Tác giả:

Edit: Ry Trước mắt là một màn sương mù dày đặc. Cốc Nghi đã đi trong màn sương giơ tay không thấy nổi năm ngón này được gần nửa tiếng rồi. Quanh mình lửng lơ cảm giác ẩm ướt đến kì dị, Cốc Nghi còn ngửi được mùi gỗ mục. Anh hơi xê dịch bước chân, tiếng động chói tai như đâm thẳng vào màng nhĩ vang lên --- Cành khô dưới chân đã bị đạp gãy. Cốc Nghi như bị ai đó kéo vào khu rừng quái di này. Cây cối ở đây rậm rạp, cành giăng khắp chốn, nhưng cây nào cũng trụi lủi, không thấy nổi một phiến lá xanh. Ngoài cái đó ra còn là sự tĩnh lặng đầy chết chóc làm giác quan của như được phóng đại cả trăm lần, anh thậm chí có thể nghe được từng nhịp đập rõ rệt của quả tim tươi sống trong lồng ngực. Phù phù. Phù phù. Phù phù. Cốc Nghi hít thở sâu mấy lần, ép bản thân không được khủng hoảng. Tiếng thứ gì đó nghiền lên lá khô truyền vào trong tai, tiếp đó là những âm thanh sột soạt nối liền, giống như một con rắn khổng lồ đang trườn trên mặt đất... Rắn?! Cốc Nghi lập tức quay đầu lại nhìn, con ngươi kịch…

