Tác giả:

-Ông chủ, cậu Hạo Nhiên tới. -Mời cậu ấy vào. Dáng người cao cao vừa xuất hiện, ông long đã vội hỏi: -Cậu Phong, có tung tích của con gái tôi chưa? -Xin ông bình tĩnh, Chủ Tịch.Cha tôi cử tôi tới đây cũng là vì chuyện đó. Cha tôi đã có tin tức của tiểu thư. -Thật sao? Mau mau dẫn tôi tới đó. Tôi phải đích thân đi đón đứa con gái thất lạc của mình. ... -Bà là cái *** gì mà dám ăn nói thế với tôi hả? -Ông là cái thá gì mà tôi khôg dám. Tôi nói cho ông biết. Nếu ông là đàn ông thì nên kiếm Tiền về nuôi gia đình, Đùng có đứng đó mà sĩ diện hão. ........... "Lại cãi nhau rồi" . Thiên Di ngán ngẩm. Bao nhiêu năm nay nó cứ phải sống trong tiếng cãi vã như thế. Tiền. Vấn đề muôn thưở. -Hai người có im đi không? Thiên di lên tiếng. Bố mẹ cô ngay lập tức nín lại. Không phải vì nó là đứa con gái duy nhất trong nhà nên được cưng chiều. Chỉ là trong giọng nói của nó có cái gì đo khiến người ta nể. Ngay cả bố mẹ cô cũng không dám ho he gì. Thiên Di à. Mẹ không cố ý.... "Rầm" Mẹ cô chưa dứt lời,…

Chương 8: Chương 8

Chị Hai Học ĐườngTác giả: LaLaTruyện Ngôn Tình-Ông chủ, cậu Hạo Nhiên tới. -Mời cậu ấy vào. Dáng người cao cao vừa xuất hiện, ông long đã vội hỏi: -Cậu Phong, có tung tích của con gái tôi chưa? -Xin ông bình tĩnh, Chủ Tịch.Cha tôi cử tôi tới đây cũng là vì chuyện đó. Cha tôi đã có tin tức của tiểu thư. -Thật sao? Mau mau dẫn tôi tới đó. Tôi phải đích thân đi đón đứa con gái thất lạc của mình. ... -Bà là cái *** gì mà dám ăn nói thế với tôi hả? -Ông là cái thá gì mà tôi khôg dám. Tôi nói cho ông biết. Nếu ông là đàn ông thì nên kiếm Tiền về nuôi gia đình, Đùng có đứng đó mà sĩ diện hão. ........... "Lại cãi nhau rồi" . Thiên Di ngán ngẩm. Bao nhiêu năm nay nó cứ phải sống trong tiếng cãi vã như thế. Tiền. Vấn đề muôn thưở. -Hai người có im đi không? Thiên di lên tiếng. Bố mẹ cô ngay lập tức nín lại. Không phải vì nó là đứa con gái duy nhất trong nhà nên được cưng chiều. Chỉ là trong giọng nói của nó có cái gì đo khiến người ta nể. Ngay cả bố mẹ cô cũng không dám ho he gì. Thiên Di à. Mẹ không cố ý.... "Rầm" Mẹ cô chưa dứt lời,… -"Sao...Sao lại như thế?" Nó rụt rè hỏi.-"Vì anh muốn thế."-"Không được." Thiên Di chống chế, nhưng Hạo Nhiên phớt lờ nó.-"Anh đã sai người báo tin với ba mẹ. Lát nữa sẽ có người mang đồ của em sang"-"Em...Em sẽ bỏ trốn."-"Cứ thử đi. Anh sẽ nói cho cả trường biết về hôn ước của chúng ta. Em muốn nổi tiếng thì cứ việc"-"Anh..." nó tức giận. Nhưng Hạo Nhiên không để ý nữa. Hắn dặn.-"Từ giờ anh sẽ quản lí em chặt chẽ. Không bao giờ anh cho phép chuyện này xảy ra nữa." Nói rồi hắn ra ngoài, đóng sầm cánh cửa lại sau lưng.Nó nghẹn giọng. Không nói nên lời. Hạo Nhiên đáng ghét, nói cứ như ra lệnh vậy. Nhưng nó không muốn mọi người biết hôn ước giữa nó và Hạo Nhiên. Rồi mọi người sẽ nhìn nó như thế nào chứ.-"Di Di. Cậu không sao chứ?" Cánh cửa bật mở. San San chạy vội lại chỗ nó.-"Không Sao. San San. Sao cậu biết tớ ở đây?"-"Tớ hỏi Hạo Nhiên. Con bé Băng Băng lại gây sự với nó hả? "-"Ừ. đúng rồi. Tất cả là tại con bé đó. Tớ mới lâm vào chuyện kinh khủng này. Cứ đợi đấy. Ngày mai tớ sẽ cho nó biết tay."-"Cậu sợ lắm sao Di Di. Hứk. tội nghiệp bạn tớ quá" San San rơm rớm nước mắt.-"Không. Không phải chuyện đó đâu San San. Đừng có khóc."-"Hjx. Thế cậu nói chuyện gì?" San San lau nước mắt-"Tớ...San San. Huhu. Tớ không muốn ở chung nhà với hắn. Tổn thọ mất. " Thiên Di nhăn nhó. Đúng là, phải ở chung nhà với Hạo Nhiên thật chẳng thoải mái chút nào. Nó vẫn còn bị ám ảnh chuyện hôm qua. Hjx. Cũng may Hạo Nhiên không nhớ gì. Nếu không thì ngại lắm.-"Tưởng gì. Cái con bé này. Làm tớ hết hồn."-"Chuyện đó còn khủng khiếp hơn bị rạch mấy đường lên mặt gấp nghìn lần ấy chứ."-"Không sao. Trước sau gì chẳng thế?" San San vừa dứt lời thì một cô người làm bước vào-"Tiểu thư. Chủ tịch Long tới."

