Tác giả:

Học hành mệt nhọc. Nghỉ dài ngày về quê hương của mình. Trong lòng đang vui mừng. Đi xe bus ra bến xe. Sẽ chẳng có gì là lạ, khi bất chợt mình nhận ra, có một người con gái cùng đi với mình từ khi lên xe bus đến khi lên cả xe khách nữa. Mà chỉ là nghĩ thôi, bị gì đâu, bịt kín cả mặt mũi thế ai mà biết, chắc là tại mình suy nghĩ lung tung thôi. Ngồi trên xe chờ xuất bến. Lâu thấy cố nội luôn. Mà sao con bé kia cũng lên xe. Chắc là về quê. Kệ đi, sao mình cứ soi mãi thế. Cô gái đó lại ngồi cạnh mình, nhìn mình với một ánh mắt gì đó. Cũng không biết rõ cảm nhận của mình là như thế nào. Nhưng ánh mắt đó như muốn mình nhận ra người đó là ai. Mình cũng ngại, lỡ hỏi mà không đúng chắc ngượng chết. Thôi ngồi im cho nó lành Xe chuyển bánh. Ngồi trên xe gần 50 phút. Chắc ai đi xe mà đợi lâu như thế cũng biết nóng lòng như thế nào. Lấy điện thoại, cắm tai nghe vào nghe nhạc. Đang nghe nữa chừng thì. Bịch... Cô gái đó gối đầu lên vai mình... Ặc... Cái khỉ gì thế... Nâng đầu cô ta lên, ý là mình…

Chương 13: Chương 12: Phòng Gia Huy

Cho Em Mượn Bờ Vai Anh Lần NữaTác giả: ChipendiproTruyện Ngôn TìnhHọc hành mệt nhọc. Nghỉ dài ngày về quê hương của mình. Trong lòng đang vui mừng. Đi xe bus ra bến xe. Sẽ chẳng có gì là lạ, khi bất chợt mình nhận ra, có một người con gái cùng đi với mình từ khi lên xe bus đến khi lên cả xe khách nữa. Mà chỉ là nghĩ thôi, bị gì đâu, bịt kín cả mặt mũi thế ai mà biết, chắc là tại mình suy nghĩ lung tung thôi. Ngồi trên xe chờ xuất bến. Lâu thấy cố nội luôn. Mà sao con bé kia cũng lên xe. Chắc là về quê. Kệ đi, sao mình cứ soi mãi thế. Cô gái đó lại ngồi cạnh mình, nhìn mình với một ánh mắt gì đó. Cũng không biết rõ cảm nhận của mình là như thế nào. Nhưng ánh mắt đó như muốn mình nhận ra người đó là ai. Mình cũng ngại, lỡ hỏi mà không đúng chắc ngượng chết. Thôi ngồi im cho nó lành Xe chuyển bánh. Ngồi trên xe gần 50 phút. Chắc ai đi xe mà đợi lâu như thế cũng biết nóng lòng như thế nào. Lấy điện thoại, cắm tai nghe vào nghe nhạc. Đang nghe nữa chừng thì. Bịch... Cô gái đó gối đầu lên vai mình... Ặc... Cái khỉ gì thế... Nâng đầu cô ta lên, ý là mình… Sáng hôm sau- Mày sao thế cu? – Đức hỏi. Được cái ai bị gì nó quan tâm lắm- Hôm qua bị ăn hành ấy mà. Thằng Tiền đâu?- Nó đi với anh Cường từ sáng- Mày đi với con N mà bị thế à? Haiz. Chết vì gái – thằng Tuấn lên tiếng- Mày thì biết gì?- Sao không biết? – Tuấn gân cổ cãi- Hôm qua mày có ở đó đâu?- Ơ...- Tụi mày ăn sáng chưa?- Mấy giờ rồi mà chưa ăn?- Bây giờ là .... Chết rồi?Vội mặc quần áo chạy nhanh. 9h rồi sao. Bé gọi 18 cuộc nữa chứ. Nhanh không ăn hành thật- Alo- H bị sao mà cả sáng không nghe máy thế?- H mệt ngủ quên tý ấy mà- Ăn sáng chưa?- Tất nhiên là chưa. Bé ăn sáng chưa?- Chưa. Qua phòng anh Gia Huy đi!- Hả?- Hả hở gì? Đang nấu ngoài này. Ra nhanh đi- Nhưng có biết phòng đâu?- Ao đôi. Ra gọi ra đón- RồiSao Bé lại ra chỗ của Gia Huy. Có chuyện gì vậy? Còn nấu ở đó nữa? Mà sáng sớm ra đó làm gì cơ chứ? Mình cứ suy nghĩ mãi mà đi đến ao đôi lúc nào không biết.“Kít...”Có một chiếc xe máy đang lao tới mình. Nhanh chóng mình nhảy ra vị trí khác, đỡ chiếc xe không bị ngã xuống đường- Đi đứng không nhìn gì thế thằng kia – Tay lái xe nói- Ơ. Dạ cháu xin lỗi.Xong rồi lão đó đi thẳng. Rút điện thoại ra gọi cho Bé.- Alo- Đến rồi à? Đợi tý- Ukm.Đứng ở đó mình vẫn còn đang nghĩ linh tinh. Rồi còn việc tối qua nữa, sao Tiền lại gậy chuyện với bọn nào thế nhỉ? Tụi đó cũng không vừa. Mà sao mới sáng sớm đã đi với Cường? Thường ngày, hai người đó có nói chuyện đâu.- Này- Hả?- Nhìn gì đấy?- Đâu? Đâu có gì mà nhìn?- Nhìn con bên kia đúng không? – Bé kéo tai mình nói- Á. Đâu đâu. Có mỹ nhân đang bên cạnh mà- Lẻo mép vừa thôi! – Nói rồi Bé cốc vào đầu mình- Á- Ơ có sao không?- Đau chứ sao nữa. Huhu- Bé xin lỗi. Đau lắm không?- Có. Huhu- Đi. Đi lên viện- Không- Điên à. Không lên viện thì đi đâu?- Cái này lên viện không chữa được.- Thế làm saoMình chỉ vào má.Bụp. Bé sút ình một cái- Á. Sao đánh?- Muốn đấu thử không?- Thử gì? Giờ thấy mình tàn phế, yếu thế nên bắt nạt chứ gì?- Được rồi. Khi nào khỏe... Mà thôi! Có ăn sáng không?- Có chứ! Hihi. Đợi nói câu đó mãiVào phòng của Gia Huy. Ngăn nắp phết. Có cả nhà tắm riêng nữa. Đầy đủ tiện nghi phết- Gia Huy....

Sáng hôm sau

- Mày sao thế cu? – Đức hỏi. Được cái ai bị gì nó quan tâm lắm

- Hôm qua bị ăn hành ấy mà. Thằng Tiền đâu?

- Nó đi với anh Cường từ sáng

- Mày đi với con N mà bị thế à? Haiz. Chết vì gái – thằng Tuấn lên tiếng

- Mày thì biết gì?

- Sao không biết? – Tuấn gân cổ cãi

- Hôm qua mày có ở đó đâu?

- Ơ...

- Tụi mày ăn sáng chưa?

- Mấy giờ rồi mà chưa ăn?

- Bây giờ là .... Chết rồi?

Vội mặc quần áo chạy nhanh. 9h rồi sao. Bé gọi 18 cuộc nữa chứ. Nhanh không ăn hành thật

- Alo

- H bị sao mà cả sáng không nghe máy thế?

- H mệt ngủ quên tý ấy mà

- Ăn sáng chưa?

- Tất nhiên là chưa. Bé ăn sáng chưa?

- Chưa. Qua phòng anh Gia Huy đi!

- Hả?

- Hả hở gì? Đang nấu ngoài này. Ra nhanh đi

- Nhưng có biết phòng đâu?

- Ao đôi. Ra gọi ra đón

- Rồi

Sao Bé lại ra chỗ của Gia Huy. Có chuyện gì vậy? Còn nấu ở đó nữa? Mà sáng sớm ra đó làm gì cơ chứ? Mình cứ suy nghĩ mãi mà đi đến ao đôi lúc nào không biết.

“Kít...”

Có một chiếc xe máy đang lao tới mình. Nhanh chóng mình nhảy ra vị trí khác, đỡ chiếc xe không bị ngã xuống đường

- Đi đứng không nhìn gì thế thằng kia – Tay lái xe nói

- Ơ. Dạ cháu xin lỗi.

Xong rồi lão đó đi thẳng. Rút điện thoại ra gọi cho Bé.

- Alo

- Đến rồi à? Đợi tý

- Ukm.

Đứng ở đó mình vẫn còn đang nghĩ linh tinh. Rồi còn việc tối qua nữa, sao Tiền lại gậy chuyện với bọn nào thế nhỉ? Tụi đó cũng không vừa. Mà sao mới sáng sớm đã đi với Cường? Thường ngày, hai người đó có nói chuyện đâu.

- Này

- Hả?

- Nhìn gì đấy?

- Đâu? Đâu có gì mà nhìn?

- Nhìn con bên kia đúng không? – Bé kéo tai mình nói

- Á. Đâu đâu. Có mỹ nhân đang bên cạnh mà

- Lẻo mép vừa thôi! – Nói rồi Bé cốc vào đầu mình

- Á

- Ơ có sao không?

- Đau chứ sao nữa. Huhu

- Bé xin lỗi. Đau lắm không?

- Có. Huhu

- Đi. Đi lên viện

- Không

- Điên à. Không lên viện thì đi đâu?

- Cái này lên viện không chữa được.

- Thế làm sao

Mình chỉ vào má.

Bụp. Bé sút ình một cái

- Á. Sao đánh?

- Muốn đấu thử không?

- Thử gì? Giờ thấy mình tàn phế, yếu thế nên bắt nạt chứ gì?

- Được rồi. Khi nào khỏe... Mà thôi! Có ăn sáng không?

- Có chứ! Hihi. Đợi nói câu đó mãi

Vào phòng của Gia Huy. Ngăn nắp phết. Có cả nhà tắm riêng nữa. Đầy đủ tiện nghi phết

- Gia Huy....

