1, Ngày mẹ tôi bảo tôi đi đón Trần Nam ở cổng thôn, tôi đã bị người đàn ông đẹp trai này hớp hồn mất rồi. “Sao anh ngủ mà không khóa cửa?” Lòng tôi vui sướng vô cùng, mẹ ơi! Chọn bừa một vị cứu tinh cũng có thể trát vàng ròng 24K lên người! Vai rộng chân dài, khí chất bụi bặm, ngoại trừ tính cách hơi lạnh lùng ra thì có thể nói là báu vật của nhân gian. Tôi vừa gào thét trong lòng vừa dẫn anh ta đi về nhà. “Ừ.” Giọng nói Trần Nam khá lạnh, nhưng có lẽ là vì chất giọng dễ nghe nên luôn có cảm giác nghe chưa đã thèm. Tôi khá là hồi hộp, “Anh là cháu nội của bạn ông nội tôi phải không? Mẹ tôi bảo tôi tới đón anh.” “Thằng bé này không phải à? Ngày mùng bốn Tết đã vội vã chạy từ Thượng Hải qua đây chúc Tết, có lòng như thế đấy!” “Ừ.” Giọng nói Trần Nam khá lạnh, nhưng có lẽ là vì chất giọng dễ nghe nên luôn có cảm giác nghe chưa đã thèm. 2, Tôi vừa gào thét trong lòng vừa dẫn anh ta đi về nhà. “Ai nói Thiên Thiên nhà tôi không có bạn trai?” Đi được nửa đường, từ xa tôi đã thấy mẹ tôi…