Chương 70: 70: Không Cần Ngụy Trang Bản Tính

Phù DuTác giả: Dã Dữ ManTruyện Đam MỹEdit: Ry Trước mắt là một màn sương mù dày đặc. Cốc Nghi đã đi trong màn sương giơ tay không thấy nổi năm ngón này được gần nửa tiếng rồi. Quanh mình lửng lơ cảm giác ẩm ướt đến kì dị, Cốc Nghi còn ngửi được mùi gỗ mục. Anh hơi xê dịch bước chân, tiếng động chói tai như đâm thẳng vào màng nhĩ vang lên --- Cành khô dưới chân đã bị đạp gãy. Cốc Nghi như bị ai đó kéo vào khu rừng quái di này. Cây cối ở đây rậm rạp, cành giăng khắp chốn, nhưng cây nào cũng trụi lủi, không thấy nổi một phiến lá xanh. Ngoài cái đó ra còn là sự tĩnh lặng đầy chết chóc làm giác quan của như được phóng đại cả trăm lần, anh thậm chí có thể nghe được từng nhịp đập rõ rệt của quả tim tươi sống trong lồng ngực. Phù phù. Phù phù. Phù phù. Cốc Nghi hít thở sâu mấy lần, ép bản thân không được khủng hoảng. Tiếng thứ gì đó nghiền lên lá khô truyền vào trong tai, tiếp đó là những âm thanh sột soạt nối liền, giống như một con rắn khổng lồ đang trườn trên mặt đất... Rắn?! Cốc Nghi lập tức quay đầu lại nhìn, con ngươi kịch… Edit: RyXúc tu tinh thần cưỡng ép xé mở bức tường ngăn cách hai thế giới, để bọn họ ngã vào trong thế giới tinh thần.Cốc Nghi ngã lên một thứ mềm mại trên mặt đất, vẫn còn có chút không thể tin được.Kỷ Trạch bảo vệ Cốc Nghi vô cùng kĩ càng nên anh không có một vết xước.Gã ôm Cốc Nghi, tức giận đến mức xé toạc những ngụy trang thường ngày."Đáng lẽ tôi nên giết hết đám người đó, nếu không sao bọn chúng lại có cơ hội như vậy được, đáng lẽ tôi không nên dễ dàng từ bỏ kế hoạch như vậy." Đáy mắt Kỷ Trạch hiển hiện u ám và tàn bạo: "Quả nhiên tốt nhất nên xuyên thủng hết đám dây thần kinh dơ bẩn đó đi, giữ lại chỉ! ""Kỷ Trạch! "Cốc Nghi khôi phục hô hấp ôm lấy Kỷ Trạch: "Đừng giận nữa."Lực chú ý của Kỷ Trạch vội vàng chuyển sang Cốc Nghi, trong lời nói chứa đầy sốt ruột và tự trách: "Em có sao không? Có bị thương gì không, tất cả là tại tôi, tôi không nên để em lên máy bay! ""Không sao." Cốc Nghi ôm Kỷ Trạch thật chặt: "Em nhớ anh lắm."Nói rồi chính anh cũng phì cười."Thật ra anh cũng đâu cần phải ngụy trang trước mặt em, dù anh có thế này thì em cũng thích.Tại sao luôn phải giả vờ làm một người khác?"Kỷ Trạch bị Cốc Nghi làm cho sững sờ.Gã đã học được cách theo đuổi con người.Nhưng lại quên học làm thế nào để đối mặt với lời tỏ tình của họ.Mà chắc đây cũng không tính là tỏ tình, con người thường xuyên nói thích, với bạn bè với người nhà đều là thích, thế nên chắc ý Cốc Nghi không phải như vậy, không thể nào em ấy lại có ý đó!.Não Kỷ Trạch nhanh chóng vận hành.Cuối cùng cho ra kết luận, chữ thích của Cốc Nghi chắc chắn chỉ là giữa bạn bè.Trước đó chẳng phải đã nói cần một tháng để suy nghĩ sao.Giờ còn chưa đến 20 ngày.Chắc chắn là vậy rồi.Kỷ Trạch không ngừng tự chui vào ngõ cụt."Em đợi ở đây đi Cốc Nghi, giờ tôi sẽ ra ngoài xử lý đám! "Còn chưa nói hết câu, Cốc Nghi đã túm lấy cổ áo gã, kéo lại Kỷ Trạch đang định đứng dậy.Môi nhẹ nhàng dán lên.Kỷ Trạch đã không còn biết mình là ai nữa.Gã là quái vật hay là con người, là 003 hay là Kỷ Trạch, là sinh vật vũ trụ hay là thiên thạch!Gã chỉ biết cái chỗ lồng ngực kia, phập phồng vô cùng mãnh liệt.Nếu như thời gian cho phép, Kỷ Trạch hi vọng có thể dừng lại ở khoảnh khắc này.Kỷ Trạch chưa từng dùng hình dạng con người chạm vào Cốc Nghi, ngay cả hôn cũng chỉ có hai lần, mà hai lần đó còn không thể tính là hôn.Một lần là gã lén hôn Cốc Nghi vào buổi tối, một lần khác là vừa chạm vào đã bị né tránh.Thế mà giờ Cốc Nghi lại chủ động tiến tới."Kỷ Trạch ngốc."Tay chân Kỷ Trạch không biết nên đặt đâu.Xúc tu tinh thần càng thêm kích động, nhảy múa không ngừng."Em! ""Em?" Cốc Nghi trông bình thản hơn Kỷ Trạch, nhưng thực chất nội tâm cũng điên cuồng muốn chết: "Em làm sao?"Trái tim Kỷ Trạch trầm xuống, bắt đầu nghĩ liệu đây có phải là ảo giác của mình không."Không có gì."Cốc Nghi chuyển sang túm góc áo Kỷ Trạch: "Nơi này là đâu?""Thế giới tinh thần, em có muốn tới chỗ tôi ngồi một chút không?" Kỷ Trạch cố ra vẻ bình tĩnh: "Chúng ta ngã trên người của quái vật.""Được chứ."Kỷ Trạch bỗng vươn tay che mắt Cốc Nghi, đỡ vai anh."Sao vậy?"Quái vật đưa bọn họ xuống mặt đất."Sợ! "Kỷ Trạch muốn nói là sợ bộ dáng nguyên thủy của quái vật dọa em, nhưng nói được nửa chừng lại mạnh mẽ nuốt xuống: "Sương dày quá, sợ em trượt chân."Kỷ Trạch thả tay xuống, dắt Cốc Nghi đi về phía trước.Đi được chừng vài phút, cách đó không xa đã lóe lên ánh sáng.Lúc trước Cốc Nghi một mình đi từ đây ra ngoài.Hôm nay Cốc Nghi lại được Kỷ Trạch dắt về.Đẩy cửa ra, xúc tu nhỏ trên ghế sô pha nhảy nhót muốn dán lên người Cốc Nghi, Kỷ Trạch không hề nương tình đá nó sang một bên."A." Thái độ Kỷ Trạch rất hờ hững: "Ngại quá, không thấy mày, ai bảo giờ mày bé xíu như vậy."Xúc tu nhỏ không phục, tiếp tục bò về gần Cốc Nghi.Chân Kỷ Trạch đã giơ lên.Cốc Nghi lại tiến lên trước.Xúc tu nhỏ ngoan ngoãn nằm trên giày anh."Đừng ăn hiếp nó chứ." Cốc Nghi vẫn như lúc bảo vệ các sinh vật vũ trụ, che chở cho xúc tu nhỏ: "Hai người đều là 003 mà.""Tôi từ chối có bất cứ quan hệ nào với cái thứ ngu si này.".

