Tác giả:

CHƯƠNG 0: TIẾT TỬ. Bình minh. Một vài tia nắng nhẹ luồn qua khe cửa chiếu vào phòng. Một căn phòng tối tăm, tồi tàn. Từng thanh gỗ mục được dựng bên góc tường. Đỗ cũ phủ một lớp vải mỏng bị vứt la liệt khắp nơi. Rơm rạ phủ khắp nơi, một vài con chuột chạy nhanh qua sàn nhà. Không khí nặng nề, ngột ngạt, ẩm thấp. Phiá trên nóc nhà đã có một vài lỗ hổng nhỏ, đủ để những tia nắng mai yếu ớt có thể chiếu vào, xuyên qua lớp không khí bụi bặm, dừng lại trên góc bộ y phục đỏ rực bị vứt sõng soài. Hoa văn trên y phục tinh tế và tao nhã, lại còn là chất vải thượng hạng. Chắc hẳn chủ nhân của hắn không phải là người tầm thường. Bên cạnh đó là một đôi hài đỏ rực cùng hoa văn cũng không được xếp ngay ngắn. Trên một đống rơm rạ được xếp tạm bợ ngổn ngang, một người nam tử tuyệt mỹ đang nằm trên đó. Người đó mang khuôn mặt tuyệt mỹ nhưng hiện tại thì đã vặn vẹo không còn nhìn ra hình dáng. Da đã trở nên trắng bệch, trán ướt đẫm. Từng giọt mồ hôi chảy dọc theo tóc mai từ từ nhỏ xuống đống rơm rạ.…