Chương 19

Nhật Ký Tình Yêu Của Nữ Thạc SĩTác giả: Nam Già Mong Gặp Á ĐinhTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình1, Ngày mẹ tôi bảo tôi đi đón Trần Nam ở cổng thôn, tôi đã bị người đàn ông đẹp trai này hớp hồn mất rồi. “Sao anh ngủ mà không khóa cửa?” Lòng tôi vui sướng vô cùng, mẹ ơi! Chọn bừa một vị cứu tinh cũng có thể trát vàng ròng 24K lên người! Vai rộng chân dài, khí chất bụi bặm, ngoại trừ tính cách hơi lạnh lùng ra thì có thể nói là báu vật của nhân gian. Tôi vừa gào thét trong lòng vừa dẫn anh ta đi về nhà. “Ừ.” Giọng nói Trần Nam khá lạnh, nhưng có lẽ là vì chất giọng dễ nghe nên luôn có cảm giác nghe chưa đã thèm. Tôi khá là hồi hộp, “Anh là cháu nội của bạn ông nội tôi phải không? Mẹ tôi bảo tôi tới đón anh.” “Thằng bé này không phải à? Ngày mùng bốn Tết đã vội vã chạy từ Thượng Hải qua đây chúc Tết, có lòng như thế đấy!” “Ừ.” Giọng nói Trần Nam khá lạnh, nhưng có lẽ là vì chất giọng dễ nghe nên luôn có cảm giác nghe chưa đã thèm. 2, Tôi vừa gào thét trong lòng vừa dẫn anh ta đi về nhà. “Ai nói Thiên Thiên nhà tôi không có bạn trai?” Đi được nửa đường, từ xa tôi đã thấy mẹ tôi… 19,Mãi cho đến khi theo Trần Nam trở về nhà, tôi mới bắt đầu cảm thấy thấp thỏm.“Trần Nam, giáo sư Trần biết chúng ta yêu nhau thì có sao không?”Nghĩ đến phản ứng thờ ơ vừa rồi của ông, trong đầu tôi đột nhiên suy nghĩ lung tung, càng nghĩ càng thấy sợ.“Ông ấy sẽ không khắt khe hơn với người nhà, đúng chứ?”Mặt tôi đưa đám, “Vậy tương lai có phải em sẽ thành mục tiêu sống trong phòng thí nghiệm không?”Trần Nam bật cười, khẽ véo má tôi.“Bố anh không quan tâm đến gì ngoài nghiên cứu khoa học đâu.”“Cho nên, đối với ông ấy mà nói, em không có gì đặc biệt, vẫn là một trong những học sinh.”Trái tim tôi thả lỏng.Nhưng lại chợt nhận ra một điều:“Trần Nam, anh với giáo sư Trần… Có phải là tình cảm không tốt không?”Trần Nam mỉm cười, vẻ mặt không chút dao động.“Cũng không phải, bố là anh người nghiên cứu khoa học xuất xắc, cũng là người hướng dẫn ưu tú. Nhưng vì thế mà ông ấy không đặt gia đình, con cái ở trong lòng.”“Năm đó mẹ anh ly hôn với ông ấy rồi dẫn Trần Bắc sang Mỹ, anh mới 5 tuổi.”Thảo nào những người trong bệnh viện chỉ biết anh có em gái, nhưng chưa ai từng gặp.Tôi nghĩ đến cảnh giáo sư Trần tập trung vào thí nghiệm, không để tâm tới mọi thứ xung quanh thì lòng chợt nhói lên.“Anh không trách ông ấy, nhưng cũng không thể hoàn toàn tha thứ cho ông ấy.”“Nhưng không sao, bây giờ anh đã có em.”Tôi nghĩ đến hình bóng cô đơn ngoài ban công đêm hôm đó, lòng tôi ấm nóng, đặt tay lên mu bàn tay anh.“Có em ở bên cạnh anh, anh sẽ không bao giờ cô đơn nữa.”Ánh mắt Trần Nam đột nhiên trở nên rất sâu, không hề che giấu dừng lại trên mặt tôi, khiến tôi cảm thấy linh hồn mình như bị thiêu đốt.Lúc này tôi mới nhận ra mình đã làm gì, che mặt lại.A…. Mất mặt quá.Trần Nam thở dài, gỡ mặt tôi ra.“Em là rùa đen hả? bị kích thích một xíu là lại rụt đầu vào mai.”Tôi trừng anh: “Anh mới là rùa! cả nhà anh đều là rùa!”Anh nhướng mày nhìn tôi, “Ồ?”Ôi… Xin lỗi giáo sư Trần, em sám hối đây.Giọng anh đột nhiên trở nên có chút tiếc nuối.“Em như bây giờ khiến anh cảm thấy lo lắng.”“Lo lắng cái gì?”“Lo lắng một lúc nào đó, rùa sẽ trốn trong mai không chịu ra ngoài.”Tôi:???Anh kéo dài giọng, trong mắt là ánh nước xinh đẹp.“Ví dụ như… Vào lúc anh gặp lại bé dâu tây đáng yêu và quần lót anh đào mà anh đã mong nhớ rất lâu?”Não tôi nổ tung.Trần Nam bây giờ đang…. Lái xe sao?Chú thích: Bạn đang lái xe sao? là câu nói thường được dùng để bình luận về những trò đùa khó hiểu và bẩn thỉu, chủ yếu dùng để chế giễu. Nghĩa là bạn biết đối phương đang nói bậy, nhưng không có bằng chứng để vạch mặt nên hùa theo.

19,

Mãi cho đến khi theo Trần Nam trở về nhà, tôi mới bắt đầu cảm thấy thấp thỏm.

“Trần Nam, giáo sư Trần biết chúng ta yêu nhau thì có sao không?”

Nghĩ đến phản ứng thờ ơ vừa rồi của ông, trong đầu tôi đột nhiên suy nghĩ lung tung, càng nghĩ càng thấy sợ.

“Ông ấy sẽ không khắt khe hơn với người nhà, đúng chứ?”

Mặt tôi đưa đám, “Vậy tương lai có phải em sẽ thành mục tiêu sống trong phòng thí nghiệm không?”

Trần Nam bật cười, khẽ véo má tôi.

“Bố anh không quan tâm đến gì ngoài nghiên cứu khoa học đâu.”

“Cho nên, đối với ông ấy mà nói, em không có gì đặc biệt, vẫn là một trong những học sinh.”

Trái tim tôi thả lỏng.

Nhưng lại chợt nhận ra một điều:

“Trần Nam, anh với giáo sư Trần… Có phải là tình cảm không tốt không?”

Trần Nam mỉm cười, vẻ mặt không chút dao động.

