Tác giả:

Căn nhà rộng lớn nhìn từ bên ngoài ánh đèn vàng ấm áp lan tỏa chiếu sáng cảnh vật bên trong thật ấm áp, nhưng sự thật chỉ có người bên trong mới biết. Ngôi nhà này chứa một sự lạnh lẽo cùng tịch mịch khiến người ta sợ hãi. Thiếu niên chừng 16 tuổi đang ngồi trên ghế trong phòng học, tay lật lật trang vở, chờ mãi vẫn chưa thấy người đó về nhà. Nghe tiếng cổng lớn bên ngoài mở, nó mừng rỡ chạy xuống. Dìu nam nhân đang say bí tỉ lên phòng, trong lòng buồn bã, tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này rồi?! Từ khi nào nó đêm đêm đợi baba về rồi không tự chủ đau lòng khi thấy anh sa đọa vì người nào đó. Dù gì nó cũng là con trai anh nên loại tình cảm này nó không hề dám nghĩ tới. Liêu Tịch vừa khóc vừa cười nói toàn chuyện trên trời dưới dất, đương nhiên chuyện nào cũng là nói về nam nhân tên Điềm Mạt La kia. Nó buồn bã, không biết làm thế nào mới tốt, nó đưa anh đến giường rồi vừa định giúp anh thay quần áo thì bị anh giữ lại "Baba! Buông con ra..." "Mạt La... Mạt La, em rất nhớ anh!" Vừa…

Chương 33: Phiên Ngoại 1

Nhất Nhất Tư NiệmTác giả: Shi YanTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịCăn nhà rộng lớn nhìn từ bên ngoài ánh đèn vàng ấm áp lan tỏa chiếu sáng cảnh vật bên trong thật ấm áp, nhưng sự thật chỉ có người bên trong mới biết. Ngôi nhà này chứa một sự lạnh lẽo cùng tịch mịch khiến người ta sợ hãi. Thiếu niên chừng 16 tuổi đang ngồi trên ghế trong phòng học, tay lật lật trang vở, chờ mãi vẫn chưa thấy người đó về nhà. Nghe tiếng cổng lớn bên ngoài mở, nó mừng rỡ chạy xuống. Dìu nam nhân đang say bí tỉ lên phòng, trong lòng buồn bã, tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này rồi?! Từ khi nào nó đêm đêm đợi baba về rồi không tự chủ đau lòng khi thấy anh sa đọa vì người nào đó. Dù gì nó cũng là con trai anh nên loại tình cảm này nó không hề dám nghĩ tới. Liêu Tịch vừa khóc vừa cười nói toàn chuyện trên trời dưới dất, đương nhiên chuyện nào cũng là nói về nam nhân tên Điềm Mạt La kia. Nó buồn bã, không biết làm thế nào mới tốt, nó đưa anh đến giường rồi vừa định giúp anh thay quần áo thì bị anh giữ lại "Baba! Buông con ra..." "Mạt La... Mạt La, em rất nhớ anh!" Vừa… Phiên Ngoại 1ChuyệnlàmnũngcủatiểubảobốinhàLiêuTổng ![Khá nhảm, như đã hứa, ngược thân công, cơ mà ngược eo đó nheaaaaa:*]"Tịch! Em muốn ô mai!""Được được, anh đi lấy ngay đây!""Tịch! Em muốn tắm, anh giúp em chà lưng!""Chờ một chút, anh lấy khăn tắm!""Tịch! Em muốn đi dạo!""Ân, anh đem giày và áo khoác tới!""Tịchhhhhhh!""Hửm?""Em yêu anh!"Liêu Tịch nhìn Liêu Viễn San thật lâu rồi nở nụ cười, kê đầu mình cạnh đầu nó, xoa xoa cái bụng căng tròn của nó "Anh cũng vậy!"Liêu Viễn San dở chứng, phụng phịu sờ sờ tay anh đang đặt trên bụng mình "Không muốn!"Anh bất ngờ hỏi lại "Em lại làm sao vậy?"Nó chu chu miệng nhỏ quay mặt đi chỗ khác "Người ta không muốn nghe anh nói câu "Anh cũng vậy!" người ta muốn nghe câu khác a!" nói xong hai má nó đỏ ửng. Anh nhìn thấy sắc thái này của nó liền bật cười thành tiếng xoa xoa đầu nó "Tiểu bảo bối! Anh yêu em!""Ân!" nó dựa đầu vào vai anh mỉm cười nhắm mắt lại.Vừa tính ngủ một giấc, đột nhiên bụng dưới quặn đau, nó trợn mắt nhìn anh.Liêu Tịch không hiểu gì đột nhiên đùi bị nó véo một cái đau điếng "Thế nào?""Em... Tịch! Em... Em... Em... " nó ấp úng mãi không nói được.Anh đau lòng nhìn biểu cảm nhăn nhó của nó, trên trán đã đầy mồ hôi "em làm sao vậy?""Đau bụng... Tiểu... Tiểu bảo bối... Ư... Ân... Ra tới rồi!"Nửa đêm, có một nam nhân lật đật bồng bà xã vào xe lái thật nhanh đến bệnh viện phụ sản.Tới nơi nước ối đã sớm chảy ra ngoài, đứa bé cơ hồ đang gấp gáp muốn nhìn thấy thế giới bên ngoài.Anh hồi hộp ngồi chờ bên ngoài, ở trong đó thỉnh thoảng lại nghe tiếng nó thét lớn, cuối cùng tiếng tiểu hài tử khóc to phá tan suy nghĩ của anh.Lúc vào được tới bên trong thăm nó, tay Liêu Tịch nhẹ nhàng nâng lên đứa bé lớn hơn cánh tay một chút, màu da vẫn còn đỏ sẫm nhưng vẫn nhìn thấy được vẻ đáng yêu của bé.Liêu Viễn San mệt mỏi khẽ mở mắt, nhìn thấy anh đang bồng hài tử nó vô thức mỉm cười. Nước mắt hạnh phúc liên tục tràn ra.Liêu Tịch cũng hạnh phúc, hai người nhìn nhau rồi không hẹn mà cùng nhìn tiểu hài tử, trong mắt tràn ngập nhu tình yêu thương.Ngắnmàngọt :v (hoặc là ngọt đối với ngộ)

