Tô Châu bắt đầu bước vào mùa mưa nên thời tiết vô cùng ẩm ướt, cha của Lôi Việt ngồi ở trong quán phe phẩy quạt hương bồ, buồn bực nhìn dòng người ngoài cửa sổ mặc đủ loại áo mưa và ô che với màu sắc khác nhau. Nước mưa tí tách tí tách chảy xuống các tấm thép bên ngoài cửa hàng, phải nói là cửa hàng này là một vị trí lý tưởng để giúp người già ngăn cách với những ồn ào ngoài kia. Tốc độ quạt của ông lão chậm dần, mí mắt rủ xuống rồi bỗng nhiên ông cúi gằm – ông ngủ rồi. “Ngài có đơn hàng đặt theo nhóm, vui lòng xử lý.” Âm thanh truyền đến từ phía sau quầy hàng, đồng thời máy in cũng in ra tờ hóa đơn, hai giờ chiều nên không có nhiều khách hàng order. Người nhàn rỗi như ông cụ Lôi Quảng cũng bị cái gọi là “Trí tuệ nhân tạo” làm cho giật mình, dường như giọng nói nữ đó có dễ nghe như thế nào cũng không trị được cái người xấu tính hay ngủ gật kia. “Lôi Việt, Lôi Việt!” Ông lão đứng vững như núi Thái Sơn, gọi với vào buồng trong, không lâu sau đó, một thiếu niên bước ra. Thiếu niên này là…
Tác giả: