối đi thoát hiểm, góc áo trắng như tuyết vẽ một đường vòng cung trên không trung.Trần Nam?Tôi nhìn đồng hồ, mới hơn 7 giờ.Tôi cũng đi tới mở cửa ra, nhìn thấy Trần Nam đang dựa vào lan can góc cầu thang, quay lưng về phía tôi.Anh hơi cúi đầu, cơ thể hơi cong, áo khoác blouse trắng phác họa hình dáng xương bướm xinh đẹp.Trần Nam nghe thấy tiếng động liền quay lại.Đây là lần đầu tiên tôi thấy… Anh hút thuốc.Vị trí của Trần Nam cao hơn tôi nửa tầng, từ góc nhìn của tôi chỉ có thể nhìn thấy sống mũi cao và cằm của anh, có thêm cả màu đỏ của ánh lửa giữa kẽ ngón tay anh nữa.Anh thấy tôi thì quay người xuống lầu.Anh quay lưng lại với ánh sáng, chỉ có thể nhìn thấy cơ thể cao cáo và đôi chân thon dài di chuyển.Chẳng trách người ta luôn nói rằng điểm quyến rũ của đàn ông là ở đôi chân.Tôi nuốt nước bọt.“Sao anh tới sớm vậy?”“Tối qua anh trực đêm.”“Ồ.”Thảo nào mắt anh đỏ như thế, phải hút thuốc để tỉnh táo.“Vết mổ còn đau không?”Tôi cảm nhận, “Còn hơi.”“Em có biết…. Nicotin có thể giảm đau không?”Tôi:???Một giây sau, cả người tôi bị anh ôm vào lòng, môi lưỡi còn vương mùi khói thuốc không tan đi mà phủ lên môi tôi.Dường như anh đã chặn hết mọi nguồn sáng, tôi không nhìn thấy gì, mọi giác quan đều tập trung vào bàn tay của người đàn ông đang đặt trên eo tôi, và… Anh thăm dò tiến vào giữa môi răng của tôi, có chút ngang ngược, hành động cực kỳ hung hãn.Người này thường ngày lạnh lùng như vậy, nhưng đôi môi lại ấm áp, mềm mại.Không biết đã qua bao lâu, chiếc lưỡi tưởng như hút sạch hết không khí trong lồng ngực của tôi cuối cùng cũng rút lui, nhưng đôi môi vẫn kề sát.Khi mở ra khép vào còn cố tình cọ xát vào, “Thế này…. Có phải đỡ đau hơn không?”Chúa ơi, anh chàng này…Tôi đột nhiên nghĩ đến ngày đầu tiên gặp Trần Nam, tôi đã đánh giá anh “ngoài lạnh trong nóng”, có thể nói là mắt tôi quá chuẩn.Bầu không khí mờ ám đến nỗi tuyết có thể tan ra thành xương, tôi không điều khiển được tay chân của mình.Lối thoát hiểm lại được mở ra, giọng nói của người đàn ông vang lên:“Tôi không thấy cậu ở trong phòng trực, biết ngay là cậu ở chỗ này….”Sau khi nhìn thấy tư thế ái muội của hai chúng tôi, anh ta đột nhiên im bặt.Là bác sĩ trẻ kia.Cách đó vài bước, tôi nhìn thấy rõ đồng từ của anh ta đang rung lên.Anh ta run rẩy ngã ở cửa lối thoát hiểm tạo ra một tiếng “rầm”.“Hai người? Hai người?”“Cô ấy không phải là em gái cậu sao?”Lúc này tôi mới phản ứng, anh ta nghĩ bọn tôi là anh em, vậy chẳng phải là đang nghĩ chúng tôi….Tôi đang định giải thích.“Em gái?” Giọng nói Trần Nam nghiền ngẫm.“Thì sao?”Bác sĩ tức muốn hộc máu, “Trần Nam cậu có còn là người không?”Trần Nam quay mặt lại nhìn tôi, tôi có thể nhìn thấy anh quay lưng với bác sĩ trẻ kia, không nhịn được cười, tuy nhiên giọng nói vẫn lạnh lùng thờ ơ:“Thì tôi cầm thú một phen, thế nào, anh có ý kiến?”Có lẽ thế giới quan của bác sĩ trẻ đã bị phá nát, anh ta nghẹn họng nhìn trân trối, biến thành hóa thạch.Trần Nam lại cúi người hôn tôi một cái rồi dẫn tôi đi ra ngoài, bỏ lại vị bác sĩ trẻ còn đang sững sờ.Tôi liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú của Trần Nam, rõ ràng là khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng như ẩn chứa muôn vàn sự xấu xa.Rõ ràng anh đang trả thù vụ bác sĩ nhận nhầm tôi là em gái anh.Người đàn ông này… Dù tốt hay xấu, tôi đều yêu hết.Năm ngày sau đó, tôi chưa gặp vị bác sĩ kia lần nào.Đến ngày tôi xuất hiện, anh ta nhìn thấy tôi và Trần Nam đứng cùng nhau, lập tức lấy sổ bệnh án lên che mặt.Tôi xót xa trong lòng, ôi đứa trẻ đáng thương.