Phiên Ngoại 1

ChuyệnlàmnũngcủatiểubảobốinhàLiêuTổng !

[Khá nhảm, như đã hứa, ngược thân công, cơ mà ngược eo đó nheaaaaa:*]

"Tịch! Em muốn ô mai!"

"Được được, anh đi lấy ngay đây!"

"Tịch! Em muốn tắm, anh giúp em chà lưng!"

"Chờ một chút, anh lấy khăn tắm!"

"Tịch! Em muốn đi dạo!"

"Ân, anh đem giày và áo khoác tới!"

"Tịchhhhhhh!"

"Hửm?"

"Em yêu anh!"

Liêu Tịch nhìn Liêu Viễn San thật lâu rồi nở nụ cười, kê đầu mình cạnh đầu nó, xoa xoa cái bụng căng tròn của nó "Anh cũng vậy!"

Liêu Viễn San dở chứng, phụng phịu sờ sờ tay anh đang đặt trên bụng mình "Không muốn!"

Anh bất ngờ hỏi lại "Em lại làm sao vậy?"

Nó chu chu miệng nhỏ quay mặt đi chỗ khác "Người ta không muốn nghe anh nói câu "Anh cũng vậy!" người ta muốn nghe câu khác a!" nói xong hai má nó đỏ ửng. Anh nhìn thấy sắc thái này của nó liền bật cười thành tiếng xoa xoa đầu nó "Tiểu bảo bối! Anh yêu em!"

"Ân!" nó dựa đầu vào vai anh mỉm cười nhắm mắt lại.

Vừa tính ngủ một giấc, đột nhiên bụng dưới quặn đau, nó trợn mắt nhìn anh.

Liêu Tịch không hiểu gì đột nhiên đùi bị nó véo một cái đau điếng "Thế nào?"

"Em... Tịch! Em... Em... Em... " nó ấp úng mãi không nói được.

Anh đau lòng nhìn biểu cảm nhăn nhó của nó, trên trán đã đầy mồ hôi "em làm sao vậy?"

"Đau bụng... Tiểu... Tiểu bảo bối... Ư... Ân... Ra tới rồi!"

Nửa đêm, có một nam nhân lật đật bồng bà xã vào xe lái thật nhanh đến bệnh viện phụ sản.

Tới nơi nước ối đã sớm chảy ra ngoài, đứa bé cơ hồ đang gấp gáp muốn nhìn thấy thế giới bên ngoài.

Anh hồi hộp ngồi chờ bên ngoài, ở trong đó thỉnh thoảng lại nghe tiếng nó thét lớn, cuối cùng tiếng tiểu hài tử khóc to phá tan suy nghĩ của anh.

Lúc vào được tới bên trong thăm nó, tay Liêu Tịch nhẹ nhàng nâng lên đứa bé lớn hơn cánh tay một chút, màu da vẫn còn đỏ sẫm nhưng vẫn nhìn thấy được vẻ đáng yêu của bé.

Liêu Viễn San mệt mỏi khẽ mở mắt, nhìn thấy anh đang bồng hài tử nó vô thức mỉm cười. Nước mắt hạnh phúc liên tục tràn ra.

Liêu Tịch cũng hạnh phúc, hai người nhìn nhau rồi không hẹn mà cùng nhìn tiểu hài tử, trong mắt tràn ngập nhu tình yêu thương.

