Tác giả:

“Mẹ, mẹ làm gì vậy? Sao mẹ còn chưa ngủ ạ?” Tư Đồ Chư Nhị tay trái ôm một con gấu bông lớn bằng nửa người cô, mái tóc dài đen tuyền buông xoã gọn gàng ra sau lưng, gói gém hết những lọn tóc con be bé bằng chiếc băng đô tai mèo cô cài trên đầu. Ngũ quan của vị tiểu thư mới vừa tròn mười ba tuổi xinh xắn và thuần khiết vô cùng dù hình dáng chỉ xuất hiện lờ mờ trong đêm đen. Thừa hưởng từ mẹ, Tư Đồ Chư Nhị có một làn da trắng hồng khoẻ khoắn, chiếc mũi cao thẳng tắp cuốn hút, đôi môi trái tim chúm chím đáng yêu và hai bên má bánh bao phúng phính. Mộ Lam ngồi chểnh mảng dưới nền đất bên cạnh cửa sổ như đang canh chừng ai đó. Vừa thấy Tư Đồ Chư Nhị đã vội vàng quay mặt đi, đưa tay lau lau hai hốc mắt ậng nước. Tư Đồ Chư Nhị rất nhanh nhẹn phát hiện điều kì lạ, cô lo lắng bước tới chỗ Mộ Lam, bàn tay nhỏ bé giơ ra không trung muốn chạm vào bà: “Mẹ ơi? Mẹ đang khóc ạ? Ai làm mẹ khóc thế?” Mộ Lam liên tiếp lắc đầu, bà không để cô thấy rõ mặt mình nhờ ánh sáng lập loè bên ngoài khung cửa sổ.…

Truyện chữ