17,

Đêm hôm đó tôi ngủ rất sớm, cũng ngủ rất ngon.

Sáng hôm sau, theo lời hướng dẫn của bác sĩ, tôi đi dạo xung quanh để bài khí, cố ý đi vòng ra chỗ uống nước xa nhất ở hành lang để lấy nước.

Tình cờ nhìn thấy một bóng người quen thuộc từ trong phòng làm việc đi thẳng qua hành lang mở cửa lối đi thoát hiểm, góc áo trắng như tuyết vẽ một đường vòng cung trên không trung.

Trần Nam?

Tôi nhìn đồng hồ, mới hơn 7 giờ.

Tôi cũng đi tới mở cửa ra, nhìn thấy Trần Nam đang dựa vào lan can góc cầu thang, quay lưng về phía tôi.

Anh hơi cúi đầu, cơ thể hơi cong, áo khoác blouse trắng phác họa hình dáng xương bướm xinh đẹp.

Trần Nam nghe thấy tiếng động liền quay lại.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy… Anh hút thuốc.

Vị trí của Trần Nam cao hơn tôi nửa tầng, từ góc nhìn của tôi chỉ có thể nhìn thấy sống mũi cao và cằm của anh, có thêm cả màu đỏ của ánh lửa giữa kẽ ngón tay anh nữa.

Anh thấy tôi thì quay người xuống lầu.

Anh quay lưng lại với ánh sáng, chỉ có thể nhìn thấy cơ thể cao cáo và đôi chân thon dài di chuyển.

Chẳng trách người ta luôn nói rằng điểm quyến rũ của đàn ông là ở đôi chân.

Tôi nuốt nước bọt.

“Sao anh tới sớm vậy?”

“Tối qua anh trực đêm.”

“Ồ.”

Thảo nào mắt anh đỏ như thế, phải hút thuốc để tỉnh táo.

“Vết mổ còn đau không?”

Tôi cảm nhận, “Còn hơi.”

“Em có biết…. Nicotin có thể giảm đau không?”

Tôi:???

Một giây sau, cả người tôi bị anh ôm vào lòng, môi lưỡi còn vương mùi khói thuốc không tan đi mà phủ lên môi tôi.

Dường như anh đã chặn hết mọi nguồn sáng, tôi không nhìn thấy gì, mọi giác quan đều tập trung vào bàn tay của người đàn ông đang đặt trên eo tôi, và… Anh thăm dò tiến vào giữa môi răng của tôi, có chút ngang ngược, hành động cực kỳ hung hãn.

Người này thường ngày lạnh lùng như vậy, nhưng đôi môi lại ấm áp, mềm mại.

Không biết đã qua bao lâu, chiếc lưỡi tưởng như hút sạch hết không khí trong lồng ngực của tôi cuối cùng cũng rút lui, nhưng đôi môi vẫn kề sát.

Khi mở ra khép vào còn cố tình cọ xát vào, “Thế này…. Có phải đỡ đau hơn không?”

Chúa ơi, anh chàng này…

Tôi đột nhiên nghĩ đến ngày đầu tiên gặp Trần Nam, tôi đã đánh giá anh “ngoài lạnh trong nóng”, có thể nói là mắt tôi quá chuẩn.

Bầu không khí mờ ám đến nỗi tuyết có thể tan ra thành xương, tôi không điều khiển được tay chân của mình.

Lối thoát hiểm lại được mở ra, giọng nói của người đàn ông vang lên:

“Tôi không thấy cậu ở trong phòng trực, biết ngay là cậu ở chỗ này….”

Sau khi nhìn thấy tư thế ái muội của hai chúng tôi, anh ta đột nhiên im bặt.

Là bác sĩ trẻ kia.

Cách đó vài bước, tôi nhìn thấy rõ đồng từ của anh ta đang rung lên.

Anh ta run rẩy ngã ở cửa lối thoát hiểm tạo ra một tiếng “rầm”.