Chương 67: Chương 67

Duyên Hay Nghiệt, Cốt Chỉ Một Chữ ÁiTác giả: TịchTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện NgượcCHƯƠNG 0: TIẾT TỬ. Bình minh. Một vài tia nắng nhẹ luồn qua khe cửa chiếu vào phòng. Một căn phòng tối tăm, tồi tàn. Từng thanh gỗ mục được dựng bên góc tường. Đỗ cũ phủ một lớp vải mỏng bị vứt la liệt khắp nơi. Rơm rạ phủ khắp nơi, một vài con chuột chạy nhanh qua sàn nhà. Không khí nặng nề, ngột ngạt, ẩm thấp. Phiá trên nóc nhà đã có một vài lỗ hổng nhỏ, đủ để những tia nắng mai yếu ớt có thể chiếu vào, xuyên qua lớp không khí bụi bặm, dừng lại trên góc bộ y phục đỏ rực bị vứt sõng soài. Hoa văn trên y phục tinh tế và tao nhã, lại còn là chất vải thượng hạng. Chắc hẳn chủ nhân của hắn không phải là người tầm thường. Bên cạnh đó là một đôi hài đỏ rực cùng hoa văn cũng không được xếp ngay ngắn. Trên một đống rơm rạ được xếp tạm bợ ngổn ngang, một người nam tử tuyệt mỹ đang nằm trên đó. Người đó mang khuôn mặt tuyệt mỹ nhưng hiện tại thì đã vặn vẹo không còn nhìn ra hình dáng. Da đã trở nên trắng bệch, trán ướt đẫm. Từng giọt mồ hôi chảy dọc theo tóc mai từ từ nhỏ xuống đống rơm rạ.… CHƯƠNG 66Hạ Mẫn bị hòn đá kéo xuống đáy hồ. Xung quanh hắn mênh mang đều là nước. Mọi khoảnh khắc trước kia trở về tràn ngập trong trí óc.…Hàn Băng cùng hắn, cùng cha với phụ thân, bốn người đứng trên thảo nguyên nhìn mặt trời lặn.“Hạ Mẫn, về sau con muốn sống một cuộc sống như thế nào?” Phụ thân hắn quay đầu lại nhìn hắn mỉm cười.Hạ Mẫn năm tuổi đô đô cái miệng. “Con muốn sống trên thảo nguyên, cả đời tự do tự tại.”“Còn Hàn Băng?”“Con muốn cùng Hạ Mẫn, cuộc sống thế nào không quan trọng miễn là có hắn.”…Hạ Mẫn nở một nụ cười thê lương. Phải chăng, mối nhân duyên này của hai người đã nảy nở từ lúc đó? Thực sự việc này có đúng hay không không còn quan trọng. Quan trọng chỉ là hiện tại hắn yêu y, y cũng yêu hắn thế là đủ rồi.Hàn Băng gắng sức đuổi theo hắn. Cuối cùng thì cũng tóm được tay hắn. Nhưng hiện giờ hắn đã bất tỉnh. Y rút con dao nhỏ luôn bên hông ra bắt đầu bơi xuống cứa dây thừng. Nước vào mắt cay xè, con dao cứa dây cũng vì thế liên tục bị chệch. Bao nhiêu sức lực cũng không thể cắt đứt được. Hàn Băng lay lay hắn tỉnh, nhưng một chút cũng không có phản ứng. Y tiến đến, hôn lấy đôi môi kia, truyền cho hắn chút không khí trong miệng rồi tiếp tục ngoi lên mặt nước thở. Y lại lặng xuống cắt dây, sau một hồi cũng cắt được một nửa. Nhưng quan trọng là nửa sau dù cố thế nào cũng không cắt được.Hạ Mẫn, kiên trì lên, ta nhất định cứu được ngươi. Thời gian cứ như vậy mà như ngừng lại. Y nhìn Hạ Mẫn. Hắn sau bao lâu vẫn đẹp như vậy. Y muốn có hắn ở bên. Cả cuộc đời, như hồi bé vậy. Hai người đã cùng nhau đọc lời hứa đồng tâm trên thảo nguyên xanh tươi. Trẻ con ư? Y không nghĩ vậy. Với y là thật lòng, vô cùng thật lòng. Khoé mắt y chảy ra vài giọt nước mắt nhưng nhanh chóng đã bị hoà tan cùng làn nước. Y cúi xuống, tiếp tục cắt dây.Cái gì mà lời nguyền. Y không tin. Y tin tình yêu thực sự sẽ là liều thuốc giải cho bất cứ lời nguyền nào.Cái gì mà duyên hay nghiệt. Chỉ cần có yêu đối phương hay không mới thực sự là quan trọng.Yêu.Y yêu.Y tin hắn cũng vậy.Đoạn tình duyên này y đã cùng hắn đi.Y đã yêu con người này như một lẽ tự nhiên.Yêu tha thiết đôi mắt này.Đôi mắt to tròn trong suốt khi còn là hài tử đã cùng y vui đùa trên thảo nguyên, hoà mình với nắng cùng gió, đem tình yêu như mầm cây nhỏ được ươm mầm cẩn thật mà nảy nở.Đôi mắt này gần thật gần khi hắn tiến đến, hôn lên môi y lần đầu tiên.Đôi mắt lạnh lùng sau mười năm năm xa cách.Đôi mắt này những lúc vui mừng cùng khổ cực.Y hết thảy đều yêu sâu đậm.Giúp y nhận ra hắn sau mười lăm năm xa cách cũng là đôi mắt này.Giúp y can đảm, mạnh mẽ cũng là đôi hắt này.Tình cảm vốn đã sâu đậm đến mức không thứ gì diễn tả được.Đời này kiếp này, được biết nhau, quen nhau rồi đến yêu nhau, ông trời phải chăng đã quá ưu ái bọ họ.Duyên này, tình này, đời này không đổi. Đăng bởi: admin

CHƯƠNG 66

Hạ Mẫn bị hòn đá kéo xuống đáy hồ. Xung quanh hắn mênh mang đều là nước. Mọi khoảnh khắc trước kia trở về tràn ngập trong trí óc.

Hàn Băng cùng hắn, cùng cha với phụ thân, bốn người đứng trên thảo nguyên nhìn mặt trời lặn.

“Hạ Mẫn, về sau con muốn sống một cuộc sống như thế nào?” Phụ thân hắn quay đầu lại nhìn hắn mỉm cười.

Hạ Mẫn năm tuổi đô đô cái miệng. “Con muốn sống trên thảo nguyên, cả đời tự do tự tại.”

“Còn Hàn Băng?”

“Con muốn cùng Hạ Mẫn, cuộc sống thế nào không quan trọng miễn là có hắn.”

Hạ Mẫn nở một nụ cười thê lương. Phải chăng, mối nhân duyên này của hai người đã nảy nở từ lúc đó? Thực sự việc này có đúng hay không không còn quan trọng. Quan trọng chỉ là hiện tại hắn yêu y, y cũng yêu hắn thế là đủ rồi.

