Tác giả:

Một buổi tối khá đẹp tại Tp HCM, tại một góc nhỏ ở Quận 1, nó – đang ngồi vò đầu bứt tóc, không biết nên làm cho xong. nó đang đưa ra một quyết định quan trọng nhất cuộc đời, đang trong lúc thế này mà cái bao tử lại kiu (thói quen ăn khuya của nó không thể bỏ được). thế là nó đành dừng lại mà xuống đường kiếm gì ăn với suy nghĩ “có thực mới vực được đạo”. Ăn xong, coi người rất dễ bùn ngủ, vậy là nó đã quên bẵng đi cái quyết định đó mà về phòng, nhảy phóc lên giường ngủ ngay lập tức. sáng hôm sau: - AAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!! tối qua mình làm gì thế này!!! quyết định sao đây??? Huhuhu, tôi phải làm sao đây trời? Sự việc là thế này, nó muốn vừa đi học, vừa đi làm nhưng mà thời gian biểu của nó không có. nếu nó mà đi học không thì sẽ phụ thuộc tài chính vào gia đình, nếu như vậy thì 2 ông bà già sẽ có cơ hội bắt nó làm này làm nọ với điệp khúc “bố mẹ làm việc cực khổ nuôi mày khôn lớn để bây giờ mày cãi lại không nghe vầy hả?”. nó đã chán nghe lắm rùi. nhưng nếu nó đi làm thì lại không…

Chương 88: Chương 88

Chuyện Gì Thế Này? Thật Bực Mình!Tác giả: SourMột buổi tối khá đẹp tại Tp HCM, tại một góc nhỏ ở Quận 1, nó – đang ngồi vò đầu bứt tóc, không biết nên làm cho xong. nó đang đưa ra một quyết định quan trọng nhất cuộc đời, đang trong lúc thế này mà cái bao tử lại kiu (thói quen ăn khuya của nó không thể bỏ được). thế là nó đành dừng lại mà xuống đường kiếm gì ăn với suy nghĩ “có thực mới vực được đạo”. Ăn xong, coi người rất dễ bùn ngủ, vậy là nó đã quên bẵng đi cái quyết định đó mà về phòng, nhảy phóc lên giường ngủ ngay lập tức. sáng hôm sau: - AAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!! tối qua mình làm gì thế này!!! quyết định sao đây??? Huhuhu, tôi phải làm sao đây trời? Sự việc là thế này, nó muốn vừa đi học, vừa đi làm nhưng mà thời gian biểu của nó không có. nếu nó mà đi học không thì sẽ phụ thuộc tài chính vào gia đình, nếu như vậy thì 2 ông bà già sẽ có cơ hội bắt nó làm này làm nọ với điệp khúc “bố mẹ làm việc cực khổ nuôi mày khôn lớn để bây giờ mày cãi lại không nghe vầy hả?”. nó đã chán nghe lắm rùi. nhưng nếu nó đi làm thì lại không… “Xe đâu” – 2 từ liên tục văng vẳng trong đầu nó… nó không nghĩ chuyện thế này cũng có thể xảy ra với chính mình.Như không tin vào khoảng trống trước mắt, Bình vội rút điện thoại gọi cho thằng bạn của mình:-Ê, hôm nay mày mới bày kế lấy xe con Quyên hả? Sao không thấy xe nó đâu hết?-Hở? Mày nói cái gì?-Xe… xe con Quyên nó mất rồi. Tụi mày lại bày kế chọc tụi tao hả?-Èo… Tao đâu có rảnh………….. À, hôm nay đừng coá mà xạo tao nhá. Tao đã có lòng tốt qua nhà tụi mày chơi rồi, không được đem zụ này ra xạo tao nha… Thôi bạn gái tao tới rồi.. pi …“Rụp… Tút tút” – Tiếng điện thoại ngắt đường truyền ngân dài trong không gian. Giương đôi mắt trông chờ, thất thần, bất ngờ của chính mình lên nhìn Bình như tìm chút gì đó hy vọng, nhưng Bình lại lắc đầu-Nó không làm Quyên à, nó còn không tin là xe mày mất?-Giờ tụi mình làm gì, phải làm gì đây? làm gì? – Phương lẩm bẩm trong miệng, sự việc xảy ra quá đỗi bất ngờ, gần như rút sạch sức lực của Phương, cô bạn phải đứng tựa vào thành lan can.-Này, lúc nãy mới cài thiết bị theo dõi đúng không? Lên lầu, lấy máy theo dõi!!!-Uk, 3 đứa mình điLên tới phòng, khoác nhanh cái áo khoác, 3 đứa luống cuống dắt 2 chiếc xe máy ra. Chuyện này quá đỗi ngạc nhiên cùng bất ngờ làm cho tụi nó gần như không tin là thật. Chiếc xe của Quyên hiện chạy đã dần xa chỗ tụi nó hiện đang đứng nên cả 3 cấp tốc chạy theo.Tuy đang rất bối rối nhưng cũng vẫn kịp nhận ra rằng “3 đứa là quá yếu”. Ngay lập tức, Bình lấy điện thoại ra gọi trong khi Phương và Quyên cố gắng chạy theo “chấm đỏ trên màn hình vẫn đang di động rất nhanh”.Chưa bao giờ, Bình thấy căm ghét bạn bè mình nhiều như lúc này, gọi cho đứa nào Bình cũng chỉ nhận được câu trả lời: Thôi, mày xạo vừa thôi, nếu là ngày hôm qua thì tao tin, chứ hôm nay thì không. Nuốt nước mắt ngược vào trong, Bình thật không biết làm gì khi bạn bè mình lại không tin. Bất chợt Bình nhớ ra An, cô bạn liền ngay lập tức gọi cho chị của mình-Chị, em Bình nè-Có gì hem?-Chị, xe con Quyên bị ăn trộm rồi, giờ tụi em đang chạy theo, chị tới giúp tụi em với, chứ 3 đứa sợ không lấy lại được chiếc xe…..-Có chị thì sẽ lấy lại được hả? hehe – An cố gắng khịa lại Bình vì vẫn còn nghĩ là Bình nói xạo-Chị, em không có tâm trạng mà đùa. Đến được thì đến không thì chị chuẩn bị tiếp nhận một số tin tức đi. xxx.xx Lê Thánh TônNói xong Bình cụp máy, ngay cả chị gái cũng không tin, thử hỏi 3 tên kia có tin lời tụi nó hay không? Cả 3 đứa đều không muốn nghe thêm bất kỳ lời từ chối nào nữa nên đã quyết định không gọi cho 3 tên đó (có gọi thì cũng có tới đâu >”

“Xe đâu” – 2 từ liên tục văng vẳng trong đầu nó… nó không nghĩ chuyện thế này cũng có thể xảy ra với chính mình.

Như không tin vào khoảng trống trước mắt, Bình vội rút điện thoại gọi cho thằng bạn của mình:

-Ê, hôm nay mày mới bày kế lấy xe con Quyên hả? Sao không thấy xe nó đâu hết?

-Hở? Mày nói cái gì?

-Xe… xe con Quyên nó mất rồi. Tụi mày lại bày kế chọc tụi tao hả?

-Èo… Tao đâu có rảnh………….. À, hôm nay đừng coá mà xạo tao nhá. Tao đã có lòng tốt qua nhà tụi mày chơi rồi, không được đem zụ này ra xạo tao nha… Thôi bạn gái tao tới rồi.. pi …

“Rụp… Tút tút” – Tiếng điện thoại ngắt đường truyền ngân dài trong không gian. Giương đôi mắt trông chờ, thất thần, bất ngờ của chính mình lên nhìn Bình như tìm chút gì đó hy vọng, nhưng Bình lại lắc đầu

-Nó không làm Quyên à, nó còn không tin là xe mày mất?

-Giờ tụi mình làm gì, phải làm gì đây? làm gì? – Phương lẩm bẩm trong miệng, sự việc xảy ra quá đỗi bất ngờ, gần như rút sạch sức lực của Phương, cô bạn phải đứng tựa vào thành lan can.

-Này, lúc nãy mới cài thiết bị theo dõi đúng không? Lên lầu, lấy máy theo dõi!!!

-Uk, 3 đứa mình đi

Lên tới phòng, khoác nhanh cái áo khoác, 3 đứa luống cuống dắt 2 chiếc xe máy ra. Chuyện này quá đỗi ngạc nhiên cùng bất ngờ làm cho tụi nó gần như không tin là thật. Chiếc xe của Quyên hiện chạy đã dần xa chỗ tụi nó hiện đang đứng nên cả 3 cấp tốc chạy theo.

Tuy đang rất bối rối nhưng cũng vẫn kịp nhận ra rằng “3 đứa là quá yếu”. Ngay lập tức, Bình lấy điện thoại ra gọi trong khi Phương và Quyên cố gắng chạy theo “chấm đỏ trên màn hình vẫn đang di động rất nhanh”.

Chưa bao giờ, Bình thấy căm ghét bạn bè mình nhiều như lúc này, gọi cho đứa nào Bình cũng chỉ nhận được câu trả lời: Thôi, mày xạo vừa thôi, nếu là ngày hôm qua thì tao tin, chứ hôm nay thì không. Nuốt nước mắt ngược vào trong, Bình thật không biết làm gì khi bạn bè mình lại không tin. Bất chợt Bình nhớ ra An, cô bạn liền ngay lập tức gọi cho chị của mình

-Chị, em Bình nè

-Có gì hem?

-Chị, xe con Quyên bị ăn trộm rồi, giờ tụi em đang chạy theo, chị tới giúp tụi em với, chứ 3 đứa sợ không lấy lại được chiếc xe…..

-Có chị thì sẽ lấy lại được hả? hehe – An cố gắng khịa lại Bình vì vẫn còn nghĩ là Bình nói xạo

-Chị, em không có tâm trạng mà đùa. Đến được thì đến không thì chị chuẩn bị tiếp nhận một số tin tức đi. xxx.xx Lê Thánh Tôn

Nói xong Bình cụp máy, ngay cả chị gái cũng không tin, thử hỏi 3 tên kia có tin lời tụi nó hay không? Cả 3 đứa đều không muốn nghe thêm bất kỳ lời từ chối nào nữa nên đã quyết định không gọi cho 3 tên đó (có gọi thì cũng có tới đâu >”

