Tháng Tám giữa hè, nắng như thiêu như đốt. Tại biệt thự nhà họ Nam, điều hòa trung tâm thổi gió mát vù vù, nhiệt độ trong nhà khiến người ta thoải mái dễ chịu. Trong phòng ăn, một nhà bốn người đang dùng bữa sáng. Nam Vận ăn rất nhanh. Chỉ cần ăn cơm ở nhà, tốc độ ăn của cô trước giờ luôn rất nhanh, hơn nữa còn vô cùng yên tĩnh, có thể không nói thì không nói, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình. Nâng cốc lên uống một ngụm sữa cuối cùng, cô khẽ nói: “Con ăn no rồi.” Sau đó định đứng dậy rời khỏi chỗ. Lúc này, ba cô là Nam Khải Thăng đột nhiên hỏi: “A Vận, ngày mai con khai giảng phải không? Chắc lên năm ba đại học rồi nhỉ?” “A Vận” là nhũ danh của Nam Vận, mẹ vẫn luôn gọi cô như vậy. Nhưng kể từ khi mẹ bị bệnh qua đời, người gọi cô là “A Vận” trong nhà này chỉ còn lại Dã Tử và ba. Thật ra ba cũng không thường xuyên gọi cô là “A Vận”, bình thường đều gọi thẳng tên cô là “Nam Vận”. Thi thoảng, tâm huyết dâng trào muốn bày tỏ tình thương của người ba đã bị đánh mất từ lâu thì mới trìu…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...