Hàn Băng gắng sức đuổi theo hắn. Cuối cùng thì cũng tóm được tay hắn. Nhưng hiện giờ hắn đã bất tỉnh. Y rút con dao nhỏ luôn bên hông ra bắt đầu bơi xuống cứa dây thừng. Nước vào mắt cay xè, con dao cứa dây cũng vì thế liên tục bị chệch. Bao nhiêu sức lực cũng không thể cắt đứt được. Hàn Băng lay lay hắn tỉnh, nhưng một chút cũng không có phản ứng. Y tiến đến, hôn lấy đôi môi kia, truyền cho hắn chút không khí trong miệng rồi tiếp tục ngoi lên mặt nước thở. Y lại lặng xuống cắt dây, sau một hồi cũng cắt được một nửa. Nhưng quan trọng là nửa sau dù cố thế nào cũng không cắt được.

Hạ Mẫn, kiên trì lên, ta nhất định cứu được ngươi. Thời gian cứ như vậy mà như ngừng lại. Y nhìn Hạ Mẫn. Hắn sau bao lâu vẫn đẹp như vậy. Y muốn có hắn ở bên. Cả cuộc đời, như hồi bé vậy. Hai người đã cùng nhau đọc lời hứa đồng tâm trên thảo nguyên xanh tươi. Trẻ con ư? Y không nghĩ vậy. Với y là thật lòng, vô cùng thật lòng. Khoé mắt y chảy ra vài giọt nước mắt nhưng nhanh chóng đã bị hoà tan cùng làn nước. Y cúi xuống, tiếp tục cắt dây.

Cái gì mà lời nguyền. Y không tin. Y tin tình yêu thực sự sẽ là liều thuốc giải cho bất cứ lời nguyền nào.

Cái gì mà duyên hay nghiệt. Chỉ cần có yêu đối phương hay không mới thực sự là quan trọng.

Yêu.

Y yêu.

Y tin hắn cũng vậy.

Đoạn tình duyên này y đã cùng hắn đi.

Y đã yêu con người này như một lẽ tự nhiên.

Yêu tha thiết đôi mắt này.

Đôi mắt to tròn trong suốt khi còn là hài tử đã cùng y vui đùa trên thảo nguyên, hoà mình với nắng cùng gió, đem tình yêu như mầm cây nhỏ được ươm mầm cẩn thật mà nảy nở.

Đôi mắt này gần thật gần khi hắn tiến đến, hôn lên môi y lần đầu tiên.

Đôi mắt lạnh lùng sau mười năm năm xa cách.

Đôi mắt này những lúc vui mừng cùng khổ cực.

Y hết thảy đều yêu sâu đậm.

Giúp y nhận ra hắn sau mười lăm năm xa cách cũng là đôi mắt này.

Giúp y can đảm, mạnh mẽ cũng là đôi hắt này.

Tình cảm vốn đã sâu đậm đến mức không thứ gì diễn tả được.

Đời này kiếp này, được biết nhau, quen nhau rồi đến yêu nhau, ông trời phải chăng đã quá ưu ái bọ họ.