Edit: Ry

Xúc tu tinh thần cưỡng ép xé mở bức tường ngăn cách hai thế giới, để bọn họ ngã vào trong thế giới tinh thần.

Cốc Nghi ngã lên một thứ mềm mại trên mặt đất, vẫn còn có chút không thể tin được.

Kỷ Trạch bảo vệ Cốc Nghi vô cùng kĩ càng nên anh không có một vết xước.

Gã ôm Cốc Nghi, tức giận đến mức xé toạc những ngụy trang thường ngày.

"Đáng lẽ tôi nên giết hết đám người đó, nếu không sao bọn chúng lại có cơ hội như vậy được, đáng lẽ tôi không nên dễ dàng từ bỏ kế hoạch như vậy.

" Đáy mắt Kỷ Trạch hiển hiện u ám và tàn bạo: "Quả nhiên tốt nhất nên xuyên thủng hết đám dây thần kinh dơ bẩn đó đi, giữ lại chỉ! "

"Kỷ Trạch! "

Cốc Nghi khôi phục hô hấp ôm lấy Kỷ Trạch: "Đừng giận nữa.

"

Lực chú ý của Kỷ Trạch vội vàng chuyển sang Cốc Nghi, trong lời nói chứa đầy sốt ruột và tự trách: "Em có sao không? Có bị thương gì không, tất cả là tại tôi, tôi không nên để em lên máy bay! "

"Không sao.

" Cốc Nghi ôm Kỷ Trạch thật chặt: "Em nhớ anh lắm.

"

Nói rồi chính anh cũng phì cười.

"Thật ra anh cũng đâu cần phải ngụy trang trước mặt em, dù anh có thế này thì em cũng thích.

Tại sao luôn phải giả vờ làm một người khác?"

Kỷ Trạch bị Cốc Nghi làm cho sững sờ.

Gã đã học được cách theo đuổi con người.

Nhưng lại quên học làm thế nào để đối mặt với lời tỏ tình của họ.

Mà chắc đây cũng không tính là tỏ tình, con người thường xuyên nói thích, với bạn bè với người nhà đều là thích, thế nên chắc ý Cốc Nghi không phải như vậy, không thể nào em ấy lại có ý đó!.

Não Kỷ Trạch nhanh chóng vận hành.

Cuối cùng cho ra kết luận, chữ thích của Cốc Nghi chắc chắn chỉ là giữa bạn bè.

Trước đó chẳng phải đã nói cần một tháng để suy nghĩ sao.