Cho Em Mượn Bờ Vai Anh Lần NữaTác giả: ChipendiproTruyện Ngôn TìnhHọc hành mệt nhọc. Nghỉ dài ngày về quê hương của mình. Trong lòng đang vui mừng. Đi xe bus ra bến xe. Sẽ chẳng có gì là lạ, khi bất chợt mình nhận ra, có một người con gái cùng đi với mình từ khi lên xe bus đến khi lên cả xe khách nữa. Mà chỉ là nghĩ thôi, bị gì đâu, bịt kín cả mặt mũi thế ai mà biết, chắc là tại mình suy nghĩ lung tung thôi. Ngồi trên xe chờ xuất bến. Lâu thấy cố nội luôn. Mà sao con bé kia cũng lên xe. Chắc là về quê. Kệ đi, sao mình cứ soi mãi thế. Cô gái đó lại ngồi cạnh mình, nhìn mình với một ánh mắt gì đó. Cũng không biết rõ cảm nhận của mình là như thế nào. Nhưng ánh mắt đó như muốn mình nhận ra người đó là ai. Mình cũng ngại, lỡ hỏi mà không đúng chắc ngượng chết. Thôi ngồi im cho nó lành Xe chuyển bánh. Ngồi trên xe gần 50 phút. Chắc ai đi xe mà đợi lâu như thế cũng biết nóng lòng như thế nào. Lấy điện thoại, cắm tai nghe vào nghe nhạc. Đang nghe nữa chừng thì. Bịch... Cô gái đó gối đầu lên vai mình... Ặc... Cái khỉ gì thế... Nâng đầu cô ta lên, ý là mình… Sáng hôm sau- Mày sao thế cu? – Đức hỏi. Được cái ai bị gì nó quan tâm lắm- Hôm qua bị ăn hành ấy mà. Thằng Tiền đâu?- Nó đi với anh Cường từ sáng- Mày đi với con N mà bị thế à? Haiz. Chết vì gái – thằng Tuấn lên tiếng- Mày thì biết gì?- Sao không biết? – Tuấn gân cổ cãi- Hôm qua mày có ở đó đâu?- Ơ...- Tụi mày ăn sáng chưa?- Mấy giờ rồi mà chưa ăn?- Bây giờ là .... Chết rồi?Vội mặc quần áo chạy nhanh. 9h rồi sao. Bé gọi 18 cuộc nữa chứ. Nhanh không ăn hành thật- Alo- H bị sao mà cả sáng không nghe máy thế?- H mệt ngủ quên tý ấy mà- Ăn sáng chưa?- Tất nhiên là chưa. Bé ăn sáng chưa?- Chưa. Qua phòng anh Gia Huy đi!- Hả?- Hả hở gì? Đang nấu ngoài này. Ra nhanh đi- Nhưng có biết phòng đâu?- Ao đôi. Ra gọi ra đón- RồiSao Bé lại ra chỗ của Gia Huy. Có chuyện gì vậy? Còn nấu ở đó nữa? Mà sáng sớm ra đó làm gì cơ chứ? Mình cứ suy nghĩ mãi mà đi đến ao đôi lúc nào không biết.“Kít...”Có một chiếc xe máy đang lao tới mình. Nhanh chóng mình nhảy ra vị trí khác, đỡ chiếc xe không bị ngã xuống đường- Đi đứng không nhìn gì thế thằng kia – Tay lái xe nói- Ơ. Dạ cháu xin lỗi.Xong rồi lão đó đi thẳng. Rút điện thoại ra gọi cho Bé.- Alo- Đến rồi à? Đợi tý- Ukm.Đứng ở đó mình vẫn còn đang nghĩ linh tinh. Rồi còn việc tối qua nữa, sao Tiền lại gậy chuyện với bọn nào thế nhỉ? Tụi đó cũng không vừa. Mà sao mới sáng sớm đã đi với Cường? Thường ngày, hai người đó có nói chuyện đâu.- Này- Hả?- Nhìn gì đấy?- Đâu? Đâu có gì mà nhìn?- Nhìn con bên kia đúng không? – Bé kéo tai mình nói- Á. Đâu đâu. Có mỹ nhân đang bên cạnh mà- Lẻo mép vừa thôi! – Nói rồi Bé cốc vào đầu mình- Á- Ơ có sao không?- Đau chứ sao nữa. Huhu- Bé xin lỗi. Đau lắm không?- Có. Huhu- Đi. Đi lên viện- Không- Điên à. Không lên viện thì đi đâu?- Cái này lên viện không chữa được.- Thế làm saoMình chỉ vào má.Bụp. Bé sút ình một cái- Á. Sao đánh?- Muốn đấu thử không?- Thử gì? Giờ thấy mình tàn phế, yếu thế nên bắt nạt chứ gì?- Được rồi. Khi nào khỏe... Mà thôi! Có ăn sáng không?- Có chứ! Hihi. Đợi nói câu đó mãiVào phòng của Gia Huy. Ngăn nắp phết. Có cả nhà tắm riêng nữa. Đầy đủ tiện nghi phết- Gia Huy....

Chương 13: Chương 12: Phòng Gia Huy