“Cũng không phải, bố là anh người nghiên cứu khoa học xuất xắc, cũng là người hướng dẫn ưu tú. Nhưng vì thế mà ông ấy không đặt gia đình, con cái ở trong lòng.”

“Năm đó mẹ anh ly hôn với ông ấy rồi dẫn Trần Bắc sang Mỹ, anh mới 5 tuổi.”

Thảo nào những người trong bệnh viện chỉ biết anh có em gái, nhưng chưa ai từng gặp.

Tôi nghĩ đến cảnh giáo sư Trần tập trung vào thí nghiệm, không để tâm tới mọi thứ xung quanh thì lòng chợt nhói lên.

“Anh không trách ông ấy, nhưng cũng không thể hoàn toàn tha thứ cho ông ấy.”

“Nhưng không sao, bây giờ anh đã có em.”

Tôi nghĩ đến hình bóng cô đơn ngoài ban công đêm hôm đó, lòng tôi ấm nóng, đặt tay lên mu bàn tay anh.

“Có em ở bên cạnh anh, anh sẽ không bao giờ cô đơn nữa.”

Ánh mắt Trần Nam đột nhiên trở nên rất sâu, không hề che giấu dừng lại trên mặt tôi, khiến tôi cảm thấy linh hồn mình như bị thiêu đốt.

Lúc này tôi mới nhận ra mình đã làm gì, che mặt lại.

A…. Mất mặt quá.

Trần Nam thở dài, gỡ mặt tôi ra.

“Em là rùa đen hả? bị kích thích một xíu là lại rụt đầu vào mai.”

Tôi trừng anh: “Anh mới là rùa! cả nhà anh đều là rùa!”

Anh nhướng mày nhìn tôi, “Ồ?”

Ôi… Xin lỗi giáo sư Trần, em sám hối đây.

Giọng anh đột nhiên trở nên có chút tiếc nuối.

“Em như bây giờ khiến anh cảm thấy lo lắng.”

“Lo lắng cái gì?”

“Lo lắng một lúc nào đó, rùa sẽ trốn trong mai không chịu ra ngoài.”

Tôi:???

Anh kéo dài giọng, trong mắt là ánh nước xinh đẹp.

“Ví dụ như… Vào lúc anh gặp lại bé dâu tây đáng yêu và quần lót anh đào mà anh đã mong nhớ rất lâu?”

Não tôi nổ tung.

Trần Nam bây giờ đang…. Lái xe sao?

Chú thích: Bạn đang lái xe sao? là câu nói thường được dùng để bình luận về những trò đùa khó hiểu và bẩn thỉu, chủ yếu dùng để chế giễu. Nghĩa là bạn biết đối phương đang nói bậy, nhưng không có bằng chứng để vạch mặt nên hùa theo.

Nhật Ký Tình Yêu Của Nữ Thạc SĩTác giả: Nam Già Mong Gặp Á ĐinhTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình1, Ngày mẹ tôi bảo tôi đi đón Trần Nam ở cổng thôn, tôi đã bị người đàn ông đẹp trai này hớp hồn mất rồi. “Sao anh ngủ mà không khóa cửa?” Lòng tôi vui sướng vô cùng, mẹ ơi! Chọn bừa một vị cứu tinh cũng có thể trát vàng ròng 24K lên người! Vai rộng chân dài, khí chất bụi bặm, ngoại trừ tính cách hơi lạnh lùng ra thì có thể nói là báu vật của nhân gian. Tôi vừa gào thét trong lòng vừa dẫn anh ta đi về nhà. “Ừ.” Giọng nói Trần Nam khá lạnh, nhưng có lẽ là vì chất giọng dễ nghe nên luôn có cảm giác nghe chưa đã thèm. Tôi khá là hồi hộp, “Anh là cháu nội của bạn ông nội tôi phải không? Mẹ tôi bảo tôi tới đón anh.” “Thằng bé này không phải à? Ngày mùng bốn Tết đã vội vã chạy từ Thượng Hải qua đây chúc Tết, có lòng như thế đấy!” “Ừ.” Giọng nói Trần Nam khá lạnh, nhưng có lẽ là vì chất giọng dễ nghe nên luôn có cảm giác nghe chưa đã thèm. 2, Tôi vừa gào thét trong lòng vừa dẫn anh ta đi về nhà. “Ai nói Thiên Thiên nhà tôi không có bạn trai?” Đi được nửa đường, từ xa tôi đã thấy mẹ tôi… 19,Mãi cho đến khi theo Trần Nam trở về nhà, tôi mới bắt đầu cảm thấy thấp thỏm.“Trần Nam, giáo sư Trần biết chúng ta yêu nhau thì có sao không?”Nghĩ đến phản ứng thờ ơ vừa rồi của ông, trong đầu tôi đột nhiên suy nghĩ lung tung, càng nghĩ càng thấy sợ.“Ông ấy sẽ không khắt khe hơn với người nhà, đúng chứ?”Mặt tôi đưa đám, “Vậy tương lai có phải em sẽ thành mục tiêu sống trong phòng thí nghiệm không?”Trần Nam bật cười, khẽ véo má tôi.“Bố anh không quan tâm đến gì ngoài nghiên cứu khoa học đâu.”“Cho nên, đối với ông ấy mà nói, em không có gì đặc biệt, vẫn là một trong những học sinh.”Trái tim tôi thả lỏng.Nhưng lại chợt nhận ra một điều:“Trần Nam, anh với giáo sư Trần… Có phải là tình cảm không tốt không?”Trần Nam mỉm cười, vẻ mặt không chút dao động.“Cũng không phải, bố là anh người nghiên cứu khoa học xuất xắc, cũng là người hướng dẫn ưu tú. Nhưng vì thế mà ông ấy không đặt gia đình, con cái ở trong lòng.”“Năm đó mẹ anh ly hôn với ông ấy rồi dẫn Trần Bắc sang Mỹ, anh mới 5 tuổi.”Thảo nào những người trong bệnh viện chỉ biết anh có em gái, nhưng chưa ai từng gặp.Tôi nghĩ đến cảnh giáo sư Trần tập trung vào thí nghiệm, không để tâm tới mọi thứ xung quanh thì lòng chợt nhói lên.“Anh không trách ông ấy, nhưng cũng không thể hoàn toàn tha thứ cho ông ấy.”“Nhưng không sao, bây giờ anh đã có em.”Tôi nghĩ đến hình bóng cô đơn ngoài ban công đêm hôm đó, lòng tôi ấm nóng, đặt tay lên mu bàn tay anh.“Có em ở bên cạnh anh, anh sẽ không bao giờ cô đơn nữa.”Ánh mắt Trần Nam đột nhiên trở nên rất sâu, không hề che giấu dừng lại trên mặt tôi, khiến tôi cảm thấy linh hồn mình như bị thiêu đốt.Lúc này tôi mới nhận ra mình đã làm gì, che mặt lại.A…. Mất mặt quá.Trần Nam thở dài, gỡ mặt tôi ra.“Em là rùa đen hả? bị kích thích một xíu là lại rụt đầu vào mai.”Tôi trừng anh: “Anh mới là rùa! cả nhà anh đều là rùa!”Anh nhướng mày nhìn tôi, “Ồ?”Ôi… Xin lỗi giáo sư Trần, em sám hối đây.Giọng anh đột nhiên trở nên có chút tiếc nuối.“Em như bây giờ khiến anh cảm thấy lo lắng.”“Lo lắng cái gì?”“Lo lắng một lúc nào đó, rùa sẽ trốn trong mai không chịu ra ngoài.”Tôi:???Anh kéo dài giọng, trong mắt là ánh nước xinh đẹp.“Ví dụ như… Vào lúc anh gặp lại bé dâu tây đáng yêu và quần lót anh đào mà anh đã mong nhớ rất lâu?”Não tôi nổ tung.Trần Nam bây giờ đang…. Lái xe sao?Chú thích: Bạn đang lái xe sao? là câu nói thường được dùng để bình luận về những trò đùa khó hiểu và bẩn thỉu, chủ yếu dùng để chế giễu. Nghĩa là bạn biết đối phương đang nói bậy, nhưng không có bằng chứng để vạch mặt nên hùa theo.

Chương 19