Giờ còn chưa đến 20 ngày.

Chắc chắn là vậy rồi.

Kỷ Trạch không ngừng tự chui vào ngõ cụt.

"Em đợi ở đây đi Cốc Nghi, giờ tôi sẽ ra ngoài xử lý đám! "

Còn chưa nói hết câu, Cốc Nghi đã túm lấy cổ áo gã, kéo lại Kỷ Trạch đang định đứng dậy.

Môi nhẹ nhàng dán lên.

Kỷ Trạch đã không còn biết mình là ai nữa.

Gã là quái vật hay là con người, là 003 hay là Kỷ Trạch, là sinh vật vũ trụ hay là thiên thạch!

Gã chỉ biết cái chỗ lồng ngực kia, phập phồng vô cùng mãnh liệt.

Nếu như thời gian cho phép, Kỷ Trạch hi vọng có thể dừng lại ở khoảnh khắc này.

Kỷ Trạch chưa từng dùng hình dạng con người chạm vào Cốc Nghi, ngay cả hôn cũng chỉ có hai lần, mà hai lần đó còn không thể tính là hôn.

Một lần là gã lén hôn Cốc Nghi vào buổi tối, một lần khác là vừa chạm vào đã bị né tránh.

Thế mà giờ Cốc Nghi lại chủ động tiến tới.

"Kỷ Trạch ngốc.

"

Tay chân Kỷ Trạch không biết nên đặt đâu.

Xúc tu tinh thần càng thêm kích động, nhảy múa không ngừng.

"Em! "

"Em?" Cốc Nghi trông bình thản hơn Kỷ Trạch, nhưng thực chất nội tâm cũng điên cuồng muốn chết: "Em làm sao?"

Trái tim Kỷ Trạch trầm xuống, bắt đầu nghĩ liệu đây có phải là ảo giác của mình không.

"Không có gì.

"

Cốc Nghi chuyển sang túm góc áo Kỷ Trạch: "Nơi này là đâu?"

"Thế giới tinh thần, em có muốn tới chỗ tôi ngồi một chút không?" Kỷ Trạch cố ra vẻ bình tĩnh: "Chúng ta ngã trên người của quái vật.

"

"Được chứ.

"

Kỷ Trạch bỗng vươn tay che mắt Cốc Nghi, đỡ vai anh.

"Sao vậy?"

Quái vật đưa bọn họ xuống mặt đất.

"Sợ! "

Kỷ Trạch muốn nói là sợ bộ dáng nguyên thủy của quái vật dọa em, nhưng nói được nửa chừng lại mạnh mẽ nuốt xuống: "Sương dày quá, sợ em trượt chân.

"

Kỷ Trạch thả tay xuống, dắt Cốc Nghi đi về phía trước.

Đi được chừng vài phút, cách đó không xa đã lóe lên ánh sáng.

Lúc trước Cốc Nghi một mình đi từ đây ra ngoài.

Hôm nay Cốc Nghi lại được Kỷ Trạch dắt về.

Đẩy cửa ra, xúc tu nhỏ trên ghế sô pha nhảy nhót muốn dán lên người Cốc Nghi, Kỷ Trạch không hề nương tình đá nó sang một bên.

"A.

" Thái độ Kỷ Trạch rất hờ hững: "Ngại quá, không thấy mày, ai bảo giờ mày bé xíu như vậy.

"

Xúc tu nhỏ không phục, tiếp tục bò về gần Cốc Nghi.

Chân Kỷ Trạch đã giơ lên.

Cốc Nghi lại tiến lên trước.

Xúc tu nhỏ ngoan ngoãn nằm trên giày anh.

"Đừng ăn hiếp nó chứ.

" Cốc Nghi vẫn như lúc bảo vệ các sinh vật vũ trụ, che chở cho xúc tu nhỏ: "Hai người đều là 003 mà.

"

"Tôi từ chối có bất cứ quan hệ nào với cái thứ ngu si này.

