Tác giả:

Tôi không biết nói 2 tiếng “bố mẹ” tư rất lâu rồi. Tôi sống với dì. Dì cũng như là ng mẹ của tôi, nuôi lớn tôi. Mãi sau này tôi mới biết Bố mẹ mình mất trong 1 vụ tai nạn, lần đó cũng cướp đi người chồng dì yêu quí nhất. Dì có 1 người con cũng bằng tuổi tôi tên là Tường Vi. 2 chị em chúng tôi thân thiết từ nhỏ. Cũng vì thế mà dì hok đi thêm bước nữa mà cứ ở vậy nuôi 2 chị em tôi lớn khôn. Dì tôi làm tư nhân, còn kinh doanh về cái j thỳ tôi hok bít vì dì hok bao h kể cả, cứ mỗi lần tôi hỏi thỳ dì lại đánh trống lảng nên đó cũng đc coi là 1 bí mật mà sau này tôi mới bít. Tôi sông hạnh phúc trong ngôi nhà trong gđ nhỏ của mình thật hạnh phức và tràn ngập nụ cười. Tuy vậy tôi vẫn buồn, trần cảm, cũng từ đấy tôi rất lạnh lùng, dù cho khuôn mặt tôi có baby đến đâu thù vẻ lạnh lùng của tôi cũng che giấu đi tất cả. Chẳng ai có thể bít tôi đang nghĩ j trừ TV. 1 ngày dì kêu 2 tụi lại và bảo: - LA, TV, 2 con đã lớn, lớp 10 r` còn j. Ta muốn 2 con lên thành phố mà học, ở đó 2 con sẽ đc PT hết khả…