Chuyện Gì Thế Này? Thật Bực Mình!Tác giả: SourMột buổi tối khá đẹp tại Tp HCM, tại một góc nhỏ ở Quận 1, nó – đang ngồi vò đầu bứt tóc, không biết nên làm cho xong. nó đang đưa ra một quyết định quan trọng nhất cuộc đời, đang trong lúc thế này mà cái bao tử lại kiu (thói quen ăn khuya của nó không thể bỏ được). thế là nó đành dừng lại mà xuống đường kiếm gì ăn với suy nghĩ “có thực mới vực được đạo”. Ăn xong, coi người rất dễ bùn ngủ, vậy là nó đã quên bẵng đi cái quyết định đó mà về phòng, nhảy phóc lên giường ngủ ngay lập tức. sáng hôm sau: - AAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!! tối qua mình làm gì thế này!!! quyết định sao đây??? Huhuhu, tôi phải làm sao đây trời? Sự việc là thế này, nó muốn vừa đi học, vừa đi làm nhưng mà thời gian biểu của nó không có. nếu nó mà đi học không thì sẽ phụ thuộc tài chính vào gia đình, nếu như vậy thì 2 ông bà già sẽ có cơ hội bắt nó làm này làm nọ với điệp khúc “bố mẹ làm việc cực khổ nuôi mày khôn lớn để bây giờ mày cãi lại không nghe vầy hả?”. nó đã chán nghe lắm rùi. nhưng nếu nó đi làm thì lại không… “Xe đâu” – 2 từ liên tục văng vẳng trong đầu nó… nó không nghĩ chuyện thế này cũng có thể xảy ra với chính mình.Như không tin vào khoảng trống trước mắt, Bình vội rút điện thoại gọi cho thằng bạn của mình:-Ê, hôm nay mày mới bày kế lấy xe con Quyên hả? Sao không thấy xe nó đâu hết?-Hở? Mày nói cái gì?-Xe… xe con Quyên nó mất rồi. Tụi mày lại bày kế chọc tụi tao hả?-Èo… Tao đâu có rảnh………….. À, hôm nay đừng coá mà xạo tao nhá. Tao đã có lòng tốt qua nhà tụi mày chơi rồi, không được đem zụ này ra xạo tao nha… Thôi bạn gái tao tới rồi.. pi …“Rụp… Tút tút” – Tiếng điện thoại ngắt đường truyền ngân dài trong không gian. Giương đôi mắt trông chờ, thất thần, bất ngờ của chính mình lên nhìn Bình như tìm chút gì đó hy vọng, nhưng Bình lại lắc đầu-Nó không làm Quyên à, nó còn không tin là xe mày mất?-Giờ tụi mình làm gì, phải làm gì đây? làm gì? – Phương lẩm bẩm trong miệng, sự việc xảy ra quá đỗi bất ngờ, gần như rút sạch sức lực của Phương, cô bạn phải đứng tựa vào thành lan can.-Này, lúc nãy mới cài thiết bị theo dõi đúng không? Lên lầu, lấy máy theo dõi!!!-Uk, 3 đứa mình điLên tới phòng, khoác nhanh cái áo khoác, 3 đứa luống cuống dắt 2 chiếc xe máy ra. Chuyện này quá đỗi ngạc nhiên cùng bất ngờ làm cho tụi nó gần như không tin là thật. Chiếc xe của Quyên hiện chạy đã dần xa chỗ tụi nó hiện đang đứng nên cả 3 cấp tốc chạy theo.Tuy đang rất bối rối nhưng cũng vẫn kịp nhận ra rằng “3 đứa là quá yếu”. Ngay lập tức, Bình lấy điện thoại ra gọi trong khi Phương và Quyên cố gắng chạy theo “chấm đỏ trên màn hình vẫn đang di động rất nhanh”.Chưa bao giờ, Bình thấy căm ghét bạn bè mình nhiều như lúc này, gọi cho đứa nào Bình cũng chỉ nhận được câu trả lời: Thôi, mày xạo vừa thôi, nếu là ngày hôm qua thì tao tin, chứ hôm nay thì không. Nuốt nước mắt ngược vào trong, Bình thật không biết làm gì khi bạn bè mình lại không tin. Bất chợt Bình nhớ ra An, cô bạn liền ngay lập tức gọi cho chị của mình-Chị, em Bình nè-Có gì hem?-Chị, xe con Quyên bị ăn trộm rồi, giờ tụi em đang chạy theo, chị tới giúp tụi em với, chứ 3 đứa sợ không lấy lại được chiếc xe…..-Có chị thì sẽ lấy lại được hả? hehe – An cố gắng khịa lại Bình vì vẫn còn nghĩ là Bình nói xạo-Chị, em không có tâm trạng mà đùa. Đến được thì đến không thì chị chuẩn bị tiếp nhận một số tin tức đi. xxx.xx Lê Thánh TônNói xong Bình cụp máy, ngay cả chị gái cũng không tin, thử hỏi 3 tên kia có tin lời tụi nó hay không? Cả 3 đứa đều không muốn nghe thêm bất kỳ lời từ chối nào nữa nên đã quyết định không gọi cho 3 tên đó (có gọi thì cũng có tới đâu >”

Chương 88: Chương 88