-"Sao...Sao lại như thế?" Nó rụt rè hỏi.

-"Vì anh muốn thế."

-"Không được." Thiên Di chống chế, nhưng Hạo Nhiên phớt lờ nó.

-"Anh đã sai người báo tin với ba mẹ. Lát nữa sẽ có người mang đồ của em sang"

-"Em...Em sẽ bỏ trốn."

-"Cứ thử đi. Anh sẽ nói cho cả trường biết về hôn ước của chúng ta. Em muốn nổi tiếng thì cứ việc"

-"Anh..." nó tức giận. Nhưng Hạo Nhiên không để ý nữa. Hắn dặn.

-"Từ giờ anh sẽ quản lí em chặt chẽ. Không bao giờ anh cho phép chuyện này xảy ra nữa." Nói rồi hắn ra ngoài, đóng sầm cánh cửa lại sau lưng.

Nó nghẹn giọng. Không nói nên lời. Hạo Nhiên đáng ghét, nói cứ như ra lệnh vậy. Nhưng nó không muốn mọi người biết hôn ước giữa nó và Hạo Nhiên. Rồi mọi người sẽ nhìn nó như thế nào chứ.

-"Di Di. Cậu không sao chứ?" Cánh cửa bật mở. San San chạy vội lại chỗ nó.

-"Không Sao. San San. Sao cậu biết tớ ở đây?"

-"Tớ hỏi Hạo Nhiên. Con bé Băng Băng lại gây sự với nó hả? "

-"Ừ. đúng rồi. Tất cả là tại con bé đó. Tớ mới lâm vào chuyện kinh khủng này. Cứ đợi đấy. Ngày mai tớ sẽ cho nó biết tay."

-"Cậu sợ lắm sao Di Di. Hứk. tội nghiệp bạn tớ quá" San San rơm rớm nước mắt.

-"Không. Không phải chuyện đó đâu San San. Đừng có khóc."

-"Hjx. Thế cậu nói chuyện gì?" San San lau nước mắt

-"Tớ...San San. Huhu. Tớ không muốn ở chung nhà với hắn. Tổn thọ mất. " Thiên Di nhăn nhó. Đúng là, phải ở chung nhà với Hạo Nhiên thật chẳng thoải mái chút nào. Nó vẫn còn bị ám ảnh chuyện hôm qua. Hjx. Cũng may Hạo Nhiên không nhớ gì. Nếu không thì ngại lắm.

-"Tưởng gì. Cái con bé này. Làm tớ hết hồn."

-"Chuyện đó còn khủng khiếp hơn bị rạch mấy đường lên mặt gấp nghìn lần ấy chứ."

-"Không sao. Trước sau gì chẳng thế?" San San vừa dứt lời thì một cô người làm bước vào

-"Tiểu thư. Chủ tịch Long tới."