“Hai người? Hai người?”

“Cô ấy không phải là em gái cậu sao?”

Lúc này tôi mới phản ứng, anh ta nghĩ bọn tôi là anh em, vậy chẳng phải là đang nghĩ chúng tôi….

Tôi đang định giải thích.

“Em gái?” Giọng nói Trần Nam nghiền ngẫm.

“Thì sao?”

Bác sĩ tức muốn hộc máu, “Trần Nam cậu có còn là người không?”

Trần Nam quay mặt lại nhìn tôi, tôi có thể nhìn thấy anh quay lưng với bác sĩ trẻ kia, không nhịn được cười, tuy nhiên giọng nói vẫn lạnh lùng thờ ơ:

“Thì tôi cầm thú một phen, thế nào, anh có ý kiến?”

Có lẽ thế giới quan của bác sĩ trẻ đã bị phá nát, anh ta nghẹn họng nhìn trân trối, biến thành hóa thạch.

Trần Nam lại cúi người hôn tôi một cái rồi dẫn tôi đi ra ngoài, bỏ lại vị bác sĩ trẻ còn đang sững sờ.

Tôi liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú của Trần Nam, rõ ràng là khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng như ẩn chứa muôn vàn sự xấu xa.

Rõ ràng anh đang trả thù vụ bác sĩ nhận nhầm tôi là em gái anh.

Người đàn ông này… Dù tốt hay xấu, tôi đều yêu hết.

Năm ngày sau đó, tôi chưa gặp vị bác sĩ kia lần nào.

Đến ngày tôi xuất hiện, anh ta nhìn thấy tôi và Trần Nam đứng cùng nhau, lập tức lấy sổ bệnh án lên che mặt.

Tôi xót xa trong lòng, ôi đứa trẻ đáng thương.