Chương 15: Chương 15: Một Đêm Thật Tuyệt

Gia Sư Băng GiáTác giả: Thảo NhiTôi không biết nói 2 tiếng “bố mẹ” tư rất lâu rồi. Tôi sống với dì. Dì cũng như là ng mẹ của tôi, nuôi lớn tôi. Mãi sau này tôi mới biết Bố mẹ mình mất trong 1 vụ tai nạn, lần đó cũng cướp đi người chồng dì yêu quí nhất. Dì có 1 người con cũng bằng tuổi tôi tên là Tường Vi. 2 chị em chúng tôi thân thiết từ nhỏ. Cũng vì thế mà dì hok đi thêm bước nữa mà cứ ở vậy nuôi 2 chị em tôi lớn khôn. Dì tôi làm tư nhân, còn kinh doanh về cái j thỳ tôi hok bít vì dì hok bao h kể cả, cứ mỗi lần tôi hỏi thỳ dì lại đánh trống lảng nên đó cũng đc coi là 1 bí mật mà sau này tôi mới bít. Tôi sông hạnh phúc trong ngôi nhà trong gđ nhỏ của mình thật hạnh phức và tràn ngập nụ cười. Tuy vậy tôi vẫn buồn, trần cảm, cũng từ đấy tôi rất lạnh lùng, dù cho khuôn mặt tôi có baby đến đâu thù vẻ lạnh lùng của tôi cũng che giấu đi tất cả. Chẳng ai có thể bít tôi đang nghĩ j trừ TV. 1 ngày dì kêu 2 tụi lại và bảo: - LA, TV, 2 con đã lớn, lớp 10 r` còn j. Ta muốn 2 con lên thành phố mà học, ở đó 2 con sẽ đc PT hết khả… Cuối cùng thì cũng đến ngày chị tôi về nhà, ở chung 1 phòng với tôi. Ai cũng vui mừng hết.Trở lại với công việc làm gia sư của Lệ Anh. Cô vẫn thế, vẫn cứ tươi cười, dạy và học 1 cách thoải mái khi ở bên bé My.- Chị Lan Anh, nghe nói, chị có ng chị sinh đôi tên là Lệ Thư à? – Bé My hỏi.- À, ừ, mà sao em biết đc? – Tôi ngạc nhiên.- Em nghe anh Gia Kiệt nói thế. – Nó thản nhiên đáp.- Ừ, chị ấy bị thất lạc gia đình từ nhỏ.- Thế gặp đc nhau chắc 2 chị vui lắm nhỉ.- Ukm. Tất nhiên rồi – Tôi nghĩ ngay đến những lúc tôi giận chị mình.- Cũng giống như em vậy đó, đc anh Gia Kiệt che chở cho thì còn gì bằng, sướng lắm. – Nó cười.Rồi vân vân và vân những câu hỏi như thế. 2 chị em nói chuyện với nhau thật thân mật và vui vẻ cho đến tối khuya.- Thôi muộn rồi, chị về nhá, em đi ngủ đi.Nói rồi, tôi cho bé My lên giường ngủ. Đắp cái chăn mềm mỏng ấm áp lên ng bé My, tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm. Khép cửa nhẹ nhàng, tôi vui vẻ bước ra khỏi p` và đi về.- Haizz, về thôi. – Tôi thở dài.- Ê, gia sư, cô về à.- Ừ, tôi phải về chứ, k lẽ cứ ở nhà anh hoài hay sao. – Tôi chu mỏ.- Tôi có chuyện muốn nói với cô, hteo tôi nào. – Nói rồi hắn nắm tay tôi lôi đi. Hắn chở tôi đi trên chiếc SH xịn ơi là xịn. Hắn ta phóng nhanh quá, mọi thứ cứ chạy qua vù vù làm. Rồi cũng chẳng biết từ khi nào, tôi đã ôm hắn. Có lẽ hắn biết đc liền phóng nhanh hơn làm tôi càng xiết chạt tay hơn. Vù 1 phát đã tới nơi. Tôi bỏ tay ra, mặt đỏ bừng, ngại ngùng nhìn về phía xa xa. Chúng tô đứng trước 1 cây cầu rộng nhìn ra dòng sông trong vắt. TRước mắt chúng tôi là các ánh đèn sáng lấp lánh thật tuyệt. Khung cảnh thật lãng mạn nếu ai k biết chẳng tưởng chúng tôi hẹn hò quá( xấu hổ quá.)- Woaaa, đẹp quá, không ở đây cũng có nơi như thế này sao? – Tôi hét lên.- Sao, vui lắm à gia sư. – Hắn hỏi.- Ukm, lầm đầu tiên tôi thấy như thế này đấy.- Thật sao? – Hắn ngạc nhiên.- Mà anh đừng gọi tôi là gia sư nữa đc không? Tôi có tên đàng hoàng mà.- Nhưng tôi không thích, tôi gọi Lệ Anh k quen, với cả chỉ có tôi mới đc gọi cô là gia sư thôi chứ chẳng ai dám gọi gia sư của tôi như thế đâu.- Cái gì, ai là của anh hả. – Vừa nói tôi vừa đấp bụp bụp vào lưng hắn ta.- Ây da, đau quá, con gái gì mà hung dữ vật trời.- Nữa hả, anh có tin tôi cho anh vào bệnh viện sống k?- Thôi, k đùa cô nữa, đã khuya rồi, để tôi chở cô về.- Ừ, biết lấy công chuộc tội như thế là tốt lắm.- Tôi cười- Thôi, lên xe đi.Tôi trèo lên xe. Chuẩn bị tư thế thật sẵn sàng để cho hắn phóng.- Ê, mà cô cứ ôm tôi như hồi nãy nhá. – Hắn cười đểu.- Thôi đi đi. – Tôi đỏ mặt.Nhưng k giống như lúc nãy, lần này hắn ta chạy chậm hơn, tôi vui vẻ ngắm cảnh trên đường. Bây giờ, tôi mới nhận ra rằng k phải chỉ có ở dưới quê, tôi mới có 1 cảm giác thật thoải mái.Hắn đưa tôi về nhà, trước lúc về, hắn còn mi gió tôi 1 cái, tôi giận, chưa kịp làm gì thì hắn đã chạy mất hút, tôi vào nhà. Lên phòng và thấy chị tôi đang ngủ. Tôi nhẹ nhàng đắp chăn cho chị rồi lên giường ngủ cùng.- Đêm nay thật tuyệt. – tôi nói rồi chìm vào giấc ngủ.

Cuối cùng thì cũng đến ngày chị tôi về nhà, ở chung 1 phòng với tôi. Ai cũng vui mừng hết.Trở lại với công việc làm gia sư của Lệ Anh. Cô vẫn thế, vẫn cứ tươi cười, dạy và học 1 cách thoải mái khi ở bên bé My.

- Chị Lan Anh, nghe nói, chị có ng chị sinh đôi tên là Lệ Thư à? – Bé My hỏi.

- À, ừ, mà sao em biết đc? – Tôi ngạc nhiên.

- Em nghe anh Gia Kiệt nói thế. – Nó thản nhiên đáp.

- Ừ, chị ấy bị thất lạc gia đình từ nhỏ.

- Thế gặp đc nhau chắc 2 chị vui lắm nhỉ.

- Ukm. Tất nhiên rồi – Tôi nghĩ ngay đến những lúc tôi giận chị mình.

- Cũng giống như em vậy đó, đc anh Gia Kiệt che chở cho thì còn gì bằng, sướng lắm. – Nó cười.

Rồi vân vân và vân những câu hỏi như thế. 2 chị em nói chuyện với nhau thật thân mật và vui vẻ cho đến tối khuya.

- Thôi muộn rồi, chị về nhá, em đi ngủ đi.

Nói rồi, tôi cho bé My lên giường ngủ. Đắp cái chăn mềm mỏng ấm áp lên ng bé My, tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm. Khép cửa nhẹ nhàng, tôi vui vẻ bước ra khỏi p` và đi về.

- Haizz, về thôi. – Tôi thở dài.

- Ê, gia sư, cô về à.

- Ừ, tôi phải về chứ, k lẽ cứ ở nhà anh hoài hay sao. – Tôi chu mỏ.

- Tôi có chuyện muốn nói với cô, hteo tôi nào. – Nói rồi hắn nắm tay tôi lôi đi. Hắn chở tôi đi trên chiếc SH xịn ơi là xịn. Hắn ta phóng nhanh quá, mọi thứ cứ chạy qua vù vù làm. Rồi cũng chẳng biết từ khi nào, tôi đã ôm hắn. Có lẽ hắn biết đc liền phóng nhanh hơn làm tôi càng xiết chạt tay hơn. Vù 1 phát đã tới nơi. Tôi bỏ tay ra, mặt đỏ bừng, ngại ngùng nhìn về phía xa xa. Chúng tô đứng trước 1 cây cầu rộng nhìn ra dòng sông trong vắt. TRước mắt chúng tôi là các ánh đèn sáng lấp lánh thật tuyệt. Khung cảnh thật lãng mạn nếu ai k biết chẳng tưởng chúng tôi hẹn hò quá( xấu hổ quá.)

- Woaaa, đẹp quá, không ở đây cũng có nơi như thế này sao? – Tôi hét lên.

- Sao, vui lắm à gia sư. – Hắn hỏi.

- Ukm, lầm đầu tiên tôi thấy như thế này đấy.

- Thật sao? – Hắn ngạc nhiên.

- Mà anh đừng gọi tôi là gia sư nữa đc không? Tôi có tên đàng hoàng mà.

- Nhưng tôi không thích, tôi gọi Lệ Anh k quen, với cả chỉ có tôi mới đc gọi cô là gia sư thôi chứ chẳng ai dám gọi gia sư của tôi như thế đâu.

- Cái gì, ai là của anh hả. – Vừa nói tôi vừa đấp bụp bụp vào lưng hắn ta.

- Ây da, đau quá, con gái gì mà hung dữ vật trời.

- Nữa hả, anh có tin tôi cho anh vào bệnh viện sống k?

- Thôi, k đùa cô nữa, đã khuya rồi, để tôi chở cô về.

- Ừ, biết lấy công chuộc tội như thế là tốt lắm.- Tôi cười

- Thôi, lên xe đi.

Tôi trèo lên xe. Chuẩn bị tư thế thật sẵn sàng để cho hắn phóng.

- Ê, mà cô cứ ôm tôi như hồi nãy nhá. – Hắn cười đểu.

- Thôi đi đi. – Tôi đỏ mặt.

Nhưng k giống như lúc nãy, lần này hắn ta chạy chậm hơn, tôi vui vẻ ngắm cảnh trên đường. Bây giờ, tôi mới nhận ra rằng k phải chỉ có ở dưới quê, tôi mới có 1 cảm giác thật thoải mái.

Hắn đưa tôi về nhà, trước lúc về, hắn còn mi gió tôi 1 cái, tôi giận, chưa kịp làm gì thì hắn đã chạy mất hút, tôi vào nhà. Lên phòng và thấy chị tôi đang ngủ. Tôi nhẹ nhàng đắp chăn cho chị rồi lên giường ngủ cùng.

- Đêm nay thật tuyệt. – tôi nói rồi chìm vào giấc ngủ.

Gia Sư Băng GiáTác giả: Thảo NhiTôi không biết nói 2 tiếng “bố mẹ” tư rất lâu rồi. Tôi sống với dì. Dì cũng như là ng mẹ của tôi, nuôi lớn tôi. Mãi sau này tôi mới biết Bố mẹ mình mất trong 1 vụ tai nạn, lần đó cũng cướp đi người chồng dì yêu quí nhất. Dì có 1 người con cũng bằng tuổi tôi tên là Tường Vi. 2 chị em chúng tôi thân thiết từ nhỏ. Cũng vì thế mà dì hok đi thêm bước nữa mà cứ ở vậy nuôi 2 chị em tôi lớn khôn. Dì tôi làm tư nhân, còn kinh doanh về cái j thỳ tôi hok bít vì dì hok bao h kể cả, cứ mỗi lần tôi hỏi thỳ dì lại đánh trống lảng nên đó cũng đc coi là 1 bí mật mà sau này tôi mới bít. Tôi sông hạnh phúc trong ngôi nhà trong gđ nhỏ của mình thật hạnh phức và tràn ngập nụ cười. Tuy vậy tôi vẫn buồn, trần cảm, cũng từ đấy tôi rất lạnh lùng, dù cho khuôn mặt tôi có baby đến đâu thù vẻ lạnh lùng của tôi cũng che giấu đi tất cả. Chẳng ai có thể bít tôi đang nghĩ j trừ TV. 1 ngày dì kêu 2 tụi lại và bảo: - LA, TV, 2 con đã lớn, lớp 10 r` còn j. Ta muốn 2 con lên thành phố mà học, ở đó 2 con sẽ đc PT hết khả… Cuối cùng thì cũng đến ngày chị tôi về nhà, ở chung 1 phòng với tôi. Ai cũng vui mừng hết.Trở lại với công việc làm gia sư của Lệ Anh. Cô vẫn thế, vẫn cứ tươi cười, dạy và học 1 cách thoải mái khi ở bên bé My.- Chị Lan Anh, nghe nói, chị có ng chị sinh đôi tên là Lệ Thư à? – Bé My hỏi.- À, ừ, mà sao em biết đc? – Tôi ngạc nhiên.- Em nghe anh Gia Kiệt nói thế. – Nó thản nhiên đáp.- Ừ, chị ấy bị thất lạc gia đình từ nhỏ.- Thế gặp đc nhau chắc 2 chị vui lắm nhỉ.- Ukm. Tất nhiên rồi – Tôi nghĩ ngay đến những lúc tôi giận chị mình.- Cũng giống như em vậy đó, đc anh Gia Kiệt che chở cho thì còn gì bằng, sướng lắm. – Nó cười.Rồi vân vân và vân những câu hỏi như thế. 2 chị em nói chuyện với nhau thật thân mật và vui vẻ cho đến tối khuya.- Thôi muộn rồi, chị về nhá, em đi ngủ đi.Nói rồi, tôi cho bé My lên giường ngủ. Đắp cái chăn mềm mỏng ấm áp lên ng bé My, tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm. Khép cửa nhẹ nhàng, tôi vui vẻ bước ra khỏi p` và đi về.- Haizz, về thôi. – Tôi thở dài.- Ê, gia sư, cô về à.- Ừ, tôi phải về chứ, k lẽ cứ ở nhà anh hoài hay sao. – Tôi chu mỏ.- Tôi có chuyện muốn nói với cô, hteo tôi nào. – Nói rồi hắn nắm tay tôi lôi đi. Hắn chở tôi đi trên chiếc SH xịn ơi là xịn. Hắn ta phóng nhanh quá, mọi thứ cứ chạy qua vù vù làm. Rồi cũng chẳng biết từ khi nào, tôi đã ôm hắn. Có lẽ hắn biết đc liền phóng nhanh hơn làm tôi càng xiết chạt tay hơn. Vù 1 phát đã tới nơi. Tôi bỏ tay ra, mặt đỏ bừng, ngại ngùng nhìn về phía xa xa. Chúng tô đứng trước 1 cây cầu rộng nhìn ra dòng sông trong vắt. TRước mắt chúng tôi là các ánh đèn sáng lấp lánh thật tuyệt. Khung cảnh thật lãng mạn nếu ai k biết chẳng tưởng chúng tôi hẹn hò quá( xấu hổ quá.)- Woaaa, đẹp quá, không ở đây cũng có nơi như thế này sao? – Tôi hét lên.- Sao, vui lắm à gia sư. – Hắn hỏi.- Ukm, lầm đầu tiên tôi thấy như thế này đấy.- Thật sao? – Hắn ngạc nhiên.- Mà anh đừng gọi tôi là gia sư nữa đc không? Tôi có tên đàng hoàng mà.- Nhưng tôi không thích, tôi gọi Lệ Anh k quen, với cả chỉ có tôi mới đc gọi cô là gia sư thôi chứ chẳng ai dám gọi gia sư của tôi như thế đâu.- Cái gì, ai là của anh hả. – Vừa nói tôi vừa đấp bụp bụp vào lưng hắn ta.- Ây da, đau quá, con gái gì mà hung dữ vật trời.- Nữa hả, anh có tin tôi cho anh vào bệnh viện sống k?- Thôi, k đùa cô nữa, đã khuya rồi, để tôi chở cô về.- Ừ, biết lấy công chuộc tội như thế là tốt lắm.- Tôi cười- Thôi, lên xe đi.Tôi trèo lên xe. Chuẩn bị tư thế thật sẵn sàng để cho hắn phóng.- Ê, mà cô cứ ôm tôi như hồi nãy nhá. – Hắn cười đểu.- Thôi đi đi. – Tôi đỏ mặt.Nhưng k giống như lúc nãy, lần này hắn ta chạy chậm hơn, tôi vui vẻ ngắm cảnh trên đường. Bây giờ, tôi mới nhận ra rằng k phải chỉ có ở dưới quê, tôi mới có 1 cảm giác thật thoải mái.Hắn đưa tôi về nhà, trước lúc về, hắn còn mi gió tôi 1 cái, tôi giận, chưa kịp làm gì thì hắn đã chạy mất hút, tôi vào nhà. Lên phòng và thấy chị tôi đang ngủ. Tôi nhẹ nhàng đắp chăn cho chị rồi lên giường ngủ cùng.- Đêm nay thật tuyệt. – tôi nói rồi chìm vào giấc ngủ.

Chương 15: Chương 15: Một Đêm Thật Tuyệt