Khi nhìn thấy cô gái nhỏ xinh đẹp ngã xuống đất, hai mắt rưng rưng, cô cắn chặt môi dưới. Thời Nghênh vẫn còn đang bối rối, dựa vào bản năng trở thành hình mẫu đạo đức trong thời đại mới của công ty, cô vén chăn muốn xuống khỏi giường đỡ người dậy. Kết quả bàn tay vừa vươn ra còn chưa đụng phải cái gì, cô gái nhỏ đã kinh hãi che mặt. Cái gì zạy trời? Tôi có phép thuật công kích à? Thời Nghênh càng thêm bối rối. “Chị ơi, em xin lỗi, sau này em sẽ không gặp Mặc… Không, anh rể, em sẽ không gặp anh rể đâu. Em cầu xin chị đừng bỏ em”. Nước mắt chảy dài hai hàng, cô gái nhỏ càng thêm khiến người ta đau lòng. Rất nhanh, có người xông vào, vội vàng vàng kéo người dưới đất ôm vào trong ngực. Động tác mượt mà trơn tru, vừa nhìn đã biết là một người dày dặn kinh nghiệm. Cũng trong vài phút này, Thời Nghênh buộc phải tiếp nhận và tiêu hóa một đoạn cốt truyện nhỏ “Tiết Thời Nghênh tôi cảnh cáo cô, không được xuống tay với Lộ Bạch, nếu không đừng trách tôi không khách khí.” Người vừa tới bày ra…
Tác giả: