Ánh nắng len lỏi vào căn phòng màu trắng thuần khiết, rọi qua khung cửa sổ, trong căn phòng có một cô gái đẹp tựa thiên thần đang say giấc ngủ, do có ánh nắng nên làm khung cảnh trong căn phòng này thật lung linh, cô gái khẽ động đậy người, ngồi dậy dụi dụi mắt, vươn vai một cái rồi mỉm cười. Cô bước vào làm vệ sinh cá nhân rồi mở cửa phòng mình bước ra ngoài, đi xuống nhà cô đã ngửi thấy hương thơm của thức ăn, mùi này làm bụng coi réo lên, cô lên tiếng: " Con chào cha, con chào mẹ " " Chào con, con gái yêu " - Thước Lam Vi nở nụ cười hiền dịu nhìn cô con gái. " Chào con " - Lưu Đắc Thành lên tiếng nhưng mắt vẫn chăm chăm đọc báo " Ủa mẹ, anh trai con đâu rồi? " Ngó quanh nhà vẫn không thấy bóng dáng anh trai cô đâu bèn hỏi mẹ. " Anh con nó đi công tác rồi " " Vâng " " Thôi, chúng ta vào ăn nào " Lưu Đắc Thành để tờ báo xuống bàn rồi đứng dậy " Dạ " Thế là họ cùng bước vào bàn ăn, vừa ăn vừa trò chuyện rôm rã, bỗng mẹ cô nhắc đến: " Nguyệt Nguyệt à, ta muốn nói với con một việc " "…

Chương 88: 88: Vì Đó Là Em Trịnh Hạ Giang - Tô Đức Trí

Vợ À, Anh Sai Rồi!Tác giả: Nguyệt Nhược Du YênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngÁnh nắng len lỏi vào căn phòng màu trắng thuần khiết, rọi qua khung cửa sổ, trong căn phòng có một cô gái đẹp tựa thiên thần đang say giấc ngủ, do có ánh nắng nên làm khung cảnh trong căn phòng này thật lung linh, cô gái khẽ động đậy người, ngồi dậy dụi dụi mắt, vươn vai một cái rồi mỉm cười. Cô bước vào làm vệ sinh cá nhân rồi mở cửa phòng mình bước ra ngoài, đi xuống nhà cô đã ngửi thấy hương thơm của thức ăn, mùi này làm bụng coi réo lên, cô lên tiếng: " Con chào cha, con chào mẹ " " Chào con, con gái yêu " - Thước Lam Vi nở nụ cười hiền dịu nhìn cô con gái. " Chào con " - Lưu Đắc Thành lên tiếng nhưng mắt vẫn chăm chăm đọc báo " Ủa mẹ, anh trai con đâu rồi? " Ngó quanh nhà vẫn không thấy bóng dáng anh trai cô đâu bèn hỏi mẹ. " Anh con nó đi công tác rồi " " Vâng " " Thôi, chúng ta vào ăn nào " Lưu Đắc Thành để tờ báo xuống bàn rồi đứng dậy " Dạ " Thế là họ cùng bước vào bàn ăn, vừa ăn vừa trò chuyện rôm rã, bỗng mẹ cô nhắc đến: " Nguyệt Nguyệt à, ta muốn nói với con một việc " "… Vài tuần sau khi Trịnh Hạ Giang nghỉ dưỡng tại bệnh viện thì cuối cùng cũng được xuất viện.Lúc ở trong viện, Trịnh Hạ Giang liên tục xin Tô Đức Trí:" Anh ơi, cho em xuất viện đi "" Anh.Cho em xuất viện đi mà ~ "Và lúc nào câu trả lời cũng là " Không "Trịnh Hạ Giang chu môi, giả vờ giận hờn quay mặt chỗ khác.Khiến Tô Đức Trí bật cười vì độ dễ thương này.Tiến lại chỗ Hạ Giang, Đức Trí dang tay ôm lấy Hạ Giang từ phía sau, để đầu Hạ Giang dựa vào lồng ngực mình, nhẹ nhàng vuốt lọn tóc dài ấy khẽ nói nhẹ: " Em đang không khỏe, ở lại đây thời gian nữa đi rồi anh cho em xuất viện "" Nhưng ở đây chán lắm "" Ngoan nào, anh thương "Đến hôm nay - Trịnh Hạ Giang đã khỏe hẳn và được cho phép về nhà.Ra ngoài Hạ Giang thấy khỏe hẳn, ở trong bệnh viện rất khó chịu đặc biệt là mùi thuốc nồng nặc, luôn phải ở yên trong phòng.Bước ra khỏi cánh cổng bệnh viện Ái Nhân, Hạ Giang vươn vai hít thở không khí trong lành đã lâu không được thoải mái hít thở.Đức Trí lái xe ra chỗ Hạ Giang đang đứng, xuống mở cửa cho Hạ Giang vào.Trịnh Hạ Giang mỉm cười nhìn Đức Trí với ánh mắt đầy yêu thương, ngồi kế bên ghế lái của Đức Trí, thắt dây an toàn vì Hạ Giang biết Đức Trí không thích những người bất cẩn và hậu đậu.Thấy người mình yêu đã an tọa bên trên chiếc ghế trong xe, Đức Trí mới yên tâm đi sang bên kia mở cửa ngồi vào vị trí của mình.Đạp ga chạy về Tô Gia cho Hạ Giang nghỉ ngơi.Trên đường, đầu Hạ Giang thắc mắc một điều liền mở miệng hỏi: " Anh nè, anh là người không thích người bất cẩn và hậu đậu.Nhưng em lại rất hậu đậu, thế thì vì sao anh lại yêu em ""...!"" Anh không cần trả lời đâu "Hạ Giang quay đầu sang kính xe, lòng rất khó chịu vì sự im lặng không trả lời này, phải rất khó chịu.Đến Tô Gia, Hạ Giang nhanh chóng lên phòng, bỏ Đức Trí ở đằng sau bởi hiện tại nó không thể đối mặt với Đức Trí.Lên phòng, Hạ Giang mở cửa ra ngoài ban công hóng gió, Đức Trí thấy thế liền ra theo ôm Hạ Giang, mặc kệ Hạ Giang có đang muốn chống cự, miệng cất tiếng:" Câu hỏi lúc nãy - anh không muốn trả lời...!"" Được rồi, anh không muốn trả lời thì thôi, em không ép "" Ý anh là, anh không muốn trả lời trên xe mà là bây giờ "" Anh...!"" Lý do vì sao anh lại yêu em trong khi em hậu đậu, bất cẩn thì do đó là em.Ngay từ đầu cho dù em có thế nào anh đã không thể tức giận và trách mắng em được được rồi.Cô bé dễ thương, đáng yêu như này làm sao anh nỡ cơ chứ "" Chỉ thế này mà anh cũng không muốn nói trên xe "" Không phải, trên xe không tiện "" Không tiện? "" Thế này "Đức Trí xoay người Hạ Giang lại, tay vịnh cổ Hạ Giang môi áp xuống đôi môi ấy, trao cho Hạ Giang nụ hôn nồng nàn.Bất ngờ nhưng Hạ Giang không hề đẩy Đức Trí ra ngược lại còn ôm lấy Trí.Một cảnh tượng lãng mạn hai người dành cho nhau.Dứt nụ hôn, Đức Trí hỏi: " Về chuyện của em? Em có muốn gặp họ nói chuyện? "" Được! Dù sao em cũng muốn làm rõ mọi chuyện, vì sao cùng là con của họ nhưng em lại bị phân biệt như thế? Nên em chỉ muốn gặp họ hỏi rõ ngọn ngành "" Ngày kia - anh đưa em đi gặp họ "" Ừm ".

Vài tuần sau khi Trịnh Hạ Giang nghỉ dưỡng tại bệnh viện thì cuối cùng cũng được xuất viện.

Lúc ở trong viện, Trịnh Hạ Giang liên tục xin Tô Đức Trí:

" Anh ơi, cho em xuất viện đi "

" Anh.

Cho em xuất viện đi mà ~ "

Và lúc nào câu trả lời cũng là " Không "

Trịnh Hạ Giang chu môi, giả vờ giận hờn quay mặt chỗ khác.

Khiến Tô Đức Trí bật cười vì độ dễ thương này.

Tiến lại chỗ Hạ Giang, Đức Trí dang tay ôm lấy Hạ Giang từ phía sau, để đầu Hạ Giang dựa vào lồng ngực mình, nhẹ nhàng vuốt lọn tóc dài ấy khẽ nói nhẹ: " Em đang không khỏe, ở lại đây thời gian nữa đi rồi anh cho em xuất viện "

" Nhưng ở đây chán lắm "

" Ngoan nào, anh thương "

Đến hôm nay - Trịnh Hạ Giang đã khỏe hẳn và được cho phép về nhà.

Ra ngoài Hạ Giang thấy khỏe hẳn, ở trong bệnh viện rất khó chịu đặc biệt là mùi thuốc nồng nặc, luôn phải ở yên trong phòng.

Bước ra khỏi cánh cổng bệnh viện Ái Nhân, Hạ Giang vươn vai hít thở không khí trong lành đã lâu không được thoải mái hít thở.