Ngắnmàngọt :

v (hoặc là ngọt đối với ngộ)

Nhất Nhất Tư NiệmTác giả: Shi YanTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịCăn nhà rộng lớn nhìn từ bên ngoài ánh đèn vàng ấm áp lan tỏa chiếu sáng cảnh vật bên trong thật ấm áp, nhưng sự thật chỉ có người bên trong mới biết. Ngôi nhà này chứa một sự lạnh lẽo cùng tịch mịch khiến người ta sợ hãi. Thiếu niên chừng 16 tuổi đang ngồi trên ghế trong phòng học, tay lật lật trang vở, chờ mãi vẫn chưa thấy người đó về nhà. Nghe tiếng cổng lớn bên ngoài mở, nó mừng rỡ chạy xuống. Dìu nam nhân đang say bí tỉ lên phòng, trong lòng buồn bã, tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này rồi?! Từ khi nào nó đêm đêm đợi baba về rồi không tự chủ đau lòng khi thấy anh sa đọa vì người nào đó. Dù gì nó cũng là con trai anh nên loại tình cảm này nó không hề dám nghĩ tới. Liêu Tịch vừa khóc vừa cười nói toàn chuyện trên trời dưới dất, đương nhiên chuyện nào cũng là nói về nam nhân tên Điềm Mạt La kia. Nó buồn bã, không biết làm thế nào mới tốt, nó đưa anh đến giường rồi vừa định giúp anh thay quần áo thì bị anh giữ lại "Baba! Buông con ra..." "Mạt La... Mạt La, em rất nhớ anh!" Vừa… Phiên Ngoại 1ChuyệnlàmnũngcủatiểubảobốinhàLiêuTổng ![Khá nhảm, như đã hứa, ngược thân công, cơ mà ngược eo đó nheaaaaa:*]"Tịch! Em muốn ô mai!""Được được, anh đi lấy ngay đây!""Tịch! Em muốn tắm, anh giúp em chà lưng!""Chờ một chút, anh lấy khăn tắm!""Tịch! Em muốn đi dạo!""Ân, anh đem giày và áo khoác tới!""Tịchhhhhhh!""Hửm?""Em yêu anh!"Liêu Tịch nhìn Liêu Viễn San thật lâu rồi nở nụ cười, kê đầu mình cạnh đầu nó, xoa xoa cái bụng căng tròn của nó "Anh cũng vậy!"Liêu Viễn San dở chứng, phụng phịu sờ sờ tay anh đang đặt trên bụng mình "Không muốn!"Anh bất ngờ hỏi lại "Em lại làm sao vậy?"Nó chu chu miệng nhỏ quay mặt đi chỗ khác "Người ta không muốn nghe anh nói câu "Anh cũng vậy!" người ta muốn nghe câu khác a!" nói xong hai má nó đỏ ửng. Anh nhìn thấy sắc thái này của nó liền bật cười thành tiếng xoa xoa đầu nó "Tiểu bảo bối! Anh yêu em!""Ân!" nó dựa đầu vào vai anh mỉm cười nhắm mắt lại.Vừa tính ngủ một giấc, đột nhiên bụng dưới quặn đau, nó trợn mắt nhìn anh.Liêu Tịch không hiểu gì đột nhiên đùi bị nó véo một cái đau điếng "Thế nào?""Em... Tịch! Em... Em... Em... " nó ấp úng mãi không nói được.Anh đau lòng nhìn biểu cảm nhăn nhó của nó, trên trán đã đầy mồ hôi "em làm sao vậy?""Đau bụng... Tiểu... Tiểu bảo bối... Ư... Ân... Ra tới rồi!"Nửa đêm, có một nam nhân lật đật bồng bà xã vào xe lái thật nhanh đến bệnh viện phụ sản.Tới nơi nước ối đã sớm chảy ra ngoài, đứa bé cơ hồ đang gấp gáp muốn nhìn thấy thế giới bên ngoài.Anh hồi hộp ngồi chờ bên ngoài, ở trong đó thỉnh thoảng lại nghe tiếng nó thét lớn, cuối cùng tiếng tiểu hài tử khóc to phá tan suy nghĩ của anh.Lúc vào được tới bên trong thăm nó, tay Liêu Tịch nhẹ nhàng nâng lên đứa bé lớn hơn cánh tay một chút, màu da vẫn còn đỏ sẫm nhưng vẫn nhìn thấy được vẻ đáng yêu của bé.Liêu Viễn San mệt mỏi khẽ mở mắt, nhìn thấy anh đang bồng hài tử nó vô thức mỉm cười. Nước mắt hạnh phúc liên tục tràn ra.Liêu Tịch cũng hạnh phúc, hai người nhìn nhau rồi không hẹn mà cùng nhìn tiểu hài tử, trong mắt tràn ngập nhu tình yêu thương.Ngắnmàngọt :v (hoặc là ngọt đối với ngộ)

Chương 33: Phiên Ngoại 1