Duyên này, tình này, đời này không đổi. Đăng bởi: admin

Duyên Hay Nghiệt, Cốt Chỉ Một Chữ ÁiTác giả: TịchTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện NgượcCHƯƠNG 0: TIẾT TỬ. Bình minh. Một vài tia nắng nhẹ luồn qua khe cửa chiếu vào phòng. Một căn phòng tối tăm, tồi tàn. Từng thanh gỗ mục được dựng bên góc tường. Đỗ cũ phủ một lớp vải mỏng bị vứt la liệt khắp nơi. Rơm rạ phủ khắp nơi, một vài con chuột chạy nhanh qua sàn nhà. Không khí nặng nề, ngột ngạt, ẩm thấp. Phiá trên nóc nhà đã có một vài lỗ hổng nhỏ, đủ để những tia nắng mai yếu ớt có thể chiếu vào, xuyên qua lớp không khí bụi bặm, dừng lại trên góc bộ y phục đỏ rực bị vứt sõng soài. Hoa văn trên y phục tinh tế và tao nhã, lại còn là chất vải thượng hạng. Chắc hẳn chủ nhân của hắn không phải là người tầm thường. Bên cạnh đó là một đôi hài đỏ rực cùng hoa văn cũng không được xếp ngay ngắn. Trên một đống rơm rạ được xếp tạm bợ ngổn ngang, một người nam tử tuyệt mỹ đang nằm trên đó. Người đó mang khuôn mặt tuyệt mỹ nhưng hiện tại thì đã vặn vẹo không còn nhìn ra hình dáng. Da đã trở nên trắng bệch, trán ướt đẫm. Từng giọt mồ hôi chảy dọc theo tóc mai từ từ nhỏ xuống đống rơm rạ.… CHƯƠNG 66Hạ Mẫn bị hòn đá kéo xuống đáy hồ. Xung quanh hắn mênh mang đều là nước. Mọi khoảnh khắc trước kia trở về tràn ngập trong trí óc.…Hàn Băng cùng hắn, cùng cha với phụ thân, bốn người đứng trên thảo nguyên nhìn mặt trời lặn.“Hạ Mẫn, về sau con muốn sống một cuộc sống như thế nào?” Phụ thân hắn quay đầu lại nhìn hắn mỉm cười.Hạ Mẫn năm tuổi đô đô cái miệng. “Con muốn sống trên thảo nguyên, cả đời tự do tự tại.”“Còn Hàn Băng?”“Con muốn cùng Hạ Mẫn, cuộc sống thế nào không quan trọng miễn là có hắn.”…Hạ Mẫn nở một nụ cười thê lương. Phải chăng, mối nhân duyên này của hai người đã nảy nở từ lúc đó? Thực sự việc này có đúng hay không không còn quan trọng. Quan trọng chỉ là hiện tại hắn yêu y, y cũng yêu hắn thế là đủ rồi.Hàn Băng gắng sức đuổi theo hắn. Cuối cùng thì cũng tóm được tay hắn. Nhưng hiện giờ hắn đã bất tỉnh. Y rút con dao nhỏ luôn bên hông ra bắt đầu bơi xuống cứa dây thừng. Nước vào mắt cay xè, con dao cứa dây cũng vì thế liên tục bị chệch. Bao nhiêu sức lực cũng không thể cắt đứt được. Hàn Băng lay lay hắn tỉnh, nhưng một chút cũng không có phản ứng. Y tiến đến, hôn lấy đôi môi kia, truyền cho hắn chút không khí trong miệng rồi tiếp tục ngoi lên mặt nước thở. Y lại lặng xuống cắt dây, sau một hồi cũng cắt được một nửa. Nhưng quan trọng là nửa sau dù cố thế nào cũng không cắt được.Hạ Mẫn, kiên trì lên, ta nhất định cứu được ngươi. Thời gian cứ như vậy mà như ngừng lại. Y nhìn Hạ Mẫn. Hắn sau bao lâu vẫn đẹp như vậy. Y muốn có hắn ở bên. Cả cuộc đời, như hồi bé vậy. Hai người đã cùng nhau đọc lời hứa đồng tâm trên thảo nguyên xanh tươi. Trẻ con ư? Y không nghĩ vậy. Với y là thật lòng, vô cùng thật lòng. Khoé mắt y chảy ra vài giọt nước mắt nhưng nhanh chóng đã bị hoà tan cùng làn nước. Y cúi xuống, tiếp tục cắt dây.Cái gì mà lời nguyền. Y không tin. Y tin tình yêu thực sự sẽ là liều thuốc giải cho bất cứ lời nguyền nào.Cái gì mà duyên hay nghiệt. Chỉ cần có yêu đối phương hay không mới thực sự là quan trọng.Yêu.Y yêu.Y tin hắn cũng vậy.Đoạn tình duyên này y đã cùng hắn đi.Y đã yêu con người này như một lẽ tự nhiên.Yêu tha thiết đôi mắt này.Đôi mắt to tròn trong suốt khi còn là hài tử đã cùng y vui đùa trên thảo nguyên, hoà mình với nắng cùng gió, đem tình yêu như mầm cây nhỏ được ươm mầm cẩn thật mà nảy nở.Đôi mắt này gần thật gần khi hắn tiến đến, hôn lên môi y lần đầu tiên.Đôi mắt lạnh lùng sau mười năm năm xa cách.Đôi mắt này những lúc vui mừng cùng khổ cực.Y hết thảy đều yêu sâu đậm.Giúp y nhận ra hắn sau mười lăm năm xa cách cũng là đôi mắt này.Giúp y can đảm, mạnh mẽ cũng là đôi hắt này.Tình cảm vốn đã sâu đậm đến mức không thứ gì diễn tả được.Đời này kiếp này, được biết nhau, quen nhau rồi đến yêu nhau, ông trời phải chăng đã quá ưu ái bọ họ.Duyên này, tình này, đời này không đổi. Đăng bởi: admin

Chương 67: Chương 67