".

Phù DuTác giả: Dã Dữ ManTruyện Đam MỹEdit: Ry Trước mắt là một màn sương mù dày đặc. Cốc Nghi đã đi trong màn sương giơ tay không thấy nổi năm ngón này được gần nửa tiếng rồi. Quanh mình lửng lơ cảm giác ẩm ướt đến kì dị, Cốc Nghi còn ngửi được mùi gỗ mục. Anh hơi xê dịch bước chân, tiếng động chói tai như đâm thẳng vào màng nhĩ vang lên --- Cành khô dưới chân đã bị đạp gãy. Cốc Nghi như bị ai đó kéo vào khu rừng quái di này. Cây cối ở đây rậm rạp, cành giăng khắp chốn, nhưng cây nào cũng trụi lủi, không thấy nổi một phiến lá xanh. Ngoài cái đó ra còn là sự tĩnh lặng đầy chết chóc làm giác quan của như được phóng đại cả trăm lần, anh thậm chí có thể nghe được từng nhịp đập rõ rệt của quả tim tươi sống trong lồng ngực. Phù phù. Phù phù. Phù phù. Cốc Nghi hít thở sâu mấy lần, ép bản thân không được khủng hoảng. Tiếng thứ gì đó nghiền lên lá khô truyền vào trong tai, tiếp đó là những âm thanh sột soạt nối liền, giống như một con rắn khổng lồ đang trườn trên mặt đất... Rắn?! Cốc Nghi lập tức quay đầu lại nhìn, con ngươi kịch… Edit: RyXúc tu tinh thần cưỡng ép xé mở bức tường ngăn cách hai thế giới, để bọn họ ngã vào trong thế giới tinh thần.Cốc Nghi ngã lên một thứ mềm mại trên mặt đất, vẫn còn có chút không thể tin được.Kỷ Trạch bảo vệ Cốc Nghi vô cùng kĩ càng nên anh không có một vết xước.Gã ôm Cốc Nghi, tức giận đến mức xé toạc những ngụy trang thường ngày."Đáng lẽ tôi nên giết hết đám người đó, nếu không sao bọn chúng lại có cơ hội như vậy được, đáng lẽ tôi không nên dễ dàng từ bỏ kế hoạch như vậy." Đáy mắt Kỷ Trạch hiển hiện u ám và tàn bạo: "Quả nhiên tốt nhất nên xuyên thủng hết đám dây thần kinh dơ bẩn đó đi, giữ lại chỉ! ""Kỷ Trạch! "Cốc Nghi khôi phục hô hấp ôm lấy Kỷ Trạch: "Đừng giận nữa."Lực chú ý của Kỷ Trạch vội vàng chuyển sang Cốc Nghi, trong lời nói chứa đầy sốt ruột và tự trách: "Em có sao không? Có bị thương gì không, tất cả là tại tôi, tôi không nên để em lên máy bay! ""Không sao." Cốc Nghi ôm Kỷ Trạch thật chặt: "Em nhớ anh lắm."Nói rồi chính anh cũng phì cười."Thật ra anh cũng đâu cần phải ngụy trang trước mặt em, dù anh có thế này thì em cũng thích.Tại sao luôn phải giả vờ làm một người khác?"Kỷ Trạch bị Cốc Nghi làm cho sững sờ.Gã đã học được cách theo đuổi con người.Nhưng lại quên học làm thế nào để đối mặt với lời tỏ tình của họ.Mà chắc đây cũng không tính là tỏ tình, con người thường xuyên nói thích, với bạn bè với người nhà đều là thích, thế nên chắc ý Cốc Nghi không phải như vậy, không thể nào em ấy lại có ý đó!.Não Kỷ Trạch nhanh chóng vận hành.Cuối cùng cho ra kết luận, chữ thích của Cốc Nghi chắc chắn chỉ là giữa bạn bè.Trước đó chẳng phải đã nói cần một tháng để suy nghĩ sao.Giờ còn chưa đến 20 ngày.Chắc chắn là vậy rồi.Kỷ Trạch không ngừng tự chui vào ngõ cụt."Em đợi ở đây đi Cốc Nghi, giờ tôi sẽ ra ngoài xử lý đám! "Còn chưa nói hết câu, Cốc Nghi đã túm lấy cổ áo gã, kéo lại Kỷ Trạch đang định đứng dậy.Môi nhẹ nhàng dán lên.Kỷ Trạch đã không còn biết mình là ai nữa.Gã là quái vật hay là con người, là 003 hay là Kỷ Trạch, là sinh vật vũ trụ hay là thiên thạch!Gã chỉ biết cái chỗ lồng ngực kia, phập phồng vô cùng mãnh liệt.Nếu như thời gian cho phép, Kỷ Trạch hi vọng có thể dừng lại ở khoảnh khắc này.Kỷ Trạch chưa từng dùng hình dạng con người chạm vào Cốc Nghi, ngay cả hôn cũng chỉ có hai lần, mà hai lần đó còn không thể tính là hôn.Một lần là gã lén hôn Cốc Nghi vào buổi tối, một lần khác là vừa chạm vào đã bị né tránh.Thế mà giờ Cốc Nghi lại chủ động tiến tới."Kỷ Trạch ngốc."Tay chân Kỷ Trạch không biết nên đặt đâu.Xúc tu tinh thần càng thêm kích động, nhảy múa không ngừng."Em! ""Em?" Cốc Nghi trông bình thản hơn Kỷ Trạch, nhưng thực chất nội tâm cũng điên cuồng muốn chết: "Em làm sao?"Trái tim Kỷ Trạch trầm xuống, bắt đầu nghĩ liệu đây có phải là ảo giác của mình không."Không có gì."Cốc Nghi chuyển sang túm góc áo Kỷ Trạch: "Nơi này là đâu?""Thế giới tinh thần, em có muốn tới chỗ tôi ngồi một chút không?" Kỷ Trạch cố ra vẻ bình tĩnh: "Chúng ta ngã trên người của quái vật.""Được chứ."Kỷ Trạch bỗng vươn tay che mắt Cốc Nghi, đỡ vai anh."Sao vậy?"Quái vật đưa bọn họ xuống mặt đất."Sợ! "Kỷ Trạch muốn nói là sợ bộ dáng nguyên thủy của quái vật dọa em, nhưng nói được nửa chừng lại mạnh mẽ nuốt xuống: "Sương dày quá, sợ em trượt chân."Kỷ Trạch thả tay xuống, dắt Cốc Nghi đi về phía trước.Đi được chừng vài phút, cách đó không xa đã lóe lên ánh sáng.Lúc trước Cốc Nghi một mình đi từ đây ra ngoài.Hôm nay Cốc Nghi lại được Kỷ Trạch dắt về.Đẩy cửa ra, xúc tu nhỏ trên ghế sô pha nhảy nhót muốn dán lên người Cốc Nghi, Kỷ Trạch không hề nương tình đá nó sang một bên."A." Thái độ Kỷ Trạch rất hờ hững: "Ngại quá, không thấy mày, ai bảo giờ mày bé xíu như vậy."Xúc tu nhỏ không phục, tiếp tục bò về gần Cốc Nghi.Chân Kỷ Trạch đã giơ lên.Cốc Nghi lại tiến lên trước.Xúc tu nhỏ ngoan ngoãn nằm trên giày anh."Đừng ăn hiếp nó chứ." Cốc Nghi vẫn như lúc bảo vệ các sinh vật vũ trụ, che chở cho xúc tu nhỏ: "Hai người đều là 003 mà.""Tôi từ chối có bất cứ quan hệ nào với cái thứ ngu si này.".

Chương 70: 70: Không Cần Ngụy Trang Bản Tính