Nhật Ký Tình Yêu Của Nữ Thạc SĩTác giả: Nam Già Mong Gặp Á ĐinhTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình1, Ngày mẹ tôi bảo tôi đi đón Trần Nam ở cổng thôn, tôi đã bị người đàn ông đẹp trai này hớp hồn mất rồi. “Sao anh ngủ mà không khóa cửa?” Lòng tôi vui sướng vô cùng, mẹ ơi! Chọn bừa một vị cứu tinh cũng có thể trát vàng ròng 24K lên người! Vai rộng chân dài, khí chất bụi bặm, ngoại trừ tính cách hơi lạnh lùng ra thì có thể nói là báu vật của nhân gian. Tôi vừa gào thét trong lòng vừa dẫn anh ta đi về nhà. “Ừ.” Giọng nói Trần Nam khá lạnh, nhưng có lẽ là vì chất giọng dễ nghe nên luôn có cảm giác nghe chưa đã thèm. Tôi khá là hồi hộp, “Anh là cháu nội của bạn ông nội tôi phải không? Mẹ tôi bảo tôi tới đón anh.” “Thằng bé này không phải à? Ngày mùng bốn Tết đã vội vã chạy từ Thượng Hải qua đây chúc Tết, có lòng như thế đấy!” “Ừ.” Giọng nói Trần Nam khá lạnh, nhưng có lẽ là vì chất giọng dễ nghe nên luôn có cảm giác nghe chưa đã thèm. 2, Tôi vừa gào thét trong lòng vừa dẫn anh ta đi về nhà. “Ai nói Thiên Thiên nhà tôi không có bạn trai?” Đi được nửa đường, từ xa tôi đã thấy mẹ tôi… 17,Đêm hôm đó tôi ngủ rất sớm, cũng ngủ rất ngon.Sáng hôm sau, theo lời hướng dẫn của bác sĩ, tôi đi dạo xung quanh để bài khí, cố ý đi vòng ra chỗ uống nước xa nhất ở hành lang để lấy nước.Tình cờ nhìn thấy một bóng người quen thuộc từ trong phòng làm việc đi thẳng qua hành lang mở cửa lối đi thoát hiểm, góc áo trắng như tuyết vẽ một đường vòng cung trên không trung.Trần Nam?Tôi nhìn đồng hồ, mới hơn 7 giờ.Tôi cũng đi tới mở cửa ra, nhìn thấy Trần Nam đang dựa vào lan can góc cầu thang, quay lưng về phía tôi.Anh hơi cúi đầu, cơ thể hơi cong, áo khoác blouse trắng phác họa hình dáng xương bướm xinh đẹp.Trần Nam nghe thấy tiếng động liền quay lại.Đây là lần đầu tiên tôi thấy… Anh hút thuốc.Vị trí của Trần Nam cao hơn tôi nửa tầng, từ góc nhìn của tôi chỉ có thể nhìn thấy sống mũi cao và cằm của anh, có thêm cả màu đỏ của ánh lửa giữa kẽ ngón tay anh nữa.Anh thấy tôi thì quay người xuống lầu.Anh quay lưng lại với ánh sáng, chỉ có thể nhìn thấy cơ thể cao cáo và đôi chân thon dài di chuyển.Chẳng trách người ta luôn nói rằng điểm quyến rũ của đàn ông là ở đôi chân.Tôi nuốt nước bọt.“Sao anh tới sớm vậy?”“Tối qua anh trực đêm.”“Ồ.”Thảo nào mắt anh đỏ như thế, phải hút thuốc để tỉnh táo.“Vết mổ còn đau không?”Tôi cảm nhận, “Còn hơi.”“Em có biết…. Nicotin có thể giảm đau không?”Tôi:???Một giây sau, cả người tôi bị anh ôm vào lòng, môi lưỡi còn vương mùi khói thuốc không tan đi mà phủ lên môi tôi.Dường như anh đã chặn hết mọi nguồn sáng, tôi không nhìn thấy gì, mọi giác quan đều tập trung vào bàn tay của người đàn ông đang đặt trên eo tôi, và… Anh thăm dò tiến vào giữa môi răng của tôi, có chút ngang ngược, hành động cực kỳ hung hãn.Người này thường ngày lạnh lùng như vậy, nhưng đôi môi lại ấm áp, mềm mại.Không biết đã qua bao lâu, chiếc lưỡi tưởng như hút sạch hết không khí trong lồng ngực của tôi cuối cùng cũng rút lui, nhưng đôi môi vẫn kề sát.Khi mở ra khép vào còn cố tình cọ xát vào, “Thế này…. Có phải đỡ đau hơn không?”Chúa ơi, anh chàng này…Tôi đột nhiên nghĩ đến ngày đầu tiên gặp Trần Nam, tôi đã đánh giá anh “ngoài lạnh trong nóng”, có thể nói là mắt tôi quá chuẩn.Bầu không khí mờ ám đến nỗi tuyết có thể tan ra thành xương, tôi không điều khiển được tay chân của mình.Lối thoát hiểm lại được mở ra, giọng nói của người đàn ông vang lên:“Tôi không thấy cậu ở trong phòng trực, biết ngay là cậu ở chỗ này….”Sau khi nhìn thấy tư thế ái muội của hai chúng tôi, anh ta đột nhiên im bặt.Là bác sĩ trẻ kia.Cách đó vài bước, tôi nhìn thấy rõ đồng từ của anh ta đang rung lên.Anh ta run rẩy ngã ở cửa lối thoát hiểm tạo ra một tiếng “rầm”.“Hai người? Hai người?”“Cô ấy không phải là em gái cậu sao?”Lúc này tôi mới phản ứng, anh ta nghĩ bọn tôi là anh em, vậy chẳng phải là đang nghĩ chúng tôi….Tôi đang định giải thích.“Em gái?” Giọng nói Trần Nam nghiền ngẫm.“Thì sao?”Bác sĩ tức muốn hộc máu, “Trần Nam cậu có còn là người không?”Trần Nam quay mặt lại nhìn tôi, tôi có thể nhìn thấy anh quay lưng với bác sĩ trẻ kia, không nhịn được cười, tuy nhiên giọng nói vẫn lạnh lùng thờ ơ:“Thì tôi cầm thú một phen, thế nào, anh có ý kiến?”Có lẽ thế giới quan của bác sĩ trẻ đã bị phá nát, anh ta nghẹn họng nhìn trân trối, biến thành hóa thạch.Trần Nam lại cúi người hôn tôi một cái rồi dẫn tôi đi ra ngoài, bỏ lại vị bác sĩ trẻ còn đang sững sờ.Tôi liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú của Trần Nam, rõ ràng là khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng như ẩn chứa muôn vàn sự xấu xa.Rõ ràng anh đang trả thù vụ bác sĩ nhận nhầm tôi là em gái anh.Người đàn ông này… Dù tốt hay xấu, tôi đều yêu hết.Năm ngày sau đó, tôi chưa gặp vị bác sĩ kia lần nào.Đến ngày tôi xuất hiện, anh ta nhìn thấy tôi và Trần Nam đứng cùng nhau, lập tức lấy sổ bệnh án lên che mặt.Tôi xót xa trong lòng, ôi đứa trẻ đáng thương.

Chương 17