Chị Hai Học ĐườngTác giả: LaLaTruyện Ngôn Tình-Ông chủ, cậu Hạo Nhiên tới. -Mời cậu ấy vào. Dáng người cao cao vừa xuất hiện, ông long đã vội hỏi: -Cậu Phong, có tung tích của con gái tôi chưa? -Xin ông bình tĩnh, Chủ Tịch.Cha tôi cử tôi tới đây cũng là vì chuyện đó. Cha tôi đã có tin tức của tiểu thư. -Thật sao? Mau mau dẫn tôi tới đó. Tôi phải đích thân đi đón đứa con gái thất lạc của mình. ... -Bà là cái *** gì mà dám ăn nói thế với tôi hả? -Ông là cái thá gì mà tôi khôg dám. Tôi nói cho ông biết. Nếu ông là đàn ông thì nên kiếm Tiền về nuôi gia đình, Đùng có đứng đó mà sĩ diện hão. ........... "Lại cãi nhau rồi" . Thiên Di ngán ngẩm. Bao nhiêu năm nay nó cứ phải sống trong tiếng cãi vã như thế. Tiền. Vấn đề muôn thưở. -Hai người có im đi không? Thiên di lên tiếng. Bố mẹ cô ngay lập tức nín lại. Không phải vì nó là đứa con gái duy nhất trong nhà nên được cưng chiều. Chỉ là trong giọng nói của nó có cái gì đo khiến người ta nể. Ngay cả bố mẹ cô cũng không dám ho he gì. Thiên Di à. Mẹ không cố ý.... "Rầm" Mẹ cô chưa dứt lời,… -"Sao...Sao lại như thế?" Nó rụt rè hỏi.-"Vì anh muốn thế."-"Không được." Thiên Di chống chế, nhưng Hạo Nhiên phớt lờ nó.-"Anh đã sai người báo tin với ba mẹ. Lát nữa sẽ có người mang đồ của em sang"-"Em...Em sẽ bỏ trốn."-"Cứ thử đi. Anh sẽ nói cho cả trường biết về hôn ước của chúng ta. Em muốn nổi tiếng thì cứ việc"-"Anh..." nó tức giận. Nhưng Hạo Nhiên không để ý nữa. Hắn dặn.-"Từ giờ anh sẽ quản lí em chặt chẽ. Không bao giờ anh cho phép chuyện này xảy ra nữa." Nói rồi hắn ra ngoài, đóng sầm cánh cửa lại sau lưng.Nó nghẹn giọng. Không nói nên lời. Hạo Nhiên đáng ghét, nói cứ như ra lệnh vậy. Nhưng nó không muốn mọi người biết hôn ước giữa nó và Hạo Nhiên. Rồi mọi người sẽ nhìn nó như thế nào chứ.-"Di Di. Cậu không sao chứ?" Cánh cửa bật mở. San San chạy vội lại chỗ nó.-"Không Sao. San San. Sao cậu biết tớ ở đây?"-"Tớ hỏi Hạo Nhiên. Con bé Băng Băng lại gây sự với nó hả? "-"Ừ. đúng rồi. Tất cả là tại con bé đó. Tớ mới lâm vào chuyện kinh khủng này. Cứ đợi đấy. Ngày mai tớ sẽ cho nó biết tay."-"Cậu sợ lắm sao Di Di. Hứk. tội nghiệp bạn tớ quá" San San rơm rớm nước mắt.-"Không. Không phải chuyện đó đâu San San. Đừng có khóc."-"Hjx. Thế cậu nói chuyện gì?" San San lau nước mắt-"Tớ...San San. Huhu. Tớ không muốn ở chung nhà với hắn. Tổn thọ mất. " Thiên Di nhăn nhó. Đúng là, phải ở chung nhà với Hạo Nhiên thật chẳng thoải mái chút nào. Nó vẫn còn bị ám ảnh chuyện hôm qua. Hjx. Cũng may Hạo Nhiên không nhớ gì. Nếu không thì ngại lắm.-"Tưởng gì. Cái con bé này. Làm tớ hết hồn."-"Chuyện đó còn khủng khiếp hơn bị rạch mấy đường lên mặt gấp nghìn lần ấy chứ."-"Không sao. Trước sau gì chẳng thế?" San San vừa dứt lời thì một cô người làm bước vào-"Tiểu thư. Chủ tịch Long tới."

Chương 8: Chương 8