Đức Trí lái xe ra chỗ Hạ Giang đang đứng, xuống mở cửa cho Hạ Giang vào.

Trịnh Hạ Giang mỉm cười nhìn Đức Trí với ánh mắt đầy yêu thương, ngồi kế bên ghế lái của Đức Trí, thắt dây an toàn vì Hạ Giang biết Đức Trí không thích những người bất cẩn và hậu đậu.

Thấy người mình yêu đã an tọa bên trên chiếc ghế trong xe, Đức Trí mới yên tâm đi sang bên kia mở cửa ngồi vào vị trí của mình.

Đạp ga chạy về Tô Gia cho Hạ Giang nghỉ ngơi.

Trên đường, đầu Hạ Giang thắc mắc một điều liền mở miệng hỏi: " Anh nè, anh là người không thích người bất cẩn và hậu đậu.

Nhưng em lại rất hậu đậu, thế thì vì sao anh lại yêu em "

"...!"

" Anh không cần trả lời đâu "

Hạ Giang quay đầu sang kính xe, lòng rất khó chịu vì sự im lặng không trả lời này, phải rất khó chịu.

Đến Tô Gia, Hạ Giang nhanh chóng lên phòng, bỏ Đức Trí ở đằng sau bởi hiện tại nó không thể đối mặt với Đức Trí.

Lên phòng, Hạ Giang mở cửa ra ngoài ban công hóng gió, Đức Trí thấy thế liền ra theo ôm Hạ Giang, mặc kệ Hạ Giang có đang muốn chống cự, miệng cất tiếng:

" Câu hỏi lúc nãy - anh không muốn trả lời...!"

" Được rồi, anh không muốn trả lời thì thôi, em không ép "

" Ý anh là, anh không muốn trả lời trên xe mà là bây giờ "

" Anh...!"

" Lý do vì sao anh lại yêu em trong khi em hậu đậu, bất cẩn thì do đó là em.

Ngay từ đầu cho dù em có thế nào anh đã không thể tức giận và trách mắng em được được rồi.

Cô bé dễ thương, đáng yêu như này làm sao anh nỡ cơ chứ "

" Chỉ thế này mà anh cũng không muốn nói trên xe "

" Không phải, trên xe không tiện "

" Không tiện? "

" Thế này "

Đức Trí xoay người Hạ Giang lại, tay vịnh cổ Hạ Giang môi áp xuống đôi môi ấy, trao cho Hạ Giang nụ hôn nồng nàn.

Bất ngờ nhưng Hạ Giang không hề đẩy Đức Trí ra ngược lại còn ôm lấy Trí.

Một cảnh tượng lãng mạn hai người dành cho nhau.

Dứt nụ hôn, Đức Trí hỏi: " Về chuyện của em? Em có muốn gặp họ nói chuyện? "

" Được! Dù sao em cũng muốn làm rõ mọi chuyện, vì sao cùng là con của họ nhưng em lại bị phân biệt như thế? Nên em chỉ muốn gặp họ hỏi rõ ngọn ngành "

" Ngày kia - anh đưa em đi gặp họ "

" Ừm ".

Vợ À, Anh Sai Rồi!Tác giả: Nguyệt Nhược Du YênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngÁnh nắng len lỏi vào căn phòng màu trắng thuần khiết, rọi qua khung cửa sổ, trong căn phòng có một cô gái đẹp tựa thiên thần đang say giấc ngủ, do có ánh nắng nên làm khung cảnh trong căn phòng này thật lung linh, cô gái khẽ động đậy người, ngồi dậy dụi dụi mắt, vươn vai một cái rồi mỉm cười. Cô bước vào làm vệ sinh cá nhân rồi mở cửa phòng mình bước ra ngoài, đi xuống nhà cô đã ngửi thấy hương thơm của thức ăn, mùi này làm bụng coi réo lên, cô lên tiếng: " Con chào cha, con chào mẹ " " Chào con, con gái yêu " - Thước Lam Vi nở nụ cười hiền dịu nhìn cô con gái. " Chào con " - Lưu Đắc Thành lên tiếng nhưng mắt vẫn chăm chăm đọc báo " Ủa mẹ, anh trai con đâu rồi? " Ngó quanh nhà vẫn không thấy bóng dáng anh trai cô đâu bèn hỏi mẹ. " Anh con nó đi công tác rồi " " Vâng " " Thôi, chúng ta vào ăn nào " Lưu Đắc Thành để tờ báo xuống bàn rồi đứng dậy " Dạ " Thế là họ cùng bước vào bàn ăn, vừa ăn vừa trò chuyện rôm rã, bỗng mẹ cô nhắc đến: " Nguyệt Nguyệt à, ta muốn nói với con một việc " "… Vài tuần sau khi Trịnh Hạ Giang nghỉ dưỡng tại bệnh viện thì cuối cùng cũng được xuất viện.Lúc ở trong viện, Trịnh Hạ Giang liên tục xin Tô Đức Trí:" Anh ơi, cho em xuất viện đi "" Anh.Cho em xuất viện đi mà ~ "Và lúc nào câu trả lời cũng là " Không "Trịnh Hạ Giang chu môi, giả vờ giận hờn quay mặt chỗ khác.Khiến Tô Đức Trí bật cười vì độ dễ thương này.Tiến lại chỗ Hạ Giang, Đức Trí dang tay ôm lấy Hạ Giang từ phía sau, để đầu Hạ Giang dựa vào lồng ngực mình, nhẹ nhàng vuốt lọn tóc dài ấy khẽ nói nhẹ: " Em đang không khỏe, ở lại đây thời gian nữa đi rồi anh cho em xuất viện "" Nhưng ở đây chán lắm "" Ngoan nào, anh thương "Đến hôm nay - Trịnh Hạ Giang đã khỏe hẳn và được cho phép về nhà.Ra ngoài Hạ Giang thấy khỏe hẳn, ở trong bệnh viện rất khó chịu đặc biệt là mùi thuốc nồng nặc, luôn phải ở yên trong phòng.Bước ra khỏi cánh cổng bệnh viện Ái Nhân, Hạ Giang vươn vai hít thở không khí trong lành đã lâu không được thoải mái hít thở.Đức Trí lái xe ra chỗ Hạ Giang đang đứng, xuống mở cửa cho Hạ Giang vào.Trịnh Hạ Giang mỉm cười nhìn Đức Trí với ánh mắt đầy yêu thương, ngồi kế bên ghế lái của Đức Trí, thắt dây an toàn vì Hạ Giang biết Đức Trí không thích những người bất cẩn và hậu đậu.Thấy người mình yêu đã an tọa bên trên chiếc ghế trong xe, Đức Trí mới yên tâm đi sang bên kia mở cửa ngồi vào vị trí của mình.Đạp ga chạy về Tô Gia cho Hạ Giang nghỉ ngơi.Trên đường, đầu Hạ Giang thắc mắc một điều liền mở miệng hỏi: " Anh nè, anh là người không thích người bất cẩn và hậu đậu.Nhưng em lại rất hậu đậu, thế thì vì sao anh lại yêu em ""...!"" Anh không cần trả lời đâu "Hạ Giang quay đầu sang kính xe, lòng rất khó chịu vì sự im lặng không trả lời này, phải rất khó chịu.Đến Tô Gia, Hạ Giang nhanh chóng lên phòng, bỏ Đức Trí ở đằng sau bởi hiện tại nó không thể đối mặt với Đức Trí.Lên phòng, Hạ Giang mở cửa ra ngoài ban công hóng gió, Đức Trí thấy thế liền ra theo ôm Hạ Giang, mặc kệ Hạ Giang có đang muốn chống cự, miệng cất tiếng:" Câu hỏi lúc nãy - anh không muốn trả lời...!"" Được rồi, anh không muốn trả lời thì thôi, em không ép "" Ý anh là, anh không muốn trả lời trên xe mà là bây giờ "" Anh...!"" Lý do vì sao anh lại yêu em trong khi em hậu đậu, bất cẩn thì do đó là em.Ngay từ đầu cho dù em có thế nào anh đã không thể tức giận và trách mắng em được được rồi.Cô bé dễ thương, đáng yêu như này làm sao anh nỡ cơ chứ "" Chỉ thế này mà anh cũng không muốn nói trên xe "" Không phải, trên xe không tiện "" Không tiện? "" Thế này "Đức Trí xoay người Hạ Giang lại, tay vịnh cổ Hạ Giang môi áp xuống đôi môi ấy, trao cho Hạ Giang nụ hôn nồng nàn.Bất ngờ nhưng Hạ Giang không hề đẩy Đức Trí ra ngược lại còn ôm lấy Trí.Một cảnh tượng lãng mạn hai người dành cho nhau.Dứt nụ hôn, Đức Trí hỏi: " Về chuyện của em? Em có muốn gặp họ nói chuyện? "" Được! Dù sao em cũng muốn làm rõ mọi chuyện, vì sao cùng là con của họ nhưng em lại bị phân biệt như thế? Nên em chỉ muốn gặp họ hỏi rõ ngọn ngành "" Ngày kia - anh đưa em đi gặp họ "" Ừm ".

Chương 88: 88: Vì Đó Là Em Trịnh Hạ Giang - Tô Đức Trí